chương 19: sinh nghi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phóng vùi ở trong ghế sofa, hai tay ôm đầu, hơi co quắp.

Lông mày hắn nhăn lại thật sâu, cắn chặt hàm răng, giống như đang cật lực ẩn nhẫn một loại đau đớn kịch liệt nào đó, trên cổ gân xanh bởi vì dùng sức quá độ mà nổi lên.Tiếng kêu rên đứt quãng, vang vọng trong không khí.

Cố Thần nhìn mà hãi hùng khiếp vía, nhất thời quên luôn cả phản ứng.Mãi đến khi người trước mắt đau đến mức từ trên ghế sofa ngã xuống, cậu mới đột ngột bừng tỉnh.Trong lòng nóng như lửa đốt, cậu liên tục gọi "Từ Phóng" rồi hoảng loạn lao tới, "Rầm" một tiếng quỳ ở bên người đối phương, đầu gối va mạnh vào đá hoa cương, phát ra một tiếng vang trầm thấp, nhưng cậu ngay cả lông mày cũng không nhíu, lúc mở miệng nói chuyện, cổ họng vì lo lắng mà kịch liệt run rẩy, "Từ Phóng, anh làm sao vậy... Anh,có chỗ nào không thoải mái... Có phải đầu rất đau không? Anh, anh đừng làm tôi sợ..."

Vừa nói chuyện, tay vừa xuyên qua nách hắn , đem hắn nửa đỡ lên, trong miệng không ngừng gọi hắn."Từ Phóng, Từ Phóng? Anh có sao không? Anh có nghe thấy tiếng của tôi không..."

Đợi nửa ngày không thấy người kia đáp lại, Cố Thần càng sốt ruột, một tay ôm hắn vào ngực, một tay lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bấm số gọi 120 đem hắn đi bệnh viện, đã thấy ánh mắt vốn tan rã của hắn ngưng tụ, đôi con ngươi sâu thẳm như mực chậm rãi phản chiếu dáng dấp của chính mình...

Cố Thần rõ ràng nhìn thấy hắn lộ ra bộ mặt kinh ngạc,nhưng lập tức lại bị hắn xảo diệu che giấu. Hắn giơ tay xoa mi tâm, đem mặt mình ẩn trong bàn tay to lớn.

Cố Thần mơ hồ cảm giác được hắn như đã tỉnh táo lại, liền thử thăm dò hỏi: "Từ Phóng? Anh khá hơn chút nào chưa? Đầu còn đau không? Có chỗ nào không ổn? Tôi đưa anh đi bệnh viện được không?"

"Không cần đi bệnh viện, tôi không sao..."

Từ Phóng thanh âm trầm khàn, giống như thể lực đã tiêu hao hết mà uể oải. Cố Thần lúc này mới phát hiện trán của hắn chẳng biết lúc nào đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, theo bản năng đưa tay thăm dò sau gáy hắn, đúng như dự đoán, mò tới một vệt mồ hôi lạnh. Tâm cậu mới vừa thả xuống lại thắt chặt, Cố Thần giống như gà mái mẹ vì đau lòng mà nói năng lộn xộn: "Anh chảy nhiều mồ hôi quá, tôi lấy khăn nóng lau giúp anh một chút nha, không sẽ bị cảm lạnh... Anh ở trên ghế sofa nghỉ ngơi một chút đi, hay là về phòng ngủ nằm nghỉ? Nếu không tôi dìu anh đi trên giường nha? Tôi cảm thấy tình trạng của anh không được tốt."
Từ Phóng chống đỡ thân thể, kìm lại huyệt thái dương giật giật, "Tôi ở đây ngồi một lát, phòng bếp có máy nước uống, có thể lấy nước nóng.

"Máy nước uống chỉ dùng để uống..." Cố Thần vừa nói vừa đem hắn dìu đến trên ghế sofa ngồi xuống.

Từ lúc hắn đưa sữa chua hết hạn cho mình uống , Cố Thần phát hiện thường thức sinh hoạt cơ bản của hắn gần như là số không, tầm mắt quét một vòng ở trong phòng, khắp nơi  bừa bộn. Trên bàn ăn có bát ăn xong còn chưa rửa, trên ghế sofa nhiều quần áo nhăn nhúm, bàn trà, ghế tựa bày ra xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đất tán loạn các mảnh giấy vụn, túi thực phẩm cùng một ít rác thải lung ta lung tung, trong không khí lơ lửng tản mát bụi phấn.

Cố Thần thật muốn mở hết toàn bộ cửa sổ, thay đổi không khí, lại sợ hắn  không chịu được gió lạnh, không thể làm gì khác hơn mở một cây quạt nhỏ gần cửa sổ, rồi từ trong phòng ngủ ôm ra chăn bông cho hắn đắp lên, xong xuôi toàn bộ, mới tiến vào phòng bếp.
Đập vào mắt là cảnh tượng bẩn thỉu không thể chịu được.

Trên tấm thớt chất đầy đủ loại kiểu dáng hộp thức ăn cùng hộp mì ăn liền, trong chậu rửa bát có tro cặn cơm thừa, mặt đất quần áo dính dầu mỡ loang lổ...

Khung cảnh ẩm ướt hỗn độn như vậy, quả thực là nơi sinh sôi ruồi muỗi, chuột,gián,...
Cố Thần hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra hình ảnh các loại dòi bọ ở dưới nền nhà bò tới bò lui, nổi da gà từng trận hướng ra bên ngoài. Nói một câu thật lòng, nếu như nơi này không phải nhà Từ Phóng, chỉ sợ cậu đã sớm tông cửa xông ra.

Đổi thành lúc thường, Cố Thần tuyệt đối không nhịn được hoàn cảnh như vậy, nhưng vừa nghĩ tới Từ Phóng thường thường ăn cơm hộp, mì ăn liền, mỗi buổi trưa ở thư viện gặm bánh mì, bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, bên trong lại hỏng bét, Cố Thần trong lòng liền dâng lên một cảm giác đau đớn khó có thể dùng lời diễn tả .

Cố Thần vẫn luôn đau lòng vì hắn.

Ngày ấy, khi hắn nằm ở sân thể dục, vô ý biểu hiện ra bộ mặt yếu đuối, Cố Thần ở trong lòng tự nhủ, không quản tương lai xảy ra chuyện gì, không quản hắn biến thành bộ dạng gì, mình tuyệt sẽ không bỏ mặc hắn, chỉ cần hắn cần, thì sẽ ở bên cạnh hắn, cho dù hắn có người khác, cũng sẽ yên lặng bảo vệ hắn.

Cố Thần đột nhiên có cảm giác vội vàng muốn biết hết dục vọng của hắn, quá khứ của hắn, tâm tư của hắn, bí mật của hắn, tất cả mọi thứ của hắn, đều muốn biết thật rõ ràng . Cố Thần muốn tiến vào nội tâm hắn , hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiểu được người này.

Đun một bình nước nóng, Cố Thần đơn giản xoa thân thể hắn, vô ý phát hiện trên người hắn có thật nhiều vết thương lít nha lít nhít. Có vết thương đã có từ khá lâu, màu sắc mặc dù hơi nhạt, nhưng là loại không có cách nào dùng thuốc để xóa đi vết thương, to nhỏ không đều, chủ yếu trải rộng ở phía sau lưng lên trên cánh tay, không nhìn kỹ căn bản không thấy được, chẳng trách ngày đó khi thấy hắn cởi hết, Cố Thần cũng không phát giác bất kỳ khác thường gì.

Từ Phóng khi còn bé có phải chịu đựng rất nhiều trận đánh đập?

Hoặc là, hắn có phải từng bị ngược đãi? !

Cái ý niệm này cứ xâm chiếm lấy đại não của cậu, đôi mắt Cố Thần trong nháy mắt ê ẩm sưng lên

Hắn đến cùng đã trải qua cái gì, là ai độc ác như vậy, đánh hắn thương tích khắp người?
Cố Thần muốn hỏi cho rõ, nhưng không dám đường đột tìm hiểu quá khứ của hắn, để tránh khỏi chạm tới nơi đau lòng của hắn. Huống hồ lúc này trạng thái của hắn rất tồi tệ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, nhìn qua vô cùng tiều tụy, hắn bây giờ cần nhất chính là  một giấc ngủ.

Cố Thần bưng chậu đi vào nhà vệ sinh, tiện tay đem mấy cái khăn lông giặt sạch một lần. Xong việc đi ra, vốn định gọi hắn vào phòng ngủ nghỉ ngơi, mình thì dọn dẹp lại nhà cửa một phen, đã thấy hắn cầm chìa khóa đứng ở cửa, cũng không biết khi nào từ trên ghế sofa bò dậy.Cố Thần buồn bực nhìn hắn,
"Anh muốn đi ra ngoài sao?"

Từ Phóng liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên tường, "Sắp mười giờ rồi, tôi đưa cậu về kí túc."

Cố Thần bị hắn làm cho hồ đồ rồi, một cảm giác quẫn bách đột nhiên sinh ra từ đáy lòng , "Anh, Anh không phải bảo tôi đêm nay ngủ ở đây..."

"Hả? " trên mặt Từ Phóng chợt lóe lên vẻ lúng túng cực nhạt, "Tôi, thiếu chút nữa đã quên ... Kia, cậu đi ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên sofa"

"Không cần đâu, hay tôi ngủ trên sofa đi." Cố Thần nhún nhường, "Thời gian không còn sớm, anh mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi."

Từ Phóng đi thẳng tới trước ghế sofa nằm xuống, dùng hành động để thẳng thắn từ chối.

Cố Thần không ép được hắn, thở dài, vén tay áo lên bắt đầu tổng vệ sinh.Đầu tiên đem đống rác ở trên bàn, trên khay trà toàn bộ ném vào thùng rác, tiếp đến ở trên đất vẩy chút nước, miễn cho thời điểm quét đất tro bụi bay tứ tung.

Từ Phóng nằm trong chăn, nhìn cậu bận tới bận lui, tầm mắt trước sau đều rơi trên người cậu, một giây cũng không dời. Nửa ngày, mới hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Quét tước vệ sinh đó!" Cố Thần tranh thủ liếc hắn một cái, "Anh chưa từng thấy sao? Chẳng trách trong nhà lại bẩn như thế."

"Tôi đương nhiên biết cậu đang dọn vệ sinh, chỉ là..." Từ Phóng chần chờ chốc lát mới hỏi, "Cậu tại sao phải làm như vậy?"

"Bởi vì tôi có bệnh ưa sạch sẽ, tôi không thể chịu nổi một chút bẩn nào." Cố Thần cười nói, "Đây là một loại cưỡng bách, anh không cần lo cho tôi, thoải mái ngủ đi, tôi sẽ cố không gây tiếng động ồn ào."

"Ồ..." Từ Phóng buồn buồn đáp một tiếng, hỏi: "Muốn tôi giúp cậu không?"

"Không cần." Cố Thần cười, "Anh chỉ cần ngủ thật ngon là đủ rồi, bọng mắt đen lộ ra hết rồi kìa."

Từ Phóng rũ xuống mi mắt, trầm mặc hồi lâu, lúc Cố Thần cho rằng hắn sẽ không nói chuyện nữa, lại nghe thấy một tiếng than thở phá vỡ đêm yên tĩnh, "Tôi không thể ngủ..."
Sao lại không thể ngủ?

Cố Thần lần thứ hai nghe thấy hắn nói như vậy."Tại sao lại không thể ngủ?"

Cố Thần không rõ, dừng lại động tác trên tay, ánh mắt giống như mũi tên bắn về phía hắn, tựa hồ xuyên thấu hết máu thịt, tiến vào trong lòng hắn, "Buồn ngủ liền ngủ! Sao có thể vi phạm bản năng của cơ thể? giống như đói bụng thì phải ăn cơm, khát thì phải uống nước, ăn uống ngủ nghỉ là hình thức sinh tồn cơ bản nhất, đạo lý đơn giản như vậy anh chẳng lẽ không hiểu?"

Từ Phóng mở mắt ra, tầm mắt của hai người ở trong không khí tụ hợp. Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Thần phát hiện con mắt của hắn không đen bóng như ngày xưa ,giống như bị vây kín trong một tầng sắc thái ảm đạm thương tổn,  như sương khói ở bầu trời phương bắc, mờ mịt, không có hào quang, cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt nặng trình trịch.

Cố Thần luôn cảm giác mình giống như đã nói sai, phỏng chừng không cẩn thận chạm đến chỗ thần kinh nhạy cảm của hắn, đang muốn đổi chủ đề, không ngờ hắn miễn cưỡng mở miệng nói: "Tôi sợ lúc ngủ sẽ làm ra những việc không hiểu ra sao... Tôi, không muốn dọa cậu, tôi không biết nên giải thích với cậu ra sao... giống như, Lê Hân...cậu hiểu chưa..."

Nói thật, Cố Thần không hiểu rõ.

"Lẽ nào anh bị mộng du? Anh có phải thường không nhớ rõ anh đã làm qua chuyện gì? Anh..."  nội tâm giãy giụa kịch liệt một phen, Cố Thần khó khăn đem nghi vấn nói ra, "Anh có phải bị bệnh hay không?

"Từ Phóng đột nhiên ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không, không có, tôi rất khỏe... Đại khái là mộng du, tôi cũng không thể xác định, có lúc tỉnh lại phát hiện mình không ở trong phòng ngủ, chỉ là tình huống như thế rất ít phát sinh, tôi gần đây quá mệt mỏi, sau đó liền..."

"Há, Anh có muốn điều trị bệnh của anh?" Cố Thần nhìn một chút vành mắt đen thui trên mặt hắn, không nghi ngờ hắn. Tiếp tục đến sát bàn, trong miệng lại không nhịn được nhắc tới, "Anh một là ăn cơm hộp, hoặc ăn mì ăn liền, làm sao đủ dinh dưỡng? Tôi vừa nãy nhìn qua, trong nhà anh đồ đạc đều đầy đủ, hoàn toàn có thể tự mình làm cơm ăn. Mua chút dầu, gạo, gia vị, lúc không có chuyện gì làm có thể nấu ăn hơn nữa mua chút thức ăn để trong tủ lạnh, muốn ăn cái gì thì làm cái đó, một người ăn cũng không cần làm quá phức tạp, so với ăn cơm hộp hơn gấp trăm lần, ngàn lần, bên ngoài dầu ăn đều không sạch sẽ.

"Nghe cậu hùng hổ nói một hồi, Từ Phóng sắc mặt từ từ ung dung, ngồi dậy, mắt lom lom nhìn cậu, "Tôi ngay cả nhà cửa còn không quét dọn, chớ đừng nói là nấu cơm."

Cố Thần tùy ý liếc một cái về phía ghế sofa bên kia, trong lòng rầm một cái, cảm giác mình thật giống như bị một chú chó to xác đáng thương chỉ chờ được xoa đầu theo dõi, không khỏi bật thốt lên: "Anh nếu như không chê, tôi có thể giúp anh làm."

Nói xong, thẹn thùng gãi đầu một cái, "Nếu không tôi làm vằn thắn cho anh nhé? Thịt bò, thịt lợn, cải thảo, nấm hương, mỗi loại nhân bánh đều bao một cái, đủ cho anh ăn một khoảng thời gian, mỗi ngày đổi một vị khác nhau,  sẽ không bị chán."

"Cậu biết làm vằn thắn?" đôi mắt Từ Phóng cuối cùng cũng phóng ra một tia sáng lấp lánh, "Khi còn bé, bà ngoại tôi thường làm vằn thắn cho tôi ăn."

"Đương nhiên." Cố Thần có chút đắc ý, không tự chủ khoe khoang thêm, "Tôi còn biết làm bánh bao, làm bánh bột mì, bánh màn thầu, tôi có thể làm được hết."

"Hả, có đúng không?" Từ Phóng hạ lông mày, trong thanh âm ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, "Cậu thật sự có thể làm."

Được nam thần khen, Cố Thần liền ngượng ngùng, "Cứ quyết định như vậy đi... Ngày mai học xong tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn, làm cho anh thật nhiều, chuẩn bị cấp cho anh một tuần lương thực."

Từ Phóng kinh ngạc hỏi: "cậu gói sủi cảo rồi không làm cơm nữa?"

"Là vậy, làm cơm phiền phức lắm, không giống làm vằn thắn, gói một lần có thể ăn được lâu, còn phải mỗi ngày chạy chạy lại nhà anh..." Cố Thần cảm giác sâu sắc có gì đó không đúng, một lúc sau mới hiểu ra,  cảm thấy miệng nhanh hơn não, dốt nát muốn chết, "Ôi chao ôi chao, tôi không phải không nguyện ý làm cơm cho anh, anh đừng hiểu lầm, tôi, tôi chỉ sợ quấy rầy anh..."

"Sẽ không." Từ Phóng đánh gãy lời cậu, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cậu, "  từ 'Quấy rầy'  này không hợp để nói tới quan hệ giữa hai chúng ta."

Cố Thần đối mặt với cặp mắt đen đầy ôn nhu kia, phảng phất như bị nhu tình vây quanh.Một lúc lâu, sững sờ gật đầu nói: "Ồ."

Từ Phóng khóe môi khẽ nhếch, "Từ nay về sau, khổ cực cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net