Tôi là Hạ Mây 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi -Hạ Mây một cô học sinh lớp 10 vẫn đang rất bỡ ngỡ với ngôi trường mới, bạn bè mới. Tôi đang thấy nhớ, thấy rất nhớ hội chị em cấp 2 !!!! Cấp 3 không như tưởng tượng của tôi, nó không dễ dàng, không vui vẻ và cũng không hoải mái như cấp 2. Nhất là lúc này, tôi không còn thể đạp chiếc xe lọc cọc của mk như cấp 2 nữa mà phải làm quen một anh bạn to lớn hơn mang tên Xe Bus. Tôi chả ưa anh ta tí nào, vừa lề mề, vừa đông đúc lại chính là nguyên nhân khiến tôi ngồi sổ mấy lần vì đi trễ. Nhưng tôi nghĩ dần dần rồi mình cũng đã làm quen hơn với anh ta, cũng như việc tôi cảm thấy không còn quá lưu luyến con xe cọc cạch của mình như hồi đầu nữa. Tôi không nghĩ là mình đã quên đi nó nhưng cái gì cũng phải thay đổi thôi, làm sao tôi có thể lưu luyến nó mãi được, bạn biết mà....

Hmmm. tôi vẫn nhớ một kỉ niệm cũ của mình với "Cô bé lửa té cháy trên đường đi học" của mình. Hôm đấy (cách đây hơn 1 năm ) là một ngày khá đẹp theo tôi thấy là thế. Gió nhè nhẹ, vi vu, tôi lúc đấy đang vừa đạp xe vừa cảm nhận cái se se lạnh của Hà Nội lúc giao mùa. Đúng lúc tôi đang vừa thả hồn theo gió thì bỗng nhiên " Kít..t..":

-Ôi, đậu xanh,đậu phộng, đậu rang bơ, em yêu của tôi- Tôi la thất thanh khi phải phanh quá gấp và chiếc "Xe đua" của tôi do tuổi già đã long cái bánh xe trước.

Nếu lúc này bạn hỏi vì sao tôi có thể bịa ra một câu chuyện xàm như thế thì-chính hắn: Cái thằng trẻ ranh từ phố mới về quê tôi từ đầu năm. Cái thằng mà theo tôi nên gọi là " Chẻ Châu" này đang đi xuống từ chuyến xe bus lên thị trấn.Và tất nhiên với một tay đua như tôi - Nam tử hán đi đường là phải nhắm mắt và phải thả hai tay ra cảm nhận gió trời (Khuyến cáo đi đường đừng có như tôi không húp cháo đến hết đời nhé :)))) ), cậu ta cũng đang vác nệ khệ chiếc guitar xuống xe nên cũng không để ý đường lắm. Và như một quy luật tất yêu của cuộc sống, Chẻ Châu "FAKE" phả gặp Trẻ Trâu hàng Au là tôi đây, tôi đâm cậu ta như nhát kiếm anh dũng của hoàng đế Na-pô-lê-ông. Cậu ta cũng đau, nhưng không nói gì với tôi mà chạy ra xem cục vàng cục bạc của cậu ta, xong liền sủa mấy câu :

-Bố con điên, đi đường mày không nhìn à?

Tôi cũng không phải dạng vừa, cãi lại:

-Á, thằng ch* kia, mày khác gì bà mà chửi bà? Mày xuống xe cũng có nhìn đường đâu, cầm một cây đàn to đùng đoàng kia xuống, trúng người khác xong ăn vạ à?

- Còn mày đi đường có thèm nhìn đường đâu- Xong cậu ta liếc nhìn cái bánh xe đã long ra mấy chục mét của tôi, tính chạy ra nhặt hộ: -Bánh xe mày à?

- Ờ, mày thấy tao ngã đau thế mà cũng không biết đường chạy ra đỡ à? Cái thằng mặc váy kiaaaaa!!!- Tôi tru tréo nhìn cậu ta chạy đi ra chỗ cái bánh.

Quên chưa giới thiệu, đệ nhất mỹ nam huyện tôi dù lúc ấy mới 15 tuổi – Người đàn ông mặc váy duy nhất của huyện - cũng chính là người đang nghiêng một góc 90 độ nhặt chiếc bánh xe của tôi – Minh Anh. Thế quái nào, lúc cậu ta cúi nhặt cái bánh xe, gió nhẹ nhàng thổi , nắng bắt đầu chiếu lại còn thêm một bầy bồ câu quanh đấy gù gù bay đi. Đúng là mấy thằng đẹp trai thường được trời ủng hộ .Mà sao giờ tôi mới thấy cậu ta đẹp trai nhỉ? Nhưng mà cái bản tính đàn bà nó quá lớn nên tôi bỏ qua hết vẻ đẹp như mỹ nam trong truyện ấy. Nhưng nếu quay lại ngày đầu tiên gặp cậu ta, thì có lẽ đôi mắt cậu ta là điều tôi ấn tượng nhất. Dù cái mặt nhìn rất đểu cáng và như mấy thằng công tử "Phắc boi", nhưng đôi mắt cậu ta lại trong veo và lúc nào cũng biết cười. Là trai phố, nhưng cậu ta lại rất giản dị, giản dị hơn rất nhiều so với mấy cái thằng cùng tuổi ở thôn tôi toàn mặc áo Gu chì và quần bó. Nghe đâu cậu ta về quê ở cùng bà để chữa bệnh, nghĩ mà thương : Trẻ thế mà nghiệp nặng quá, lại thêm cái bản tính đàn bà nên bệnh nặng phải về quê dưỡng bệnh. Quay lại bây giờ, tôi đang đắm đuối nhìn một nhan sắc mỹ nam diễn cảnh slow motion nhặt cái bánh xe. Lúc nhặt được lên cái bánh, gió trở mạnh hơn hơn và tất nhiên càng làm nền thêm cho Minh Anh. Một tay vừa cầm bánh xe, một tay vừa vuốt nhẹ mái tóc, cậu ta khẽ nheo mắt cười. Tôi nói thật, lúc đấy dù cậu ta có mặc bao nhiêu chiếc váy, tôi cũng không quan tâm. Tim tôi cứ đập thịch thịch. Chỉ hận lúc ấy không có ai bật mấy bản nhạc " Sha la la la ...Em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên....". Ngây một lúc, tôi cũng hồi tỉnh khỏi cơn dại trai, vẫy vẫy hai tay bảo cậu ta đưa cái bánh đây. Minh Anh dịu dàng cười rồi ném một phát cái bánh của tôi lăn xuống dốc đồi :)))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC