Câu chuyện số 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người yêu là người mẫu ảnh thì sẽ thế nào?
"Khá tuyệt..."
"...nhưng đôi khi em ấy khiến tôi như muốn điên lên."
Hoseok là một người mẫu ảnh tự do. Cậu đôi khi sẽ chụp những shoot ảnh theo phong cách vintage tại nhà của anh và cậu. Có những lần Hyunwoo cũng ở đấy, ngắm nhìn tình yêu của mình thả hồn vào không gian xung quanh, hoà cảm xúc của cậu làm một với mọi thứ và toả ra ở đôi mắt đen tròn cảm xúc lơ đãng, thơ mộng.
Những shoot hình ở nhà luôn diễn ra vào 3 giờ chiều. Khi nắng còn vàng nhưng không gắt, khi chiều dần buông xuống và gió lùa nhẹ qua khe rèm, cậu sẽ chọn một chỗ cạnh cửa sổ đổ nắng in hình góc cạnh hay ban công tràn ngập với nắng chiều. Cậu sẽ chụp tới khi màu nắng phai đi và trời dần tối lại.
Hôm nay Hoseok bắt đầu buổi chụp với áo len rộng và địa điểm là ở khoảng giữa cầu thang. Có vài ô cửa sổ bé bé dọc theo cầu thang và Hoseok hào hứng muốn thực hiện vài kiểu ảnh ở đó. Cậu thích để nắng chiếu qua cửa sổ in thành hình vuông và cậu để một góc nắng hắt lên mặt mình. Cậu di chuyển người nhẹ nhàng, nghiêng đầu, khép hờ mí mắt, đôi khi lại thả ánh nhìn ra xa.
Người thợ chụp hình nói cậu hãy tiến sát lại và xoay nửa mặt về phía cửa sổ. Cậu làm theo nhưng thay vì nhìn vào ống kính, cậu lại nhìn thẳng vào anh đang đứng đằng sau. Ánh mắt chỉ hơi chệch một chút thôi, có thể không ai nhận ra nếu không nhìn kĩ nhưng anh thì rất chắc chắn rằng cậu đang nhìn anh. Ánh nhìn mạnh mẽ ấy khiến cảm xúc của anh như run rẩy mà yếu đi, cậu tấn công anh với ánh nhìn ngơ ngác xem lẫn chút khiêu gợi, như đang gọi anh lại gần cậu. Đôi con ngươi đen không chút dao động, càng mở to hơn nữa, như mắt của một chú mèo nhìn thấy món đồ chơi thí vị kích thích sự tò mò tinh nghịch trong nó. Nhưng khoan, có khi nào đó là mánh khoé của chú mèo khi nó muốn chủ nhân nó quy phục trước dáng vẻ đáng yêu của nó.
"Tốt lắm, nhìn vào đây."
Tiếng người thợ chụp kéo anh thoát khỏi mê hoặc của đôi mắt kia. Anh hít một hơi sâu, uống một ngụm nước từ chiếc cốc trên tay, xoay người rời đi. Hyunwoo lấy một ít dâu tươi trong tủ lạnh bỏ vào bát gốm. Cậu có nhờ anh vào giữa buổi chụp chuẩn bị một ít dâu làm đạo cụ, anh cũng không hình dung chi tiết thì cậu sẽ làm gì với chúng. Có lẽ chỉ là ăn thôi.
Anh cầm bát gốm từ tốn tiến ra ban công. Dễ dàng đoán được cậu sẽ tiếp tục chụp hình ở đây, vị trí đầy nắng mà cậu cực kì ưa thích.
Hoseok ngồi trên một chiếc ghế cao hơn nửa người cậu, dựa cơ thể vào bức tường đằng sau. Gương mặt cậu hơi ngước lên như đón hết ánh nắng còn sót lại trong buổi chiều hoàng hôn. Nắng càng làm những đường nét trên mặt cậu rõ ràng hơn, đôi lông mi run run, đôi môi căng mọng, hấp dẫn như một viên kẹo dẻo.
Ánh mắt anh bắt đầu từ gương mặt xinh đẹp trượt xuống dưới và dừng lại ở cổ áo sơ mi lụa cậu đã thay ra ban nãy, ngay lập tức đuôi mày khẽ nhếch lên. Cổ áo khoét sâu vì cậu không cài vài nút phía trên, hai mép áo luôn giữ khoảng cách với nhau tạo thành khe hở gây hấp dẫn người nhìn. Làn da trắng ngần của cậu lấp ló theo chuyển động của mép áo. Và cái đầu của anh cũng vô thức lắc lư theo đó như một con rối.
Đôi mi khép hờ hé mở nhè nhẹ. Cậu thấy anh qua khoé mắt, chậm rãi vươn tay về phía anh. Hyunwoo hiểu ý đưa bát dâu lại gần. Cậu nhón lấy một trái, đặt nó chạm vào cánh môi dưới. Tiếng máy ảnh lại vang lên tách tách. Cậu thả rơi ánh mắt xuống dưới, như đang tận hưởng không gian, không hề quan tâm đến ống kính máy ảnh trước mặt.

"Em diễn lại ánh mắt lúc ở cầu thang ấy."
Cậu làm theo yêu cầu của người thợ chụp. Ra hiệu muốn lấy bát dâu từ chỗ anh. Hoseok như phát huy hết khả năng diễn trước mấy của mình.
Đôi mắt thỏ mở to lấp lánh dưới nắng, đôi mắt ấy cứ nhìn thẳng vào ống kính như muốn mê hoặc luôn người thợ chụp. Cậu từ từ đưa trái dâu vào miệng, được một nửa thì ngừng lại và cứ ngậm nó như vậy. Nhìn trái dâu đó đi, nằm giữa khuôn miệng xinh xắn, được kẹp lại bởi hai cánh môi căng mọng. Anh thậm chí không thể di chuyển ánh mắt mình ra khỏi môi cậu, chúng quá hấp dẫn, chúng khiến anh có những suy nghĩ chạy qua đầu. Trạng thái của anh dần chuyển sang kinh ngạc khi cậu ngả đầu ra sau, trái dâu vẫn nằm giữa hai cánh môi ấy.
Bất ngờ cậu há miệng bọc trọn trái dâu vào trong. Anh thấy nó phồng lên ở một bên má phính. Cậu lấy một trái khác, cắn đôi nó và cố tình để nước dâu chảy từ vết cắn, qua môi xuống đến cằm. Hyunwoo như trợn mắt đứng nhìn cậu thật khiêu gợi trước ống kính. Dù anh bị cuốn vào những hấp dẫn cậu mang lại nhưng vẫn không quên người thợ trước mặt và cả đống ảnh này sẽ được đăng lên ở đâu chứ.
Anh nhận ra mình đang trong tâm thế rất bồn chồn, đôi mày đã cau lại từ bao giờ, muốn ngay lập tức kết thúc buổi chụp hình này lại. Nếu nó còn kéo dài thì cậu sẽ diễn tới mức nào nữa đây.
"Ổn rồi, mình kết thúc thôi."
Người thợ hạ máy ảnh, mỉm cười với cậu.
Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhõm. Sau khi tiễn người thợ chụp hình về, anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Cậu đứng trước gương bàn trang điểm với điện thoại trên tay và hai ngón tay thì di chuyển liên hồi trên màn hình cảm ứng. Chẳng biết nói chuyện với ai mà tủm tỉm cười suốt không chú ý anh đi lại gần. Áo còn chưa thèm thay ra.
Hyunwoo thấy làn da trắng lấp ló giữa hai mép áo. Càng lại gần thì cảm giác mịn màng càng chân thực hơn. Anh vòng một tay quanh eo cậu, dùng lực kéo cậu áp sát vào mình. Hoseok bất ngờ vì bị kéo đi nên cứ thế mà theo lực kéo dính sát vào người anh. Cậu nhìn anh ngơ ngác, chưa kịp hỏi đã bị anh hôn cái chóc lên môi.
"Làm gì đấy?"
"Hôn em."
Anh nhìn cậu. Cậu cũng mang theo ánh mắt băn khoăn nhìn lại anh. Hai cơ thể dính sát với nhau, nghe thấy cả hơi thở nhè nhẹ. Hyunwoo lại hôn cậu, anh hôn lên môi, mũi, má, khắp gương mặt cậu, anh hôn dần xuống cổ và sau gáy, đặt mũi mình vào làn da cậu hít thật sâu. Anh ôm cậu chặt hơn nữa. Hoseok cảm thấy có chút ngộp khi bị anh ôm chặt như thế, nhưng cậu vẫn mặc kệ cho anh ôm, tay trên lưng anh xoa xoa nhè nhẹ.
"Sao vậy, nói em nghe có chuyện gì à?"
Hyunwoo rên rỉ nho nhỏ trong miệng, khi anh vẫn đang vùi đầu vào hõm cổ người yêu. Cậu biết anh lúc này là đang có chuyện khó chịu trong lòng, nhưng lại không chịu nói ra thì làm sao cậu biết được đây. Rốt cuộc sau vài phút rên rỉ trên vai cậu thì anh cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn cậu.
"Em đừng làm người mẫu ảnh nữa được không?"
Chân mày ai kia lập tức cau lại. Khiến cho anh hốt hoảng trong lòng, lời nói cũng gấp gáp hơn.
"À không không, vẫn chụp nhưng đừng chụp với dâu, à, đừng chụp với sơ mi nữa."
"Có được không?"
Giọng anh nhỏ dần đi, kèm với ánh mắt dè dặt nhìn cậu.
"Anh không thích à?"
"Ừ, không thích."
"Xấu quá hả?"
Anh nén cười, đáng thương lắc lắc đầu. Ghé sát lại kê đầu lên vai cậu. Anh thì thầm.
"Em đẹp lắm. Đẹp lắm nên anh ghen."
Hoseok phì cười vì anh người yêu. Bàn tay vuốt lưng anh nhè nhẹ, an ủi con người to xác mà dễ yếu lòng này.
Một tuần sau, số tạp chí của tháng này mà có hình cậu làm mẫu ảnh được gửi đến. Mọi khi anh luôn là người nhận tạp chí và mở ra xem trước cả cậu, nhưng lần này anh chẳng muốn xem. Quăng tạp chí lên bàn, anh đi thẳng về phòng làm việc và không muốn nhớ đến nó nữa.
Hoseok vừa ở toà soạn tạp chí về, cậu mang theo cả mấy khung hình cồng kềnh bằng hai tay. Liếc qua thấy cuốn tạp chí số mới vẫn còn nguyên trong bọc kính nằm trên bàn, cậu cũng kệ nó mà đi lên lầu vào phòng làm việc.
Cậu dừng lại trước của phòng, gõ cửa. Chốc lát thì cửa mở ra, anh nhìn cậu rồi nhìn mấy khung hình, ngơ ngác.
"Mang vào cho em."
Hyunwoo vội mang hết vào cho cậu.
Bóc lớp giấy bọc lên ngoài ra. Anh mở to mắt, lông mày nhướn lên khi nhìn thấy những bức hình cậu trong áo sơ mi trắng, vạt áo hờ hững lấp ló làn da trắng, trên môi là trái dâu tươi đỏ mọng.
"Em đã chụp hình thay thế rồi, đảm bảo là áo cao cổ, concept trắng đen, chỉ chụp từ giữa ngực trở lên thôi. Còn em đã xin bên toà soạn làm riêng những khung hình này cho anh đấy. Để chỉ một mình anh sở hữu nó thôi. Được chưa?"
Hyunwoo bĩu môi, chậm rãi đánh giá từng chi tiết trên mỗi bức hình.
"Hài lòng chưa?"
Cậu thấy anh chẳng nói gì, không đoán ra anh có thích hay không. Cậu lại trước mặt anh, vòng tay qua eo ôm lấy người kia. Anh cũng ôm cậu, dính sát vào nhau.
"Làm sao đẹp bằng người thật được."
Anh ghé sát nói nhỏ vào tai cậu, hơi thở nóng ấm theo đó lướt qua vành tai khiến cơ thể cậu run nhẹ. Hoseok rụt người lại vì nhột khi anh hôn nhẹ lên mọi milimet trên da cậu, có khi còn cắn, liếm lên vùng da đó.
"Em thơm như một trái dâu vậy."
"Thôi đừng nịnh nữa, lại đây."
Cậu kéo anh ra khỏi phóng làm việc.
"Ơ này còn mấy khung hình."
"Chúng nó đợi được nhưng em thì không, mau lên."
Và tất nhiên Hyunwoo chưa bao giờ phản kháng lại yêu cầu của Hoseok. Cửa phòng ngủ đóng rồi, ai biết được họ làm gì đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net