Chương 18: Sinh Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thần đã ba ngày chưa thấy Từ Phóng.
Từ hôm hai người ở trong khách sạn ngủ một đêm, Từ Phóng giống như cố tình lảng tránh, không một giấu vết mà biến mất trong cuộc sống của cậu.
Cố Thần gửi cho hắn rất nhiều weixin, còn đợi ở trước lớp học của hắn , nhưng hắn không những không hồi âm, thậm chí còn không đi học.
Vụ việc đánh người kia đã được điều tra rõ ràng, Lưu Chí Tân không chịu được áp lực từ phía ban lãnh đạo, rốt cục cũng chịu nói sự thật.
Từ Phóng quả thật có động thủ đánh gã,nhưng chẳng qua khi ở trên lớp gọi gã vào rừng cây nhỏ đánh vài cái, cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, căn bản không đánh nặng tay.
sau khi bị đánh, gã nuốt không trôi cơn giận này, vì vậy kêu mấy tên côn đồ tìm Từ Phóng báo thù, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới cổng trường, bạn học của gã lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cho gã biết Từ Phóng không ở ký túc xá mà ở trọ bên ngoài, gã một bụng lửa giận không chỗ phát, không thể làm gì hơn ngoài cùng đám côn đồ kia đi uống rượu phát tiết. Sau đó uống nhiều quá, từ trên cầu thang té xuống, gãy hai cái xương sườn. Gã đem tất cả những thứ này giá họa cho Từ Phóng, vừa vặn lúc Từ Phóng đánh gã, bị bạn học của gã chụp được mấy bức ảnh, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bọn họ không chỉ muốn cho Từ Phóng bị xử lý kỷ luật, còn muốn hủy diệt thanh danh của hắn.
Cuối cùng nhà trường quyết định lập biên bản phê bình xử lý kỷ luật Từ Phóng, hắn cuối cùng cũng có thể đi học bình thường,nhưng lại biến mất không còn thấy bóng dáng.
Cố Thần càng ngày càng nhìn không thấu người này.
Tính tình quỷ quyệt khó lường không nói, lại luôn khiến người khác phải suy đoán.
Hắn khi thì ôn nhu, khi thì thâm trầm, khi thì nóng nảy, giống như đang sống trong một vở kịch, mỗi ngày đeo lên một cái mặt nạ khác nhau, tùy tính mà mỗi ngày diễn một loại nhân vật bất đồng, thể hiện những mặt khác của bản thân, cậu vĩnh viễn đoán không được một khắc sau hắn sẽ dùng bộ mặt nào để đối phó với cậu.
Cố Thần vốn tưởng mình hiểu rõ hắn, nhưng mà chẳng bao lâu, hắn lại thể hiện ra cho người ta một bộ mặt khác.
Tựa như bây giờ, nói hắn khắc chế, khuyên hắn khiêm tốn một chút, hắn liền đàng hoàng đứng tại chỗ cũ, thuận theo y như một chú cừu nhỏ, cho nên Cố Thần nghi ngờ, hắn đang cố ý giả vờ ngốc nghếch để che quên đi chuyện cũ.
Cố Thần vốn không thích bám vào một chuyện nhỏ để đào ra vấn đề, thanh niên thích mặc kiểu mẫu đơn giản cùng mấy nhãn hiệu đại chúng, chuyện như vậy tại trong đại học đúng là chuyện rất bình thường. Nhưng hắn đột nhiên lại biến thành một bộ dạng khác, Cố Thần cho dù không muốn đi bới móc chuyện riêng tư của hắn, nhưng sự nghi ngờ của cậu sau này càng không thể khống chế được nữa.
Hai ngày trước, đàn anh La Văn Kiệt gọi điện thoại tới, đối phương mời cậu tham gia họp hội đồng hương vào chiều chủ nhật tới, lúc đó cậu bởi vì Từ Phóng không để ý tới cậu mà buồn bực, nào có tâm tình ra ngoài vui vẻ, liền uyển chuyển mà cự tuyệt. Nhưng không ngờ La Vân Kiệt lại nói rằng, nếu như cậu không đi, Từ Phóng cũng sẽ không đi, Từ Phóng không đi, bọn họ liền không có cách nào mời được mấy bạn nữ sinh, lần tụ hội này cũng sẽ không có ý nghĩa.
Cố Thần vừa nghe lời này, lượng thông tin thật không nhỏ, truy hỏi mãi mới biết, họp đồng hương chỉ là một cái cớ, kỳ thực những người này mục đích là cưa gái. Mà những nữ sinh kia có một điều kiện, quan hệ hữu nghị thì  có thể, nhưng Từ Phóng nhất định cũng phải tham dự . Mấy người kia không muốn bị các nữ sinh xem thường, liền kiên trì đi tìm Từ Phóng, vốn cho là hắn sẽ thẳng thừng từ chối, không nghĩ tới hắn vậy mà dễ dàng đáp ứng, chỉ là hắn cũng đưa ra một yêu cầu —— Cố Thần đi, hắn liền đi.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thần tỉ mỉ suy nghĩ một chút.
La Vân Kiệt tìm tới cậu, cậu và Từ Phóng từ trước tới giờ không nói với nhau câu nào.
Mà trên thực tế, Từ Phóng rõ ràng biết cậu, lại giả vờ như không quen biết , lặp đi lặp lại nhiều lần mà dò hỏi tên của cậu.
Khó trách bọn cậu luôn có thể gặp mặt, chẳng trách Từ Phóng đối với cậu và đối với người khác không giống nhau.

Nguyên lai tất cả những thứ này tất cả đều là bởi vì cố tình tạo ra sự trùng hợp.
Chuyện xưa từng tí từng tí nổi lên trong lòng, Cố Thần giống như hiểu được điều gì, lại không dám suy đoán nhiều hơn.
Quá nhiều nghi vấn như sợi dây quấn quanh cậu, làm cách nào cũng không lý giải được, vuốt không thuận. Bất quá trực giác của cậu nói cho cậu biết, Từ Phóng đối với cậu hẳn là có hảo cảm.
Nhưng mà Từ Phóng lúc lạnh lúc nóng, những ngày qua luôn trốn tránh cậu, làm cậu không thể xác định được,  đối với trực giác của chính mình cũng sinh ra hoài nghi.
Cố Thần cũng không có quá nhiều đòi hỏi, chỉ hy vọng mình có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn, trông coi hắn, biết được hắn sướng vui đau buồn, từng điểm từng điểm hiểu rõ hắn.
Cố Thần không cần hắn dùng tình cảm tương tự để đáp lại chính mình, chỉ cầu hắn có thể cho một mình cậu cơ hội được đứng cạnh bên hắn. Cho nên Cố Thần sợ nhất là hắn đột nhiên không để ý tới mình, sợ hắn vô duyên vô cớ biến mất, sợ hắn càng đi càng xa, sẽ có một ngày biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Nhìn người cao lớn trước mắt, ánh đèn nê ông lấp lóe qua lại đến mặt của hắn, nhất thời rõ ràng, nhất thời mơ hồ. Giống như người này, lơ lửng không cố định, khiến người ta không thấy rõ, cũng không bắt được.
Đột nhiên, Cố Thần cái gì cũng không muốn hỏi.
Chỉ cần hắn vẫn còn, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, như vậy đủ rồi.
...
Bởi vì Cố Thần đặc biệt nhắc nhở, lúc ăn cơm "Từ Phóng" biểu hiện coi như bình thường, tuy rằng không giống ngày xưa trầm mặc, nhưng so với lúc trước thì thu liễm lại rất nhiều.
Hắn giống như có ham muốn nói chuyện mãnh liệt , không quản mọi người nói cái gì, hắn đều nóng lòng muốn thử , bộ dáng hận không thể xen mồm vào, nhưng mà những lúc hắn muốn mở miệng lại len lén liếc nhìn Cố Thần.
Liên tiếp hai ba lần bắt lấy ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của hắn, Cố Thần cảm thấy buồn cười lại không còn gì để nói, luôn cảm thấy hắn cực kỳ giống một con chó lớn muốn khóc lóc om sòm lăn lộn nhưng lại sợ chủ nhân tức giận , mà chính mình rất vinh hạnh lại trở thành vị chủ nhân kia.
Ăn hết một bữa cơm, lời nói của hắn gộp lại không vượt quá hai mươi câu, Cố Thần trong lòng biết hắn nhịn gần chết, cơm nước xong liền trả tiền rồi rời đi, đem hắn ra nhà hàng, sau đó tạm biệt hai cái bạn cùng phòng, rồi cùng hắn đi về nhà.
Ban đêm, gió thu lạnh rung, một vòng cong cong trăng non treo móc ở giữa không trung, mặc dù không trong sáng bằng ánh trăng tròn, nhưng vẫn vì bọn họ chiếu xuống điểm điểm ánh bạc.
Có nhiều hơn một người, trong trời đêm rét lạnh, Cố Thần thổi gió lạnh, tắm ánh trăng, nhưng trong lòng vẫn luôn có một dòng nước ấm ôn nhu mà dập dờn không ngừng.
Cùng người mình thích đi tản bộ một chút, nói chuyện phiếm, nhìn dọc theo phong cảnh bên đường , một đường vừa nói vừa cười cùng nhau về đến nhà, đây chính là tình yêu lý tưởng trong Cố Thần, đơn giản mà không thiếu ấm áp.
Chỉ có điều nam thần bên người tựa hồ hoạt bát hơi quá.
Đại khái là nín một bụng lời nói, bạn cùng phòng mới vừa đi, hắn liền bô bô mà nói, tựa hồ muốn đem những lời lúc trước không được nói toàn bộ bù đắp lại, hơn nữa hắn vừa nói vừa phối hợp làm động tác, biểu tình lại rất phong phú, kể một câu chuyện nhi đồng thôi mà hắn giải thích đến rất sống động.
Cố Thần nhìn một chút nam thần đang nhảy nhót tưng bừng , liền yên lặng nhìn trời.
Hắn như vậy, tuy rằng quái quái, kỳ thực lại thật đáng yêu...
Trong nháy mắt đi đến dưới lầu nhà Từ Phóng, Cố Thần vốn định trở về trường học, cánh tay lại bị một bàn tay lớn kéo lại , sau đó bị nam thần hữu hảo mà lại nhiệt tình tha trở về nhà.
thời điểm đứng trong thang máy, Cố Thần rất là đau đầu chóng mặt.
Đến nhà nam thần làm khách?
Cậu giống như đang một có loại vui sướng đột nhiên xuất hiện đập đến lú lẫn.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, một tiếng "Keng" lanh lảnh vang lên, giống như có một cây búa vô hình, lập tức gõ vào công tắc căng thẳng trên người Cố Thần.
Cậu cùng tay cùng chân đi ra thang máy, tim đập đến bồn chồn, loại cảm giác tay chân không chỗ sắp đặt đến căng thẳng  vẫn luôn kéo dài đến lúc cậu đứng ở trong phòng khách nhà "Từ Phóng" mới hoà hoãn lại, bởi vì  lực chú ý của cậu bị hấp dẫn bởi một tấm bảng đen lớn trên tường.
Ở nhà mà treo bảng đen?
Học bá thế giới, quả nhiên không thể dùng suy nghĩ của người thường để lý giải.
Cố Thần bị cận thị nhẹ, lúc thường cậu rất ít đeo kính, cũng là khi đi học mới đeo. Cậu nhìn thấy trên bảng đen là một mảnh rực rỡ, còn tưởng rằng là đề thi, đi lên trước đang muốn xem cho rõ ràng, không ngờ "Từ Phóng" hoả tốc nhào tới, cầm lấy bảng đen xóa một đường, dường như phía trên kia có bí mật không muốn người khác biết, nhất định phải tiêu hủy sạch sẽ.
Bụi phấn xung quanh tung bay, giống như tuyết rơi trên đỉnh đầu, trên vai, Cố Thần hít bụi phấn , nửa ngày chưa hoàn hồn lại.
"Từ Phóng" động tác có nhanh hơn nữa, lau xong bảng đen vẫn cần một ít thời gian. Cố Thần đứng ở bên cạnh hắn, muốn nói cái gì cũng không thấy, là không có khả năng, chỉ là nhìn ra không hoàn toàn.
Tuy chỉ là một vài câu nói rải rác, cũng đủ để Cố Thần giật nảy cả mình.
Đập vào mắt, cũng không phải là lời giải đề thi trong tưởng tượng, mà là đối thoại!
Giống như trong weixin cùng QQ mọi người đang cùng nhau tán gẫu, ngươi nói một câu, ta đáp một câu, thậm chí còn kèm theo một người khác trò chuyện.
Cố Thần cân nhắc tỉ mỉ một chút nội dung mình vừa chứng kiến được, cảm giác mình đang trong một cuộc trò chuyện.
Có cãi nhau, có khuyên can ; có chửi bới, có uy hiếp.
Làm cho cậu có ấn tượng sâu nhất chính là câu —— được rồi được rồi, không muốn cãi nhau mà, chúng ta là người một nhà tương thân tương ái a.
Cố Thần luôn cảm giác mình giống như vừa phát hiện một sự tình vô cùng lớn, nhưng cậu thật sự nghĩ không ra đầu đuôi sự việc, chỉ là mơ hồ có loại cảm giác quái dị không nói ra được.
Lau xong bảng đen "Từ Phóng" ở một bên cười ha ha, "Những thứ này đều là lời kịch, tôi lúc thường xem phim luôn đem lời kịch yêu thích ghi nhớ lại, cậu xem nhất định sẽ cười tôi, vẫn nên lau đi thôi..."
"Như vậy à..." Cố Thần cũng cười, suy nghĩ có nên hay không tin tưởng chuyện ma quỷ này của hắn.
"Ai nha, nơi này tất cả đều là bụi phấn, chớ đứng đây, chúng ta đi xem ti vi đi." Từ Phóng thay Cố Thần vuốt ve bả vai đầy bụi, một bên vỗ một bên hỏi, "Cậu muốn uống cái gì? Tôi đây có sữa chua nha, cậu có muốn hay không thử một lần?"
"Được, tôi rất thích uống sữa chua." Cố Thần đánh nam thần trước mắt, nụ cười yểm như hoa, quả thực vô cùng quỷ dị. Hơn nữa hắn ngày hôm nay nói chuyện thật giống như thiếu nữ, mỗi câu lời nói đều không thể thiếu trợ từ, hoàn toàn cùng nhuyễn muội tử liều một trận.
Tỷ như như vậy ↓↓
"Kia cậu chờ nhá." "Ai u, cậu thật đứng ở chỗ này chờ a!" "Nhanh đi trên ghế salông ngồi đi mà!"
Cố Thần nghe lời mà đi tới trước ghế sa lon ngồi xuống, nhìn thân ảnh hoạt bát kia lục tung tùng phèo , đột nhiên giống như có ma chướng, cảm thấy vị ngây thơ hán tử kia thật  đáng yêu nhá...
"Từ Phóng" đem trong nhà lật lên trời, rốt cục đem sữa chua hắn giấu đi ra.
Cố Thần mở ra uống một hớp, mùi vị rất là chua đến sảng khoái!
Nhìn đến hạn sử dụng trên hộp, quá hạn non nửa năm...
Cố Thần sâu sắc bị nội thương, quả nhiên là xem là bảo bối mà cất giấu, nhưng mà sữa chua có thể cùng với rượu càng tồn càng thơm so sánh sao? ?
Thừa dịp lúc "Từ Phóng" mở ti vi , Cố Thần bất động thanh sắc đem sữa chua ném vào thùng rác, ghế sô pha bên người lập tức hãm xuống, quay đầu lại chính là một khuôn mặt với nụ cười xán lạn, "Cậu thích xem cái gì? Hài kịch? Phim tình yêu? Hay là chương trình tạp kỹ?"
"Đều được."
"Vậy thì xem tổng hợp đi, lãng mạn khôi hài tạp kỹ món thập cẩm!"
Cố Thần: Đây là anh đang tự mình biên chương trình đi...
"Từ Phóng" nói món thập cẩm chính là không ngừng bấm điều khiển, đổi kênh.
Sự cơ trí này, Cố Thần bội phục sát đất, thật muốn cho hắn một trăm lời khen ngợi.
Xem TV một lúc, "Từ Phóng" bắt đầu cái này tiếp cái kia mà ngáp, Cố Thần thấy hắn ánh mắt mơ hồ, tựa hồ buồn ngủ, cũng không tiện tiếp tục quấy rối, đang định cáo từ, lại nghe hắn ủ rũ mà nói rằng: "Không được... Tôi, tôi đầu đau quá, tôi sắp không kiên trì được nữa... cậu đêm nay đừng về trường nữa, ở lại nhà tôi ngủ đi... Một mình cậu đi đêm tôi không yên lòng... Giường cho cậu, tôi ngủ sof..."
Chữ "fa" chưa kịp nói ra, hắn liền mơ màng ngủ thiếp đi. Nghe được những lời này Cố Thần cảm thấy thật ấm áp , nghĩ thầm, cho dù ở nơi này qua đêm, chính mình cũng không nỡ để hắn ngủ ghế sô pha a.
Trời thu ban đêm, hàn ý kích nhân.
Cố Thần sợ hắn cảm lạnh, chuẩn bị  dìu hắn vào phòng ngủ.
Còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì, chỉ thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, tiện đà ngũ quan nhéo thành một đoàn, phảng phất giống như là đang chịu đựng thống khổ gì mà run rẩy cuộn mình đứng dậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net