Chương 2: Skinship

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, gã thầm cảm ơn em vì đã không để gã ngủ lại ký túc xá một mình.

Khi đến câu lạc bộ, sự chú ý và thái độ của em cũng bớt gay gắt với gã hơn. Nhưng xui rủi thế nào, sau khi học vũ đạo xong tiền bối liền nỗi hứng bày trò để chơi thâm mọi người trong nhóm.

Bank cảm thấy may mắn khi không bị phân chung đội với gã, nhưng khổ nỗi đến khi nhận được kết quả thì đội của Bank thua và phải chịu hình phạt từ đội đối thủ. Chỉ có Mos, sắc mặt từ đầu đến cuối không một chút xoay chuyển, im lặng đứng sang một bên chờ người nào đó của đội đối thủ đến thực hiện hình phạt.

Bank trốn ở hàng ghế cuối đã rất hoảng loạn, chỉ biết xoa xoa mu bàn tay trong lo lắng, em sợ các anh lại đẩy mình đến gần gã. Charles, Drake, Yang, Daniel tiền bối Louis đều được gọi tên, chỉ còn Mos là đứng im một góc.

Bầu không khí trong phòng phút chốc trở nên căng thẳng vô cùng, em nhẹ nhàng hít lấy một hơi thật khẽ, cố gắng để bản thân không quá mất bình tĩnh, sau đó rời khỏi hàng ghế lưỡng lự bước lên.

Bank đảo mắt một vòng, không tránh khỏi chạm đến người con trai đang đến gần. Bank không biết làm gì tiếp theo, trong lòng chỉ thấy chán ghét gã cho nên một cái cũng không thèm nhìn thẳng vào gã. Cả hai không nói năng câu nào, tất cả để mặc tiền bối Louis sắp xếp và an bài.

- Là thế này hai đứa sẽ cùng chơi trò kéo dây thun, nhưng phải xem ai là người chịu đựng nỗi đau giỏi nhất.?

- Không sao đâu, Mos thân với Bank lắm mà đúng không.?

Nghe đến đây, tim gã như hẫng đi một nhịp. Không chỉ thân thiết mà gã còn thích em nữa, dù không nói ra nhưng năm người còn lại đều hiểu rõ. Thời điểm đầu tham gia câu lạc bộ cả hai vẫn rất thân thiết, chỉ sau khi gã bộc bạch với tiền bối Louis chuyện gã thích em thì ngay từ cái đêm định mệnh đó, em liền như có như không bày xích gã ra khỏi cuộc sống.

Cũng vì vậy mà mối quan hệ của cả hai bắt đầu trở nên gay gắt hơn. Em đã đẩy gã ra xa, xa đến mức gã muốn cứu vãn cũng không thể.

Bank vẫn như cũ nỡ nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt duyên dáng, nhưng gã hiểu rõ đấy chỉ là bộ mặt giả tạo mà em trưng ra cho mọi người nhìn thấy. Mấy ai hiểu được ánh mắt của em khi nhìn gã chỉ toàn sự chán ghét, trong đôi mắt xinh đẹp đấy không hề tồn tại bóng dáng của gã.

Mos giơ tay kéo căng sợi chun, thấy sợi chun căng cứng gã lại bất giác nhận ra "Nếu cả hai cùng dùng sức của mình để kéo sợi thun, không ai nhường ai, thì sợi thun chắc chắn sẽ đứt ra và làm cho cả hai bị đau tay." Mos nỡ nụ cười nhạt nhoà, ánh mắt chứa chan toàn bi đát và u hoài len lỏi.

Làm đau em thì gã không nỡ, bất quá thì nhường em là được. Để một mình gã chịu đau thôi là đủ rồi, không cần phải liên lụy đến em. Cuối cùng, gã lựa chọn thả lỏng sợi chun, "tha" cho em.

Tiếng hò reo kéo dài vang lên trong phòng, lúc gã nghe thấy không tránh khỏi giật mình, khi nhìn lại thì thấy năm người kia đã vây quanh em. Không biết là đang vui vì chiến thắng, hay lại có chuyện gì khác khiến cho họ phải kích động.

Cảm xúc mãnh liệt khiến Bank không ngăn được bản thân mà bật cười, sự lo lắng dồn nén bấy lâu phút chốc không còn nữa.

- Lời Charles nói không sai nhỉ, hai đứa quả thật là rất thân.

Tiền bối Louis cưng chiều xoa đầu Bank. Mọi người cười nói một lúc rồi cũng trở về phòng, suốt quá trình chẳng ai để ý đến ánh mắt u ám của Mos vẫn chăm chăm nhìn vào hai con người đang ôm ấp trước mặt, đáy mắt hằn lên một vài tia đỏ.

Gã như trước một câu cũng không nói, mang theo khuôn mặt vô cảm lặng lẽ rời đi trong tiếng cười nói dai dẳng, dáng người cao lớn thẳng tắp mà thật cô đơn.

Đã hơn hai tiếng kể từ lúc gã rời đi, hai tiếng thả trôi bản thân vào những bước nhảy trong phòng tập vũ đạo. Gã cho phép bản thân ngập chìm giữa những mệt mỏi để lấp đầy khoảng không trống rỗng, đau đớn đang lan tỏa trong lòng ngực.

Gã không muốn nghĩ thêm bất kỳ điều gì về người con trai đó nữa. Chỉ cần nghĩ đến trái tim gã lại đau đớn tựa dây gai cuốn lấy cào rách. Chỉ khi ép bản thân kiệt sức, cảm xúc lắng đọng trong tâm mới dịu bớt và nguôi ngoai đi.

Tiếng nhạc vụt tắt, cùng lúc Mos mệt mỏi ngồi sụp xuống sàn, tóc mái rũ xuống che đi con ngươi chết chìm, một hồi ký ức đáng quên đột ngột gợi lại.

Ngày hôm ấy, sau khi kết thúc lịch trình cá nhân, trở về ký túc xá việc đầu tiên Mos làm là đi tìm Bank. Chỉ mới một ngày không gặp mà gã đã thấy nhớ em, khi sáng chỉ mới nhìn em một lúc, sờ soạt vài cái thực sự là không đủ.

Gã đứng trước cửa phòng, giơ tay nhìn đồng hồ, giờ này chắc tiểu bảo bối đã ngủ trưa dậy rồi, nhưng gã vẫn cố gắng mở cửa thật nhẹ nhàng.

Cánh cửa phòng chỉ vừa hé ra, gã đã nghe giọng nói của Bank bên trong, có vẻ như đang nói chuyện với ai đó. Đưa mắt nhìn đến chiếc sofa đối diện với cửa sổ, lại thấy góc mặt nghiêng nghiêng của tiền bối Louis. Vốn dĩ định bước vào nhưng lời nói của Bank ập vào tai đã chạm tới tận sâu thăm thẳm cảm xúc, lý trí và con tim gã.

"Em chỉ xem Mos như một người đồng nghiệp, skinship với cậu ấy cũng là do công ty yêu cầu, cậu ấy cứ bám lấy em như vậy, em cảm thấy rất phiền..."

Lời nói của em như con dao lửa đâm thẳng vào lòng ngực gã, ghim sâu vào cả trái tim sớm đã không còn chút lành lặn của gã, đau quá.. thật sự rất đau.!! Trái tim như sắp bị xuyên thủng rồi..!

Một câu nói của Bank hoàn toàn dập tắt hết mọi xúc cảm trong gã, Mos dại cả người, cảm giác vô lực bắt đầu lấn chiếm cả cơ thể. Gã không thể nào nghe tiếp nhưng cũng chưa vội rời đi, qua cánh cửa còn chưa kịp đóng kín nhìn thấy Bank tựa đầu lên vai tiền bối Louis.

Cảnh tượng đó khắc sâu vào tâm trí đến mức thành nỗi ám ảnh không thể nào quên được. Tai gã không nghe, trước mắt cũng không thấy gì, chỉ biết trái tim này đã hoàn toàn tan nát.

Cánh cửa nặng trịch đóng lại, gã thất thần quay đi, mi mắt trào xuống giọt lệ trong. Mùi vị của loại tan nát cõi lòng này khiến gã vô cùng khổ sở, nước mắt nóng hổi cứ thế từng giọt rơi xuống.

Mos giật mình tỉnh dậy, thấy bản thân vẫn đang ở phòng tập vũ đạo, hai bên thái dương thì ướt đẫm mồ hôi, nước mắt từ khi nào đã giàn giụa trên đôi má.

Nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, cảm giác nhớ nhung người ấy lại ùa về. Rõ ràng người làm đau gã là em nhưng gã lại không cách nào buông bỏ.

___

viết vội chương 2 để đi xem tiếp ep 2 của Khun Chai, đừng hỏi tại sao au không ra chương 3 nha, tại ôm tương tư anh sát thủ Jiw rồi =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net