Chương 20: Sinh nghi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không khổ cực." Cố Thần vội vã xua tay, "Không có chút nào khổ cực."


Làm cơm cho Từ Phóng, giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, từng bước một biết rõ hắn, từng chút một dung nhập vào sinh hoạt của hắn, đây chính là chuyện Cố Thần cầu còn không được.


Đột nhiên, cậu có cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật.


Mỗi khi trời tối người yên , cậu thường nằm ở trên giường tưởng tượng dáng dấp ái tình, mở mắt là giấc mộng tình yêu giữa ban ngày, tâm lý biết rõ không thể, lại không nhịn được ước mơ, cùng mong đợi.


Mà hiện tại, ảo tưởng nho nhỏ trước khi ngủ ngày đó, giống như toàn bộ được thực hiện ngay lập tức, cậu không biết liệu có phải ông trời nghe thấy được lời cầu nguyện của cậu hay không, nhưng thực lòng cậu cảm thấy được, một niềm hạnh phúc từ trên trời giáng xuống đập thẳng vào gáy cậu, cho dù có bị đập đến chóng mặt, cũng thật hạnh phúc.


Cậu vốn tưởng rằng như vậy đã là rất tốt rồi, không ngờ được phúc lợi còn ở phía sau. Thanh âm trầm thấp của Từ Phóng thong thả vang lên ngay sau đó.


"Trên tủ đầu giường ở trong phòng tôi có một cái bóp tiền màu đen, cậu đem thẻ ngân hàng cùng thẻ tín dụng ở bên trong toàn bộ cầm lấy, mật mã là 235111, khi mua thức ăn có thể trực tiếp quẹt thẻ. Đúng rồi, hết thảy mật mã thẻ của tôi đều giống nhau, cậu muốn mua gì thì mua đi, không cần phải báo cáo thu chi lại cho tôi. À, còn có, khi nấu cơm thì nấu cả phần của cậu nữa, cậu không cần phải về phòng ăn đâu, ở lại ăn cơm cùng tôi luôn đi."


Cố Thần mở to hai mắt nhìn người ngồi trên ghế sofa, nửa ngày không trả lời.


Cậu cũng không làm chuyện gì không bình thường, nhưng có thể được đến Từ Phóng tín nhiệm như vậy, nhất thời cảm động đến mức không biết làm như thế nào cho phải.


Từ Phóng thấy cậu chỉ đứng ngây ngốc, nửa ngày không có phản ứng, chỉ đơn giản chạy vào phòng ngủ đem thẻ lấy ra hết rồi nhét vào trong tay cậu, "Mật mã tôi sẽ gửi tin nhắn lại cho cậu, miễn cho cậu không nhớ được. Trưa mai học xong tôi ở cổng trường chờ cậu, chúng ta cùng đi mua thức ăn."


Từ Phóng sắp xếp tất cả thỏa thỏa đáng, ngữ khí vô cùng quyết đoán khiến người ta không thể cự tuyệt, Cố Thần không có cách nào từ chối, huống hồ còn được cùng nhau đi chợ mua thực phẩm, ngẫm lại liền thấy thật vui vẻ.


Cố Thần đem thẻ cất vào trong ví, trong lòng ngọt ngào đến mức nổi bong bóng, cảm giác mình thật giống "Bà quản gia" trong nhà Từ Phóng.


"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ là..." Cố Thần vừa nói vừa vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, "Tôi phát hiện anh đúng là không có chút thường thức gì trong cuộc sống mà, đi chợ mua thức ăn sao có thể quẹt thẻ, phải chuẩn bị tiền mặt anh có biết không?"


"Ồ." Từ Phóng nghiêm túc nói, "Vậy cậu đi ngân hàng đổi tiền, vừa vặn có thể đổi nhiều tiền mặt một chút."


Cố Thần bị hắn đánh bại, "được được, tôi biết rồi." vừa nói vừa đem hắn đẩy về phía ghế sofa, "Anh nằm nghỉ đi, coi chừng bị lạnh."


Từ Phóng lười biếng cất bước, mặc cậu đẩy đi, "Tôi cũng phát hiện ra một vấn đề..."


Từ Phóng nói chuyện cứ úp úp mở mở, dẫn tới Cố Thần vội vã truy hỏi: "Vấn đề gì?"


Từ Phóng hướng ghế sofa ngồi xuống, vung mặt lên nhìn cậu, vầng trán tuấn lãng lộ ra, đem ý cười bỡn cợt không hề che giấu chút nào lộ ra.


"Tôi phát hiện cậu thật dông dài."


Giọng nói từ tính mà lười biếng giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ, từng chữ từng chữ chậm rãi truyền vào trong tai, tim Cố Thần nặng nề nhảy một cái, người trước mắt cùng với một thân ảnh có cái tính nết không thận trọng trong ký ức dần dần trùng hợp, trong đầu cậu hiện lên, là Lê Hân kiêu căng khó thuần.


Mà Lê Hân chính là Từ Phóng, Từ Phóng cũng là Lê Hân, nhưng cậu lại không tự chủ được đem hai người này phân chia ra.


Từ Phóng trầm ổn nội liễm, Lê Hân ngang ngược ngông cuồng, bọn họ tính cách rõ ràng cách biệt rất lớn, dùng câu "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" để hình dung cũng không quá đáng. Mới nhìn, toàn bộ không có một chỗ tương tự, nhưng sau khi tiếp xúc qua, Cố Thần vẫn có thể từ lời nói cử chỉ bên trong của bọn họ tìm ra điểm tương đồng.


Bọn họ bề ngoài mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại mẫn cảm yếu đuối.


Trong lòng bọn họ có bí mật, trong mắt có đau thương.


Chính bởi vì những bí mật này, hắn mới trở nên cực đoan như vậy, một mặt cực kỳ gắng sức kiềm chế, mặt khác liền liều mạng. Hắn không ngừng cùng chính mình cố chấp đấu tranh, chiến thắng, chính là Từ Phóng! Chiến bại, chính là Lê Hân...


Kỳ thực, bản thân cũng chỉ là một thể mâu thuẫn tổng hợp, ai cũng không có ngoại lệ, bao gồm cả chính Cố Thần.


Trước khi biết tới Từ Phóng, Cố Thần tuyệt đối không nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày có thể thao thao bất tuyệt so với một bà lão còn muốn dông dài hơn, cậu rõ ràng chỉ muốn làm một mỹ nam yên tĩnh mà thôi.


Mà hiện thực vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy, giờ khắc này còn có chồng rác thải chờ cậu dọn dẹp, có nhà bếp bẩn thỉu chờ cậu xử lý, nếu như cậu không khắc phục được chứng khiết phích của mình, cậu còn có thể đem đống quần áo dơ bẩn tùy ý ném loạn kia đem đi giặt luôn.


Hiển nhiên, danh hiệu "Mỹ nam tử" này đã cách cậu rất xa, hiện tại chỉ có thể gọi cậu là người dọn nhà thiện nghệ, hoặc thẳng thắn gọi cậu là tiểu bảo mẫu nhà Từ Phóng.


Tiểu bảo mẫu có lẽ trời sinh chính là mệnh lao lực, cậu rất bận rộn quét tước nhà cửa, thậm chí thích thú, không một chút nào ngại mệt. Từ Phóng nhiều lần muốn giúp cậu một tay, đều bị cậu thẳng thắn cự tuyệt. Từ Phóng không làm gì được cậu, không thể làm gì khác hơn là bọc chăn đi theo mà vây quanh cậu, tựa như sợ cậu tẻ nhạt , cùng cậu nói chuyện phiếm trời nam biển bắc.Cho đến lúc này, Cố Thần mới phát hiện Từ Phóng thật ra là một người rất hay nói, hắn hiểu biết nhiều, nên chuyện để nói tự nhiên cũng nhiều, không giống như Cố Thần, một khi gặp phải bầu không khí trầm lặng, cơ hồ phải vắt hết óc để suy nghĩ đề tài.


Hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, bụng lại đầy kiến thức, cho dù chỉ là một tên học sinh khối khoa học tự nhiên, trình độ văn học so với những tên học sinh khối khoa học xã hội cũng không hề thua kém, chẳng trách ở Z đại trước mỗi kỳ thi các học sinh đều có thói quen bái Từ đại thần . Bái học bá, không trượt được, thử một lần đều rất chuẩn !


Lúc trò chuyện, Cố Thần cảm giác được từ lời nói bên trong của hắn chắc phải từng đọc rất nhiều sách, thiên văn địa lý, từ cổ chí kim, hắn không gì là không biết, không gì là không hiểu. Đầu óc của hắn bên trong chứa đựng lượng tri thức kinh người , không quản hỏi cái gì, hắn đều đáp được. Cùng hắn so ra, Cố Thần cảm thấy được chính mình vô luận nhân sinh từng trải hay là tri thức đều bần cùng giống như bạn nhỏ đang học mẫu giáo, quả thực có thể quỳ dưới chân hắn gọi ba ba.


Nhưng mà môn học "Sinh hoạt thường thức" này , hắn thi bao nhiêu lần cũng là quả trứng vịt, Cố Thần cuối cùng cũng coi như có thể thắng hắn một ván.


Hắn hay nói như vậy, Cố Thần nghĩ tới lúc trước đã trách hắn, đều là người biết ăn nói như vậy, chỉ là người trước mắt này rõ ràng bình thường rất nhiều. Sau một lúc, Cố Thần vô tình ngắm nghía một chút cái đầu hoàng mao kia của hắn, lại cảm thấy hắn như vậy cũng bình thường không khác đi chỗ nào.


Đem mọi thứ trong nhà toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, đã qua mười hai khuya.


Bận bịu mấy tiếng, Cố Thần vừa mệt liền buồn ngủ, qua loa tắm nước nóng, liền lên giường ngủ.Cậu đem cửa phòng mở rộng, cũng không phải muốn tạo cơ hội cùng Từ Phóng phát sinh chút gì, mà là không muốn để cánh cửa dày nặng kia ngăn bọn họ thành hai không gian bất đồng.Nói một tiếng ngủ ngon, Cố Thần tắt đèn, ngửi thấy ở gối cùng chăn bông có mùi vị thuộc về Từ Phóng, trong lòng biết đêm nay giấc mộng nhất định sẽ rất ngọt ngào.


Phòng khách bên kia cũng truyền đến hai chữ "Ngủ ngon" nhẹ nhàng, giống như điệu dân gian mềm nhẹ, mang theo công hiệu thôi miên .


Đôi mắt chậm rãi khép lại, trước lúc ngủ , Cố Thần còn muốn đáp lại hắn một câu, chúc anh có giấc mơ đẹp. Đáng tiếc, miệng còn chưa mở ra, người ngủ trước.


****


Bóng đêm ám trầm, chỉ có một vệt ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua ban công chiếu vào phòng khách.


Xung quanh lặng lẽ, đồng hồ điện tử tại bóng đêm yên tĩnh không hề có một tiếng động tí tách vang.


Cũng không biết vang lên nhiều tiếng,khoảng chừng một ngàn, hoặc còn kém một điểm, người nằm trên ghế sofa, âm thầm đếm tiếng vang, vừa lưu ý động tĩnh bên trong phòng, mãi đến khi xác định Cố Thần đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới rón rén bò dậy.


Hắn mặc áo lót đơn bạc đi đến nhà bếp, ở nơi sâu xa bí ẩn bên trong góc tủ bát lấy ra một bình thuốc.


Hắn vặn nắp bình đổ ra một viên thuốc nhét vào trong miệng, nguyên lành nuốt xuống, sau đó đem bình thuốc thả lại chỗ cũ, lại một đường đi tới trước TV, mượn ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại di động, từ trong tủ lấy ra một cái khóa treo.


Màn hình điện thoại di động tắt , lại bị hắn ấn sáng lên, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu khuôn mặt của hắn như quỷ mị.


Hắn cầm khóa quay người đi vào phòng ngủ, tiện đà đứng yên ở trước giường, si ngốc nhìn người trong giấc mộng.


Điện thoại di động tắt, liền sáng lên, sáng liền tắt, vô hạn tuần hoàn.


Hắn lại một lần đếm, xoa bóp bao nhiêu lần? Nhìn bao nhiêu lần? Có 123 sao?


Từ 1 đến 122, hắn đều không nhớ mình đến tột cùng đếm bao nhiêu lần.


Có lẽ là thuốc sinh ra tác dụng phụ, đầu hắn bắt đầu choáng, mí mắt càng ngày càng nặng, bất quá tâm tình cũng rất ổn định, không có bất kỳ dấu hiệu buồn bực bất an, lo lắng sợ hãi .Hắn cuối cùng lại nhìn một chút người ở trên giường, giống như trước lúc tiến vào, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, cũng tiện tay khép cửa phòng. Sau đó, chụp lên khóa treo, đem người khóa ở bên trong phòng.


Tại hai năm trước, hắn ở cánh cửa nơi này cài đặt khóa chụp.


Lúc đó hắn một lòng muốn đem mấy người ở trong thân thể toàn bộ nhốt lại, đời này cũng không thả bọn họ ra, không cho bọn họ nhiễu loạn sinh hoạt chính mình. Nhưng hắn lại quên mất, hắn và những người kia dùng chung một thân thể.


Hắn, vĩnh viễn không khóa lại được bọn họ...


Sử dụng lượng lớn thuốc trấn định, cơn buồn ngủ đến rất mạnh, hắn muốn ngủ.


Đêm nay sẽ không có người tới quấy rối, có lẽ tâm hắn vẫn căng thẳng vô cùng, nên làm sao cũng không thả lỏng được .


Hắn bật đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, nghĩ thầm, chỉ ngủ một lúc, ba, bốn tiếng mà thôi, đồng hồ báo thức vang lên liền mở cửa, cũng không thể để Cố Thần biết được, nhất định muốn trước lúc đối phương tỉnh ngủ đem khóa mở ra.


Hắn nhiều lần an ủi mình:


Không có chuyện gì,


Sẽ không bị phát hiện.


Đã rất cẩn thận từng li từng tí một, đặt đồng hồ báo thức rồi sẽ không có vấn đề...


Ngủ đi,


Chỉ ngủ một thôi,


Không có việc gì, chỉ một phút chút...


****


Sáng sớm hôm sau, thời điểm Cố Thần tỉnh lại, trời đã sáng bét.


Một đêm mộng đẹp, ngủ ở trên giường nam thần, chất lượng giấc ngủ quả nhiên không giống giống nhau, Cố Thần chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sung mãn, đi ra ngoài chạy mấy ngàn mét cũng không thở dốc.


Cậu chậm rãi xoay người, cầm lấy điện thoại đi động đặt ở trên tủ đầu giường nhìn đồng hồ, ngày hôm nay so với lúc thường tỉnh muộn một chút, lúc này là bảy giờ ba mươi, quá nửa giờ vào học.Cậu vội vàng từ trên giường bò xuống, mặc xong quần áo mới phát hiện cửa phòng đột nhiên đóng lại.Cậu tưởng có lẽ là gió thổi, hoặc có lẽ là Từ Phóng đóng, không để ý lắm, đi giày vào đi tới cửa, vặn vài cái lên nắm cửa, lại vặn không ra, cả người lập tức liền mông lung...Này, đây là bị khóa ở trong phòng ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net