My horizon melted at your words

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thu chân lại, trên cái ghế bành rộng thênh thang. Lưng tôi kêu lóc cóc, như một xu hướng giới trẻ mà chắc chắn tôi đã có mặt từ những ngày đầu tiên. Cơn đau từ cái đốt sống cuối cùng truyền đến, tôi ngắm đá tan dần trong cái ly trà chanh trên bàn, trong lúc chờ Theepakorn cập nhật lời xin lỗi.

Rời khỏi cái mùa hè của Thanawin đi, thứ còn lại trong tôi lúc này là tôi đã đứng trong một buổi diễn mà không thể hát. Tôi cứ đứng ở dưới ánh đèn sân khấu như thế, khi thằng Theepakorn đã nhịp cái chập cheng quá số lần nó nên mà tôi vẫn không bắt được nhịp. Thằng Nattawat nhìn sang tôi, trong lúc tay nó nắm chặt cán mic, tôi đứng như trời trồng. Passatorn dừng hẳn guitar, cái sân khấu như đang vấp đĩa, lặp đi lặp lại tiếng chập cheng và trống kick cho đến khi nhịp tay của Theepakorn lơi dần rồi tắt ngúm. Cái sân khấu im bặt. Tôi đã không hát.

Tôi đã nhìn thấy Thanawin ở dưới hàng khán giả. Tôi không chắc nữa. Có ai đó trông rất giống Thanawin ở dưới đó, nhìn tôi trong một cái chớp mắt rồi biến mất. Tôi nghĩ là ma, hoặc không. Hoặc nó thật sự là Thanawin, hay là một ai đó trông giống nó đến mức làm tôi nghĩ mình thấy ma.

"Nó đi rồi," Tôi lẩm bẩm trong khi ánh đèn vẫn chiếu vào tôi đến nhức mắt, tôi cứ đinh ninh là hai nhãn cầu của mình sắp nổ tung ra, trong đầu tôi trống trơn, "nó bỏ mình đi rồi mà." Và, đó phải là lúc này, cái lúc tai tôi ù đi và tôi nghiêng người. Cơ thể tôi mất trọng tâm trong một chốc.

"Satang," Nattawat gọi tôi, "ổn không đó?" Thằng nhóc đưa mặt tránh xa mic, rồi ra hiệu cho phía bộ phận âm thanh.

Trong một thoáng, tôi không thấy hàng khán giả nào phía trước mình cả, rồi họ lại xuất hiện, tất nhiên cũng không có Thanawin.

"Tao ổn," Tôi đáp, "tao xin lỗi. Mình bắt đầu lại nha?"

Theepakorn lại nhịp cái chập cheng.


Ngày tôi trôi qua là mệt mỏi khôn cùng
Tôi sợ hãi nói chuyện với lũ bạn bè để rồi cuối cùng lại mắc kẹt
Ở những cơn mơ về đứa trẻ đầu lòng và tóc người thì phủ đầy bỏng ngô
Người chưa bao giờ rời xa

Người không rời xa tôi
Người không bỏ rơi tôi đâu
Người sẽ cạnh tôi mãi mãi
Người đã bỏ lại tôi


Nattawat gọi điện đến, tôi không nhận được hồi âm nào của Theepakorn trước đó.

"Anh," Cậu nói, tôi nghe tiếng cậu lấy hơi, "anh ổn không?"

Tôi nghiêng đầu, tôi nghe tiếng đá và thìa kim loại gõ lanh canh vào thành cái ly thuỷ tinh từ phía bàn bên cạnh. Tiếng đế giày người phục vụ trên sàn nhà và tiếng cười nói như đã thu từ trước ở cái quán cà phê. Thế nhưng bên tai tôi, Nattawat vẫn đang ậm ừ, nói chuyện về cái lần tôi thấy Thanawin.

"Tao thấy thằng Winny." Tôi nói, đột ngột. Như tôi thông báo với Nattawat về cái thời khoá biểu tập nhạc, tôi nói: Tao thấy thằng Winny, như thể tôi chưa từng suýt ngã cái tối hôm ấy.

"Hả?" Cậu ta nâng giọng, "Anh Winny á?" Tôi đáp: "Ờ, tao thấy nó ở dưới sân khấu." Cậu ta lại hỏi: "Anh chắc không? Winny Thanawin ấy hả?" Tôi không trả lời, nhìn ly nước chanh lắng xuống khỏi bề mặt của nước đá đã tan, "Winny đó, Winny bass ấy, Winny của tụi mình."

Tôi không nghe giọng cậu nữa. Tất cả những tiếng động như âm thanh nhỏ nhẹ của người khách phía sau lưng tôi, cái đèn màu vàng ở ngay trên đầu, cái cửa ra vào có gắn chuông hay cái đám người mặc áo ba lỗ vừa đi qua ở ngoài cửa kính, đột nhiên thiếu thực tế hơn khi chúng tôi nói về Thanawin. Hẳn bản chất của câu chuyện này, về nó, cũng đã là một việc không thực tế cho lắm. Thế nên mỗi khi tôi nhớ về nó, mùa hạ không có xanh lá mà là xanh lam của trời và xanh của biển, không có tiếng sóng mà là tiếng của những ngôi sao rơi, không có thứ gì lấp lánh ngoài mắt của nó và ngôi sao trong cổ họng. Thế nên, Thanawin luôn luôn ở trong mọi khoảnh khắc thiếu chân thực đến khó tin. Rồi nó biến mất, y như cách mọi thứ sẽ phải diễn ra.

"Em tưởng ảnh bỏ xứ mà đi?" Nattawat cuối cùng cũng lên tiếng, cổ họng nó dợn đờm, tôi nghe tiếng nó ho khục khặc, "Hồi lâu rồi đâu có nghe tin gì về Winny nữa, hỏi người nhà cũng không ai nói gì."

Tôi nhìn xuống mũi giày thể thao màu trắng dưới chân, hai mũi giày cao su dính đen vì bẩn và cái thói chống mũi giày lúc tôi đứng. Nhìn cái mớ dây giày mà ngày xưa Thanawin lúc nào cũng than thở rằng tôi có cái gu chán òm. Khi nhớ về nó, mọi ký ức về mùa hè màu xanh đó lại tràn đầy trong não tôi như người ta xả đập mùa lũ, trong mọi nếp nhăn và ứ đọng ở từng cái nơ ron thần kinh của mình, mọi thứ về Thanawin.

"Mày có biết thằng đó đã nuốt một ngôi sao băng không?" Tôi hỏi lại Nattawat, cái điện thoại áp trên tai tôi toả hơi nóng, "Nó có kể với mày lần nào không?" Giọng tôi chậm rãi, như đang chờ một ngôi sao.

Nattawat hít vào, "Em không biết." Cậu nói, "Winny không nói gì với em."

Tôi "À" lên với cậu, nhưng mắt tôi vẫn không rời khỏi hai bên dây giày.

Nattawat dường như đang suy nghĩ, hoặc cậu đang lựa lời, mãi một lúc cậu mới lại bảo: "Em nghĩ anh nên nghỉ ngơi mấy hôm."

"Không cần đâu," Tôi chớp mắt, "tao Ok."

"Không," Cậu ta bác bỏ, "anh không. Anh đã không hát được đấy thây."

Tôi cứng họng, vì cậu ta nói đúng. Tôi đã suýt thì ngất, chỉ vì tôi thấy một ai đó, hoặc cái gì đó, giống Thanawin?

"Anh nên nghỉ ngơi đi, thật đó." Cậu ta nói bên kia đầu dây điện thoại, "Không còn sân khấu nào để anh suýt ngất thêm lần nữa đâu. Vả lại thì tụi em cũng sắp thi rồi, đợt này mình bớt nhận sân khấu."

Tôi không nói gì, cho đến khi Nattawat chào tôi rồi ngắt máy trước. Cái điện thoại áp lên một bên mặt tôi nóng hôi hổi.

Thanawin nằm trong những giấc mơ của mùa hè, là những mùa hè của tôi.

Cuối cùng thì, như một cơn chấn động khi loài người lần đầu tiên biết đến lửa, tôi thừa nhận với điều ước của chính mình rằng Thanawin vẫn luôn ở trong đầu của tôi, mọi khoảnh khắc, mọi thời điểm như khi nó chưa từng rời xa. Thanawin giống như một mùa hè vô tận, một mùa hè cứ xanh mãi như thế, ở lại với tôi.

Thanawin gọi là Winny, chuyển đến lớp tôi năm cuối cấp. Nó chuyển từ trường khác, chiều hôm ấy tôi gặp nó ở câu lạc bộ của mình. Nattawat nói nó muốn tham gia.

"Tao sẽ chơi bass cho." Nó nói, khoé miệng nó kéo lên.

Thanawin ngồi ở sau bàn tôi, không làm gì đặc biệt ngoại trừ hay quay cóp trong giờ kiểm tra và ngủ say sưa trong những giờ học nó không hứng thú. Hay khều tôi bằng đầu cây bút bi để hỏi bài, san cho tôi vài viên kẹo dẻo nó mang theo trong cặp. Nó sẽ hỏi tôi có thể nào chở nó đến trạm xe để chị nó dễ đón hơn không, hay vài hôm nó sẽ đổi lái cho tôi để được ra bến xe nhanh hơn năm phút. Thanawin mang giày đạp gót nhưng lại có bộ dây giày rất oách, không bao giờ bỏ áo vào quần. Nó gầy, chơi bass và biết viếc nhạc. Nó cao hơn tôi 2 xen ti mét và lúc ngủ gục trong phòng câu lạc bộ thì hay cuộn người lại. Nó thích đi biển và thích đi mua quần áo mới. Nó thích mặc đồ màu trắng và có một sợi dây chuyền hình ngôi sao. Nó đi theo tôi mỗi khi tôi được mời đi hát ở các quán cà phê nhạc sống, nó ngồi ở dưới và vỗ tay thật nhẹ khi tôi hát xong. Nó có bóng lưng xương xương và cỡ tay nó bằng tay tôi.

Và, tôi ngỡ ngàng, nó ở trong mọi miền ký ức của tôi, màu xanh.

---
tbc

fic tên nghịch lý ánh trăng xong trong fic toàn viết đi biển trời ơi thèm đi biển quá à 😭 hổng phải quín ní ni cũng thèm đi biển sao 🥺 hè rồi phải có biển chớ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net