Kết thúc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lâm cúi người nhẹ nhành ôn nhu đặt lên đôi môi lạnh toát một nụ hôn .

Cô gái của tôi , em hãy ngủ thật ngon nhé ! Những chuyện còn lại hãy để tôi lo  .Hãy ở bên dưới chờ tôi nhé , đừng đi đầu thai sớm tôi sẽ rất khó tìm thấy em .

5 năm dành chọn tình yêu chân thành nhất , Anh nhìn thấy cô ấy từ một cô bé mũm mĩm tinh nghịch dần trở thành một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp . Thấy cô ấy cười , thấy cô ấy khóc , thấy cô ấy xinh đẹp trong bộ tà áo dài trắng tinh khi tốt nghiệp cấp ba .Cùng cô ấy ngây ngô bước chân lên thành phố , cõng cô ấy chơi trò tàu lượn , bất đắc dĩ đi sau cô ấy tới chỗ vui chơi trẻ con  , thấy cô ấy tinh nghịch khi doạ ma anh , lần đầu đi xem phim với cô ấy,cùng cô ấy viết lời cầu nguyện dưới gốc cây , ăn những món cô ấy thích , nhường cô ấy uống  , tặng cho cô ấy những món quà xinh đẹp nhất , nắm tay cô ấy đi khắp mọi nơi trên thành phố này , ngồi cạnh cô ấy kể về chuyện tương lai hai đứa sẽ có một mái nhà nhỏ bên cạnh hồ để cô ấy có thể ngắm nhìn nó mỗi buổi sáng. và Trao nhau nụ hôn đầu !

Anh muốn dành cho cô ấy tất cả mọi thứ trên đời , sủng nịch cô ấy không hề muốn biết lý do, Hùa theo mọi mong muốn của cô ấy mà không nghĩ đến hậu quả .

Dù mai kia anh có người con gái khác . Cả đời này anh không thể sủng bất cứ ai như người con gái này  !

30 năm sau đó ,

Trần Lâm đã trở thành một kỹ sư tin học thành dạt tự thành lập cho mình một công ty lớn về điện tử , có vợ hiền và hai đứa con một trai một gái  ngoan ngoãn .Cả hai đứa đều đã đến tuổi trưởng .

" Cha , sao người lại ngồi ngoài nắng nữa rồi người đang bệnh mà ."Cậu thanh niên tuấn tú khuôn mặt đầy trách mắng hướng người đàn ông ngồi trên xe lăn bên ngoài hiên .

Người đàn ông khuôn mặt toát lên khí chất nổi bật , Ánh mắt  sáng có hồn khuôn mặt đã nhuốm màu năm tháng nhưng vẫn không che đậy đi nét anh tuấn bất phàm . Bàn tay vân vê  chiếc đồng hồ cũ nhìn có vẻ nhiều năm trên cổ tay
.Trần Lâm  bình thản mở lời " Không sao con hãy để ta ở ngoài này , ở trong phòng âm u ta không quen"

" Cha sao người cứ đeo chiếc vòng tay này vậy nó rẻ tiền lại quá cũ rồi mai con đi mua cho cha một chiếc đồng hồ mới đeo nhé ." Thiếu niên ghét bỏ nhìn chiếc đồng đồ đã rỉ trên tay cha mình .

Trần Lâm khẽ lắc đầu " Không cần đâu , dù con có đưa cho ta chiếc đồng hồ đáng giá hàng triệu đô cũng không thể so sánh với chiếc đồng hồ này đối với ta . Nó chứa đựng tình cảm thuần khiết nhất của một con người."

"Cha người nói con không hiểu." Thanh niên cau mày.

Trần Lâm cười nhẹ " Mai kia khi lớn hơn con sẽ hiểu được , mà việc học quản lý công ty ta giao cho con học đến đâu rồi ."

" Con đã khái quát được cách hoạt động của công ty rồi , có thể hiểu được một chút về cách vận hành ."

"Ừm vậy là tốt, con hãy bắt đầu tập xử lý thông tin đi . Vậy là chẳng bao lâu nữa  ta có thể giao toàn bộ công ty cho con quản lý rồi ." Trần Lâm gật gật đầu hài lòng .

" Sao cha lại nói thế người còn trẻ mà ,con vẫn còn phải học hỏi nhiều ."Thanh niên  mở to mắt đầy hoảng hốt .

Trần Lâm thở dài lắc đầu " Ta sợ rằng cô ấy không chờ được nữa . Ta phải đến với cô ấy nhanh!"

Người thanh niên, bất đắc dĩ quay trở lại vào trong đề người đàn ông ngồi bên ngoài ánh nắng .Một người phụ nữ quý phái bước đến bên cạnh anh ,ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía người đàn ông đang ngồi
" Trần Kiên , con đừng làm phiền cha con nữa. Hôm nay là ngày quan trọng của ông ấy hãy để ông ấy có không gian riêng tư ."

" Mẹ có phải là ngày sinh nhật của cô gái đã chết đấy không ! Cha đúng thật là không phải bây giờ cha đã có mẹ rồi sao vẫn còn không quên người cũ đó ."Anh thật không hiểu , chuyện cũ với cô gái đó cũng qua lâu rồi sao cha vẫn còn để trong lòng suốt bao nhiêu năm nay cha luôn quan tâm chăm xóc cho gia đình cô gái đó không phải đã quá đủ rồi sao .

Người phụ nữ bình đạm mỉm cười " Bao nhiêu năm nay cha con đối xử với ta rất kính trọng không có gì có thể trách cứ nhưng người ông ấy yêu chỉ có một người mãi mãi . Ta buồn vì ông ấy không yêu ta nhưng cũng khâm phục tình yêu của ông ấy !"

" Mẹ người còn có bọn con mà , bọn con luôn yêu quý người ."

" Phải , ta còn có hai đứa con mà! Đó cũng là món quà xin lỗi lớn nhất mà ông ấy dành cho ta ." Bà mỉm cười ôn nhu ôm lấy Trần Kiên vào lòng .

" Tinh tinh !" Tiếng chuông báo trên đồng hồ đeo tay chợt vang lên . Trần Kiên giật mình nhìn lại đồng hồ sau đó liền vội vàng buông người phụ nữ ra .

" Mẹ hôm nay con có việc phải đi xem Tô Hiểu Đàm một chút , cô bé đó hôm nay dám đi xem mắt cùng nhóm bạn , nhà chúng ta có trách nghiệm chăm lo cho nhà đó con không thể để cô bé đó yêu sớm được mới có 16 tuổi đầu hừ ."

" Được rồi con đi đi ." Bà cười nhẹ gật đầu nhìn Trần Kiên chạy hộc tốc ra bên ngoài .

Tô Hiểu Đàm chính là em gái của Tô Hiểu Vi . Sau khi Tô Hiểu Vi mất được mấy năm gia đình cô bất ngờ chào đón thêm được một cô bé , điều khiến mọi người yêu quý cô bé là càng lớn cô bé đó càng giống với Tô Hiểu Vi , điều đó khiến cho Trần Lâm luôn quan tâm chăm xóc cô bé hơn bất cứ ai , gia đình cũng bớt đi nỗi đau nhường nào . Cô bé đã đem lại tiếng cười cho cả gia đình ,Trần Kiên lớn hơn Tô Hiểu Đàm 5 tuổi từ nhỏ đã luôn được Trần Lâm dẫn sang nhà Tô Hiểu Đàm chơi nên quen rất thân với Tô Hiểu Đàm còn tự tay cho cô bé uống sữa từ nhỏ , chơi với cô bé vào mỗi ngày cuối tuần dần đà Trần Kiên đi lại qua nhà Tô Hiểu Đàm còn nhiều hơn so với Trần Lâm nữa !

———

Sương buổi đêm bắt đầu rơi xuống , người phụ nữ cầm trên tay tấm chăn bước ra bên ngoài vườn đắp lên hờ lên đùi Trần Lâm , khuôn mặt dịu dàng mở lời : " Trời tối rồi để tối đưa ông vào trong nhé ."

Trần Lâm dần ngồi thẳng người dậy , gật đầu : " Làm phiền bà rồi ."

Người phụ nữ cúi người mở chốt khoá của bánh xe sau đó đi ra sau lưng Trần Lâm cầm lấy tay vịn của xe lăn bắt đầu di chuyển .

" Đúng rồi Trần Kiên vừa vội vàng đi đâu vậy ?" Trần Lâm bỗng cất lời

" Nó á !" Bà cười nhẹ " Đi ngăn Hiểu Đàm đi xem mắt. Nó bảo con bé còn quá trẻ không được phép yêu đương , thằng bé đúng là ,đến em gái nó cũng không quan tâm nhiều như quan tâm Tô Hiểu Đàm đâu !"

Trần Lâm nghĩ đến  dáng vẻ tinh nghịch của Tô Hiểu Đàm cũng nở nụ cười " Con bé chắc đi chọc Trần Kiên thôi , thằng bé dạo gần đây quá căng thẳng với công việc trong công ty  luôn chưng cái bản mặt nghiêm túc khiến người ta khó gần để Tô Hiểu Đàm chọc cho nó vui lên cũng hay . Mà cũng nhanh thật chả mấy chốc con bé đã 16 tuổi đến độ tuổi học cấp 3 rồi ." Anh nhớ 16 tuổi cũng là lúc anh gặp cô ấy lần đầu tiên !Cũng từ lúc đó mà tình cảm dần dần  trưởng thành .

"Đúng rồi." Anh quay sang  nhìn người phụ nữ " Bà gọi cho Trần Kiên bảo dẫn Tô Hiểu Đàm về đây ăn cơm tối luôn cũng lâu rồi con bé chưa đến đây chơi ."

" Tôi hiểu rồi ." Bà mỉm cười gật đầu .

Một lúc sau đó khi Trần Lâm được người đỡ ngồi xuống cạnh bàn ăn bên ngoài cửa liền vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh

" Trần Kiên thả em xuống , ai cho anh đến phá vỡ buổi hẹn của em chứ thả em xuống ,em ghét anh !

" Hừ mới có tý tuổi yêu với đương nếu em không học hành tửu tế không biết mai kia ai thèm lấy đứa như em ."

" Thả  em ra , em có lấy ai cũng không lấy anh !"

" Hừ đứa như em có anh rước là tạo phúc ba đời ấy  ! Ngoan ngoãn nằm im đi nếu không muốn anh ném em xuống đất."

" Ném đi em ứ sợ , thả em ra thả ra !"

Bên ngoài cửa Trần Kiên vác Tô Hiểu Đàm ở trên vai từng bước giằng co đi vào bên trong nhà . Tô Hiểu Đàm chân tay đạp loạn xạ la hét ầm ĩ  không hề muốn thuận theo .

Đi đến trong phòng ăn , Tô Hiểu Đàm nhìn thấy Trần Lâm ngồi đó như nhìn thấy được cứu tinh rưng rưng nước mắt oà khóc : " Chú  Trần Lâm , chú cứu cháu với anh Trần Kiên bắt nạt cháu kìa không cho cháu xuống oa oa nằm thế này
khó chịu quá !"

" Hừ bảo em không nghe lời ." Về đến nhà cuối cùng Trần Kiên cũng  gỡ Tô Hiểu Đàm xuống đặt nhẹ trên đất .

" Chú Trần Lâm anh ấy bắt nạt cháu , cháu không muốn nói chuyện với anh ấy nữa ."Tô Hiểu Đàm càng khóc càng dữ dội .

" Cái gì , em vẫn còn cứng đầu có tin anh không cho em ăn cơm không ."Trần Kiên trừng mắt  đe doạ

" Oa ..Oa..oa" Tô Hiểu Đàm khóc càng lợi hại hơn.

" Em ...." Trần Kiên bực mình đến dậm chân tại chỗ .

Trần Lâm nhìn cũng đã nhìn đủ mỉm cười cất tiếng " Tô Hiểu Đàm lại đây với chú . Con đi đường xa chắc mệt lắm đúng không ."

" Hức chú Trần Lâm ." Tô Hiểu Đàm lê qua ngồi xuống bên dưới Trần Lâm gục đầu lên đùi anh thút thít .

Bàn tay đã nhăn nheo theo năm tháng khẽ vỗ vai Tô Hiểu Đàm , mang lại hơn ấm an tâm " Tô Hiểu Đàm ,Trần Kiên chỉ muốn tốt cho con thôi , con bây giờ còn nhỏ rất dễ bị người khác lừa gạt tình cảm , bây giờ con cũng lớn rồi không thể như trẻ con khóc lóc nữa đúng không ."

" Vâng con nghe lời chú ." Đôi mắt   
đen trong sáng ngoan hiền nhìn lên anh .

Trần Lâm khẽ mỉm cười gật đầu . "Con lên bàn ngồi đi nào, hôm nay ta cho người nấu toàn những món con thích đấy !"

" Vâng con cảm ơn chú Trần Lâm" Tô Hiểu Đàm cười rạng rỡ ngồi xuống ghế .

Trần Kiên lúc này bước tới ngồi xuống cạnh bàn ăn hừ lạnh " Chỉ có cha anh mới quản được em , Chắc phải mang em đến nhà họ Trần  để cha anh dậy dỗ em một thời gian cho chừa cái tính bướng bỉnh đó đi ."

" Hứ , chú Trần Lâm chắc chắn sẽ đối xử tốt với em không như anh đâu ." Tô Hiểu Đàm hất mặt khinh thường .

" Em ....!" Trần Kiên trừng mắt lại .

Trần Lâm nhìn lại hai đứa đang dùng ánh mắt chiến đấu khẽ lắc đầu . Anh cầm đũa lên gõ nhẹ vào bát
"  Thôi chúng ta bắt đầu dùng cơm đi ."

" Vâng ."  Trần Kiên và Tô Hiểu Đàm cùng đáp sau đó trừng mắt lại nhau một lần rồi mới hài lòng bắt đầu ăn cơm.

——————
Nửa năm sau đó giám đốc công ty điện tử nổi tiếng trong nước bệnh nặng qua đời để lại gia sản cho con trai và con gái mình tiếp quản . Công ty trên bàn tay của bọn họ ngày một phát triển hơn tiến ra  khu vực thế giới trở thành một nhãn hiệu nổi tiếng .

............
Trong mơ hồ Trần Lâm nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ mặc bộ váy yếm màu hồng  . Cô ấy có mái tóc ngắn màu đen huyền đôi mắt khói trong veo nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đứng trên đám cỏ xanh rì vươn tay về phía anh .

Trần Lâm nhìn xuống bàn tay mình thấy những ngón tay trai sạn nhăn nheo do nhiều năm làm việc bây giờ dần trẻ lại co dãn đàn hồi như của một thanh niên mới lớn .Anh ngước lên khuôn mặt thanh niên 18 tuổi  anh tuấn nở nụ cười ôn hoà .

Tớ tới đây Tô Hiểu Vi !

The end!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC