Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu muốn tìm Song Ji Hyo à? Tôi biết cô ấy ở đâu nhưng xin lỗi tôi không thể giúp được gì cho cậu, nếu tôi giúp cậu tôi sẽ mất tất cả."

Gary trầm ngâm khi nhìn vào tin nhắn từ số điện thoại lạ kia. Anh đã nhìn nó khoảng một giờ đồng hồ. Khi anh gọi lại thì đầu dây bên kia báo không liên lạc được. Anh đã nhắn tin nhưng bên kia cũng không hề đáp trả từ sau cái tin nhắn ấy. Hôm nay anh định đến tiệm coffee, dạo này anh bận rộn đến độ không có thời gian để tạt sang tiệm, may mắn là hôm nay dường như không có ai gọi điện đến để thông báo lịch làm việc của anh, một ngày "rảnh rỗi" mà hiếm khi anh mới có, đúng là một cơ hội tuyệt vời để thư giãn.

Bữa sáng kết thúc nhanh chóng, đang thư thả ở phòng tắm thì điện thoại lại đổ chuông. Anh lao vội ra ngoài và thầm mong là số điện thoại ban nãy gọi đến. Anh nhấc máy và lắc đầu ngán ngẩm "Công việc đến rồi đây"

- Anh Kang đấy à?

- Vâng, chủ tịch gọi tôi.

- À, từ nay anh không cần làm việc cho tôi nữa, anh còn quá trẻ để đảm đương trọng trách này, tôi vẫn tiếp tục làm việc cùng thư kí Jung. Và cậu sẽ làm việc cho một người khác

- Một người khác? Ý chủ tịch là sao ạ?

- Tối nay 8 giờ ta sẽ nói rõ mọi chuyện

Gary đứng đơ người vì không hiểu chuyện gì sẽ xảy đến. Anh đến đây làm việc cho ông ta chỉ để tìm tung tích của Song Ji Hyo nhưng vừa rồi là gì? Chính xác là anh bị "đuổi việc", ông ta bảo anh không đủ trình độ vậy ngay từ đầu tại sao vẫn nhất quyết thuyết phục anh vào công ty? Bao nhiêu câu hỏi cứ tranh nhau dồn dập trong đầu Kang Gary.

Tiệm coffee vẫn như vậy, mọi thứ vẫn tốt, dường như mọi người ở đây làm việc rất cật lực nên trông tiệm đang ngày một phát triển hơn. Mọi người đều vui mừng khi thấy anh trở về. Anh dành phần lớn thời gian trong ngày để trò chuyện cùng mọi người và giúp mọi người lên kế hoạch để phát triển tiệm hơn nữa. Anh đảo mắt khắp mọi ngõ ngách trong tiệm. Mọi thứ vẫn vậy, không sai lệch hay khác đi một milimet nào. Những khóm hoa Nemophila vẫn ở đó nhưng không có nổi một nụ hoa. Vì thế nên mọi người ở đây quyết định gắn hoa giả vào đấy. Điều này làm anh không hài lòng nếu không muốn nói là khó chịu. Anh đến từng bàn gỡ từng bông hoa vải kia ra. Anh ngắm nhìn từng khóm Nemophila rồi mỉm cười với mọi người "Tên tiệm của chúng ta là gì?"
Một vài cô nhân viên nhanh nhảu đáp "Nemophila"
Gary vẫn tập trung vào những chậu hoa trên bàn "Ý nghĩa của nó?"
Tất cả mọi người đều im lặng, không một ai hiểu ý nghĩa của loài hoa tuyệt đẹp này. Cũng đúng thôi vì họ còn chưa bao giờ được thấy hoa nở, chưa từng được thấy sắc màu của những bông hoa thực sự. Họ chỉ mới đến đây làm được hai tháng. Bây giờ là tháng mười, họ đến đây vào tháng tám và hoa chỉ nở rộ vào tháng năm. Ít nhất là đến năm sau họ mới được nhìn thấy sắc màu thiên thanh ấy.

Gary đi về phía cửa sổ, anh ngắm nhìn con phố nhỏ tấp nập bên ngoài. Chợt một nụ cười buồn hiện lên trên đôi môi anh.
"Thật ra đây không phải là loại hoa ai cũng biết. Nó không phổ biến như hoa hồng và càng ít được trưng bày ở các cửa tiệm hoa. Nó không mang một màu sắc rực rỡ như hoa hồng cũng như không mang một ý nghĩa biểu tượng cho sự trường tồn mạnh mẽ, khao khát, nồng nhiệt như hoa hồng. Người ta thường gọi nó là Nemophila mà ít ai biết rằng nó còn một cái tên là hoa Tình-Yêu-Bé-Nhỏ. Đó chỉ là một tình yêu bé nhỏ xuất phát từ con tim nhưng nếu biết trân quý thứ tình cảm nhỏ bé ấy đến một ngày tình yêu đó càng mạnh mẽ và cháy bỏng hơn cả thứ tình yêu mà hoa hồng mang đến. Và hơn hết nó không mang một gam màu nóng bỏng của hoa hồng, nó mang lại một màu sắc dễ chịu, ấm áp, như màu của bầu trời vào những ngày nhiều mây"
Mọi người đều im lặng sau câu nói đó của Gary, họ dường như hiểu ra điều gì đó. Gary cũng im lặng, anh nhìn lên bầu trời, hôm nay bầu trời cũng không mang màu thiên thanh trong trẻo ấy. Anh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ tối chỉ còn một giờ đồng hồ nữa anh có cuộc hẹn quan trọng. Chào tạm biệt mọi người trong tiệm và bước đi. Trước khi đi anh  đến bên mọi người và nở nụ cười thân thiện

- Hãy để thứ tình yêu ấy đến với mọi người bằng cách chân thật nhất. Đừng cố gượng ép bất cứ điều gì và cũng đừng ngại để chờ đợi. Nếu họ thật sự yêu thích loài hoa này thì hãy để cho họ được ngắm nhìn cách nó phát triển và đến một ngày họ sẽ thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy những bông hoa.

Anh cúi đầu lịch sự chào mọi người rồi sải bước đi mà không biết rằng khoảnh khắc anh bước đi đó có một sự đổi thay. Ở nơi góc bàn nào đấy một chồi non vừa mới nhú.

Nemophila chỉ nở rộ vào tháng năm. Giữa tiết trời tháng mười này có một chồi non đang vươn mình. Nemophila đang đi ngược lại với quá trình phát triển của nó. Liệu sẽ là gì? Hạnh phúc hay niềm đau?

Gary đến nơi vẫn còn sớm năm phút nhưng đó là khoảng cách khá "an toàn" cho một cuộc hẹn khá quan trọng với một người không chỉ "khá" mà là rất-đặc-biệt, chủ tịch tập đoàn S. Chiếc xe quen thuộc đang tiến đến gần và đó không phải ai xa lạ, là thư kí Jung cùng với ngài chủ tịch. Chẳng có gì bất ngờ nếu không xuất hiện thêm một người nữa. Cảnh-sát-Lee-Ji-Hyo !
Gary chạy vội đến mở cửa xe và cúi chào 90 độ. Tất cả đã sẵn sàng cho một công việc quan trọng

- Cậu cứ đến đây mà ngồi cùng với bố con ta.

Chủ tịch Lee mở lời khi thấy anh đứng rụt rè bên ngoài cửa

- À vâng, cảm ơn chủ tịch

Anh đang lo lắng. Chính xác là rất lo lắng! Tim anh đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh tự hỏi có chuyện gì mà anh lại được ngồi ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất Seoul cùng với ngài chủ tịch và đặc biệt là cô.

Nhận thấy sự lo lắng trên gương mặt anh nên chủ tịch Lee bật cười

- Cậu không phải lo lắng đến thế đâu. Tôi gọi cậu đến đây là có việc.

- À vâng tôi xin nghe đây ạ

- Vẫn nhớ những gì tôi nói với cậu trong điện thoại lúc sáng chứ?

- Vâng, tôi nhớ ạ

- Chuyện là tôi muốn có một tài xế đưa đón con gái tôi, con bé dạo gần đây đi sớm về khuya, thân là con gái chỉ có một mình nên tôi không an tâm lắm. Vả lại con bé không sống cùng tôi nên tôi càng lo hơn.

Chủ tịch Lee quay sang Ji Hyo mỉm cười.

- Ý con thế nào? Ta rất hài lòng về cậu ta đấy. Cậu ta có học võ nên ta rất yên tâm.

Nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe hai người nói. Đến bây giờ cô mới có cơ hội cất giọng

- Con thấy...

- Được rồi ta cho con thời gian để suy nghĩ. Nhưng đừng lâu quá đấy.

- Con đồng ý!

Ji Hyo im lặng vài giây rồi tiếp tục

- Dạo này con hơi bận rộn, có tí mệt mỏi nên con thấy như vậy cũng được ạ

Chủ tịch Lee bật cười lớn tỏ vẻ hài lòng

- Con bé này lạ thật đấy. Ngày trước ta đã đề nghị bao nhiêu lần mà con cứ nhất quyết từ chối sao hôm nay lại đồng ý nhanh thế?

Cô cúi gầm mặt chỉ vì không muốn ai thấy gương mặt đang đỏ ửng lên của mình. Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý nữa. Chẳng phải ngay từ bé cô đã rất ghét những chuyện như thế này sao cô đúng là lạ thật, ngay cả bản thân mình cũng chẳng hiểu nổi mình. Tại sao khi nghe lời đề nghị ấy tim cô lại đập rộn ràng đến thế. Tất nhiên cô hiểu điều này có ý nghĩa gì. Chỉ mình cô hiểu.

Bữa tối kết thúc với sự hài lòng của chủ tịch Lee. Thư ký Jung đã chuẩn bị xe để đưa chủ tịch về nhà. Chỉ có cô ở lại. Thư ký Jung cũng không quên đưa cho anh chiếc khoá của một chiếc xe sang trọng và dĩ nhiên anh hiểu công việc của anh bắt đầu từ đây, từ ngay lúc này, giây này, phút này.
Anh chậm rãi chạy xe đến cạnh cô và cất giọng

- Cô muốn đi đâu?

- Coffee

- Coffee? Nhưng giờ cũng đã muộn rồi, cô không muốn về nhà sao?

- Coffee !!!  Đến chỗ của anh đi. Tôi khá thích chỗ đấy

Gary mỉm cười, tự dưng anh thấy vui trước câu nói đó của cô. Chiếc xe vẫn lăn đều bánh, chỉ thoáng chốc đã đến nơi. Anh vào trong và mang ra một cốc trà nóng cho cô.

- Bao giờ thì hoa này nở?

Gary lắc đầu và cười "Nó chỉ nở vào tháng năm thôi"

- Vậy cái này?
Vừa nói Ji Hyo vừa chỉ tay vào chồi non kia.

Anh cúi xuống đề nhìn rõ hơn, khoảnh khắc đó hai ánh mắt bắt gặp nhau, hai trái tim bắt đầu đập cùng nhịp. Tiết trời khá mát mẻ nhưng sao không khí ở đây lại nóng bừng thế này. Chính xác là mặt anh đang nóng bừng. Anh đang mặt đối mặt với cô. Chỉ cần nhoài người đến phía trước vài centimet là chẳng khác gì phân đoạn lãng mạn của cặp đôi nam nữ chính trong một bộ phim truyền hình hay một câu chuyện ngôn tình nào đó. Cô cũng tương tự anh, cô cảm nhận được sức nóng phả ra từ gương mặt mình, anh đang ở rất gần trước mặt cô. Gương mặt cô lúc này không còn ửng hồng nữa mà nó như muốn nổ tung vậy. Cũng may là chiếc chuông gió ở phía cửa sổ phát ra âm thanh tơ ring, nếu không hai người không biết sẽ nhìn nhau đến bao giờ

- Anh Kang...Tôi...tôi muốn về nhà

- Tôi sẽ đi lấy xe ngay

Nói rồi Gary chạy thật nhanh ra phía ngoài. Anh đủ hiểu mình không thể chậm rãi một giây phút nào cả. Nếu anh cứ đứng đó thêm một giây nào nữa chắc anh sẽ tiến tới và hôn cô mất. Điều đó không thể xảy ra được!

Cả hai đều cố tình im lặng và tránh ánh nhìn của nhau trên suốt quãng đường về nhà. Thậm chí không nói gì chỉ cúi chào nhau rồi đi vội vào nhà. Cô chạy vội vào nhà, đóng sập cửa lại, và thở.
Chỉ có anh đứng đó, anh nhẹ nhàng bước đến bên cánh cửa, khẽ gõ nhẹ lên cửa để cô nghe thấy "Chúc em ngủ ngon" và mỉm cười.
Anh quay bước đi với tiếng xe chạy đều đều trên phố phường Seoul hoa lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net