Chap 1: Bad day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Moonbyul...Byuliee unnie chị đừng uống nữa mà." - Wheein cảm thấy không ổn khi người bên cạnh cứ nhấp môi liên tục, chén này chưa kịp đặt xuống lại vội nhấc chén khác lên. Vậy nên chẳng mấy chốc hai chai Soju trên bàn đã cạn sạch.

"Innie à! Đó không phải là sự thật đâu đúng không?" - Moonbyul giờ đã ngà ngà say, tiến sát lại gần Wheein giọng lè nhè nói.

"Unnie à chị tỉnh táo lại đi, dù gì thì cũng không nên suy sụp đến như vậy chứ. Chú Dohoon vừa nhắn tin đến hỏi thăm chị đấy." - Wheein đẩy Moonbyul ngồi xuống ghế, tay giơ giơ chiếc điện thoại ra trước mặt người đối diện.

"Chú Dohoon, tại sao lại có thể đồng ý cơ chứ?" - Nhắc đến chủ tịch Kim Dohoon trong lòng Moonbyul lại gợi lên nhiều phần mất mát nhất thời không tự chủ được, với lấy chai Soju định rót tiếp. Wheein ở bên cạnh hoảng hốt ngăn lại, trong đầu thấy khó hiểu khi mà một Moonbyul bình thường ôn hòa đến vậy lại có thể có hình ảnh thật đáng thương, thê thảm như ngày hôm nay.

"Unnie say quá rồi đó." - Wheein chép miệng, nhìn Moonbyul với ánh mắt tội nghiệp. Kì thực sao lại có thể si mê Krystal cuồng nhiệt như thế, giờ ngay đến cả chủ tịch Kim cũng không phân biệt được là ai với ai nữa rồi sao. Chẳng lẽ khi buồn với bất kể là ai thì người ta đều cảm thấy chán ghét.

"Chỉ là công việc, tất cả chỉ là công việc thôi đúng không?" - Moonbyul không nhịn nổi nữa mà nói thật to làm mấy người ở bàn bên cạnh tò mò quay sang nhìn.

"Xin lỗi, xin lỗi người này say rồi, thật sự xin lỗi...chúng ta về thôi Byulie unnie." - Wheein miệng nói rối rít, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt ái ngại, sau đó quàng tay Moonbyul sốc lên vai kéo ra khỏi quán. Còn ngồi đây nữa sáng mai khả năng rất cao là mặt của hai người sẽ chình ình trên trang chủ của báo Naver mất.

Phải khó khăn lắm Wheein mới đưa được Moonbyul đến chỗ xe hơi của mình. Đặt chị ấy vào trong xe thắt dây an toàn xong xuôi thì cô mới ngồi lên ghế trước cầm lái, đánh xe ra khỏi bãi đậu. Vừa đi vừa nhìn Moonbyul qua gương để kiểm tra tình hình. Trong lòng nhận thấy nếu để Moonbyul đang say vật vờ này tự lăn lóc ở nhà một mình thì sẽ không ổn tẹo nào hết. Wheein suy nghĩ một lúc đôi lông mày nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra, một ý tưởng xoẹt qua đầu, tự thấy nó rất phù hợp, cô mỉm cười, rồi bẻ lái xe hướng về theo con đường cũ quen thuộc.

"Yongsun unnie, trả người lại cho chị chăm sóc vậy!" - Wheein's pov
.............................................

"Ting...ting...tingggggggg"

Yongsun nghe thấy tiếng chuông cửa kêu inh ỏi bên ngoài, đành lật đật ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo voan mỏng khoác lên người rồi mới bước ra phòng khách. Đã muộn như vậy rồi khách nào lại đến giờ này nữa. Yongsun nheo đôi mắt còn đang ngái ngủ nhìn qua camera đã thấy trọn khuôn mặt bầu bĩnh của Jung Wheein nên mở cửa cho em ấy vào.

"Whee...i..n"

"Unnie em giao Byulie unnie lại cho chị! Muộn rồi em về đây, Hwasa ở nhà đợi em chắc đang sốt ruột lắm."

"Nhưng mà chị..."

"TẠM BIỆT YONGSUN UNNIE"

Chưa kịp nghe Yongsun nói hết câu, Wheein đã đẩy Moonbyul vào người chị ấy rồi chạy biến đi mất. Thuận đà, người Moonbyul ngã trọn vào ngực của Yongsun, đã vậy mái đầu vàng nâu lại còn dụi dụi như một chú mèo nhỏ. Yongsun giờ chỉ còn biết thở dài, dang tay ôm lấy người trước mặt đưa vào phòng ngủ của mình.

Mùi rượu nồng qua hơi thở của Moonbyul truyền đến khứu giác khiến Yongsun nhăn mặt khó chịu. Trong cơn say Moonbyul vẫn cố ú ớ nói mấy câu, hai hàng mi mắt vẫn hé mở chứ chưa nhắm hẳn. Khỏi phải hỏi cô cũng biết cái tên này tại sao hôm nay lại say bí tỉ. Có khi say như thế này vẫn tốt hơn là tỉnh, cô không muốn Moonbyul làm loạn nhà mình giống như trên công ty ngày hôm nay.

Chuyện là sau khi biết tin nàng thơ trong lòng em ấy, Krystal, giờ đã là hoa có chủ Moonbyul trông ủ rũ như mất sổ gạo. Chắc có lẽ cảm nhận được nỗi đau quá lớn của Moonbyul cần được an ủi nên các staff thân thiết ai cũng đến động viên vài lời. Ngay cả chủ tịch Kim Dohoon, người thầy thân thiết của bốn đứa cũng dành thời gian ra nói chuyện với em ấy. Chẳng biết nội dung mà hai người nói đến là gì, mà chỉ thấy sau khi chủ tịch Kim đi thì khuôn mặt Moonbyul càng trở nên thảm thương hơn.

Đến bây giờ lại vẫn là vì chuyện đó mà đi uống say đến như vậy. Nghĩ đến đây Yongsun cảm thấy trong người có một trận ấm ức không tên ùa đến. Buồn vì Krystal, say không biết trời đất cũng vì Krystal...mà sao Kim Yongsun cô cuối cùng lại là người chịu trận, phải chăm sóc cơ chứ.

"Không...không được đâu, tôi không cho phép, hức...ờ...hức"

Nghe rõ tiếng nói của Moonbyul ở bên tai, lần này thì Kim Yongsun đã chính thức phát hỏa. Hai tay dùng hết sức bình sinh đẩy Moonbyul ngã mạnh xuống giường, nghe một cái "BỊCH". Sau đó thản nhiên nằm xuống bên cạnh xoay lưng lại coi như không để tâm đến nữa.

Về phía Moonbyul sau cú tiếp đệm chẳng mấy êm ả đó liền mở mắt lơ mơ tỉnh, cơn đau từ sau ót truyền đến đã đánh thức một phần tiềm thức của Moonbyul quay trở lại. Thấy Yongsun nằm bên cạnh xoay lưng về phía mình, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu cậu xoay mạnh vai của chị xuống, để hai mắt chạm nhau.

"Sao lại như vậy? Huh...không thể!"

"Moonbyulyi, chị không phải Krystal...thôi hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy đi" - Yongsun gắt lên làm Moonbyul hơi giật mình, cậu tròn mắt kinh ngạc nhìn chị.

"Xin lỗi, chị không có ý trách em, nhưng muộn rồi nên đi ngủ."

"Không phải chuyện đó!" - Thấy Yongsun định lật người quay lại, Moonbyul nhanh tay ấn mạnh vai chị xuống một lần nữa.

"Không phải chuyện đó, vậy nói đi, lại có thêm một cô gái nào khác em crush nữa có người yêu rồi à. Em làm loạn cả ngày hôm nay không sao nhưng chị thì thấy mệt rồi" - Yongsun không nhịn nữa, hất mạnh tay Moonbyul ra, ngồi hẳn người dậy. Tâm trạng cả ngày hôm nay đã không tốt, nửa đêm lại còn nhìn thấy mặt tác nhân khiến cô chỉ muốn phát tiết lên.

"Sao chị lại đồng ý tham gia chương trình đó?" - Rượu vào càng khiến Moonbyul trở nên bạo hơn, Tay đẩy Yongsun vào sát mép tường, gương mặt từ lúc nào đã kề cận áp sát, cử động không biết chết là gì, càng ngày càng tiến lại gần hơn. Yongsun rùng mình cảm nhận hơi thở gấp gáp của Moonbyul, chân thật và gần gũi đến mức từng chiếc lông tơ trên khuôn mặt cô cũng muốn nhịp đều theo.

"Ah...ừm chị chỉ muốn tăng độ phổ biến cho nhóm trong đợt quảng bá lần này" - Yongsun ngớ người, kịp thời nhận ra vấn đề Moonbyul đang đề cập đến là gì. Giọng cô thay đổi từ khó chịu sang dịu hẳn xuống, lại mang vài phần hơi hướng của người đang làm chuyện xấu bị phát hiện. Mặc dù cô cũng không biết mình đã làm gì sai để Moonbyul tỏ ra hờn giận rõ ràng đến như vậy.

"Cái show đó thế nào chị cũng biết rồi mà, chú Dohoon ép chị đi à?"

"Chị tự nguyện, vì Mamamoo"

"NHƯNG EM KHÔNG THÍCH..."

"...nếu chị gặp rắc rối" - Thấy Yongsun tỏ ra bất ngờ vì câu nói vừa nãy, Moonbyul vội cải chính tiếp lời.

"Đừng lo, chị sẽ ổn." - Đôi mắt lúc trước có chút kì vọng của Yongsun nhanh chóng trùng xuống. Moonbyul gật đầu, sau đó lại không biết nói gì hơn, đành buông Yongsun ra rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.

"Ngủ ngon, Byulie"

Moonbyul chỉ kịp cảm nhận đôi tay chị đắp chiếc khăn mỏng lên người mình đầy quan tâm, không gian lại chìm vào yên tĩnh. Cơn say đã cho cậu dũng khí nhưng như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Moonbyul cần nhiều hơn thế...

Chuyện của Krystal ngày hôm nay không phải lý do chính khiến Moonbyul thay đổi. Chỉ có chút buồn rồi dừng lại...đơn giản là như vậy. Nhưng sau khi nghe được thêm tin Yongsun, Kim Yongsun Yeba đáng yêu, ngốc nghếch của cậu tham gia WGM thì Moonbyul không thể bình tĩnh được nữa. Lúc đó cậu đã hỏi đi hỏi lại chú Dohoon gần chục lần về độ chính xác của sự việc, sau những cái gật đầu xác nhận chắc nịch ấy thì ngày hôm nay chính thức là ngày buồn nhất đời của Moonbyulyi. Ông trời có phải đang trêu đùa cậu, trêu đùa Moonbyul này có phải không...một ngày chịu đến tận hai cú sốc, "sóng sau xô sóng trước", cú sốc sau như một cú knock out đánh gục toàn bộ ý chí của Moonbyul.

Đến khi Wheein hóng được chuyện trên công ty, em ấy liền thay hết ảnh avatar và ảnh bìa trong kakaotalk biến một câu chuyện bi thành bi hài. Moonbyul cũng không biết mình có nên cảm ơn Jung Wheein hay không, nhưng chính vì em ấy cho nên cậu mới có một lý do nào đó hợp lí nhất để tỏ ra sầu thảm, để uống rượu, để thê lương. Nhưng sự thật là người ta sẽ chỉ cảm thấy mất mát nếu thứ thuộc về mình bị hao tổn và Moonbyul cũng vậy.

"Kim Yongsun, đồ yeba" - Moonbyul's pov











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net