Chương 2: Âu Mạch Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Khuynh đặt nàng lên giường, trong đây bẩn thỉu cũng không khác phòng khách là bao. Có hai cái đèn cầy đặt trên bàn và hai cái đặt ở trên bục cửa sổ. Thật là, cái đám này, không sợ đốt luôn chỗ ngủ đêm nay à? Cửa sổ là bằng giấy đó!

Đặt lại hai ngọn nến về phía bàn trang điểm gần cái giường, hắn quay sang nói với Tiểu Diệp Tử, "Gọi người vào hầu hạ."

"Dạ."

Hắn nhìn kĩ lại khuôn mặt nàng một lần nữa, vừa nãy có rất nhiều người nên hắn không tiện xem xét kĩ cô gái này,  trông nàng không giống nữ nhân mặc váy đỏ, ấy chết! tại sao hắn lại so sách cô gái này với người đó? Linh tính của hắn mách bảo rằng những việc này có liên quan tới nhau.

Trái tim hắn khi nhớ lại chuyện vừa rồi trên đường đi lại hẫng một nhịp, Đường Vệ Khuynh kéo lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh nàng, tốt nhất là không nên nghĩ nữa, dù gì thì ngày mai hắn cũng phải rời đi.

Trên chiếc váy dài truyền thống có chất liệu chính là một loại gấm đen nhánh, đường viền dùng chỉ vàng để thêu, những đóa hoa mẫu đơn nở rộ được thêu chìm quanh ống tay áo và vạt váy, từng đường chỉ mềm mại uyển chuyển, bông nhỏ và to xen kẽ đều đều. Dù kiểu dáng đơn giản, nhưng đường may lại rất tinh tế tạo nên sức uy hiếp cho người mặc. Có thể là công chúa trở lên, độ dày và bông xốp quá chuẩn để mặc trong thời tiết này, nhưng rơi xuống nước là toi. Chốt lại, đây tuyệt đối không phải thứ mà người có thân phận bình thường có thể sở hữu. Trước khi bế nàng lên hắn cũng đã suy tính trước rồi, y phục của cô gái này đã xác định được một thân phận không tầm thường. Hắn cũng suy nghĩ ra vô vàn giả thiết khác? Chạy trốn? Hay truy đuổi? Một người có thân phận không thể nào bất tỉnh ở đây được. Nếu cứu được người này liệu có moi được một ít thông tin hữu dụng không ta?

Mọi chuyện càng trở nên khó hiểu.

"Điện hạ."

"Vào đi, phải cứu được người này." 

Một đám người bê chậu nước và thuốc lũ lượt đi vào, Đường Vệ Khuynh cũng phải tạm thời bước ra khỏi phòng.

Âu Mạch Lương hôn mê rất sâu. Cả đêm nàng phải chịu đựng cái rét cùng cực mặc dù thân nhiệt rất cao, mồ hôi túa ra như tắm. Người nàng co giật liên tục, đầu đau như muốn nứt toác ra. Khoảng ba, bốn người đang vây xung quanh người nàng, một người ngồi châm cứu, hai người còn lại lau người hạ nhiệt cho nàng, còn lại thì đun thuốc, bê nước chạy ra chạy vào.

Nhiều lúc Âu Mạch Lương khó chịu nôn hết thuốc mà người hầu đút, có khi nàng lại thấy khó thở, liền há miệng tham lam hít từng ngụm không khí. Cơn sốt cứ thế kéo dài cho đến tận mờ sáng.

Khi tỉnh dậy đã là đêm ngày hôm sau. Mạch Lương từ từ quét mắt nhìn xung quanh, tròng mắt điên cuồng quay như mấy con nữ quỷ trong phim kinh dị. Chỉ có một lí do để đảo đến lác mắt như vậy, là cái cổ không tài nào động đậy được. Không chỉ cổ, mà cả người nàng cũng không động đậy được.

Hình như cô gái này cũng không biết kiên nhẫn là gì, nhăn mặt cất giọng khàn khàn, "Mẹ nó, nếu không xuống được giường, bản cung sẽ chết vì khát nước! Khụ khụ!" Mạch Lương nhẹ giọng lẩm bẩm vừa ngoan cố muốn di chuyển, kết quả không ngoài dự đoán, nàng ngã xuống đất, đập đầu xuống nền gạch, rớt cái bụp.

"Á!" Đau đến nhe răng trợn mắt. Đầu nàng ong ong hết cả lên, tứ chi tê dại, đây liệu có phải do nàng đã nằm trên tuyết quá lâu? Mà không phải đâu, do nàng ta vừa đảo mắt quá nhiều đấy.

Nàng dùng hết sức bình sinh của cả tay và chân, quay ngược trở về cuối dãy tiến hóa của con người để bò. Cuối cùng cũng bò được đến chỗ cái bàn, rót một chén nước, cảm thấy vẫn chưa đủ liền cầm cả ấm dốc ngược lên, tu ừng ực. Ây dà, rút cục là hình tượng công chúa cao quý ở chỗ nào vậy hả!? Rõ ràng là một tên thô lỗ!

Đúng vậy, Âu Mạch Lương chính là Đại công chúa điện hạ thiên hạ đệ nhất xinh đẹp độc ác quý phái cục súc quý tộc của vương triều đất nước Thiên Thịnh. Thật hạnh phúc vì vị công chúa này không đặt ra câu hỏi gì đó như "Ủa, à rế?! chỗ này là chỗ nào?", "How to mình lại ở đây?" mà đi đến luôn kết luận là "A, mình được cứu".

Sau đó, Mạch Lương ngồi bệt xuống sàn thở hồng hộc. Tiếp theo, nàng lại tìm đường bò trở về giường.

Lạnh quá! Huhu. 

Gian phòng bên ngoài phát ra một loạt những âm thanh, tiếng bước chân soàn soạt, tiếng gió lùa ù ù, và tiếng đóng cửa cạch một cái "Cạch!"

Mạch Lương giật mình thót tim, da gà da vịt nổi hết lên, vừa mới trèo lên giường được một nửa liền ngã nhào xuống đất, sợ đến nỗi hét ầm lên, "Là tên nào giữa đêm giữa đêm giữa hôm hù doạ bổn công chúa!? Mau cút ra đây!"

"Rầm!!"

Không phải chứ? Gọi cái ra luôn vậy!? 

Đi cùng với tiếng gào của nàng là tiếng cửa phòng đổ rầm xuống, tiếp theo đó là một màn bụi bay lên tứ tung. Chiếc đèn cầy duy nhất ở trong phòng vụt tắt. Không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Âu Mạch Lương sặc bụi, "Khụ khụ! Cái quái gì thế?"

"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội!"

Nương theo ánh trăng yếu ớt từ cửa sổ, nàng lờ mờ nhìn thấy cái tên áo đen kia, cũng chính là tội nhân đạp đổ cánh cửa, hắn đang run cầm cập quỳ trước cửa, cắn cắn môi dưới, làm một bộ dáng ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa là khóc nấc lên.

Ánh trăng cũng không phải quá rõ ràng nên Âu Mạch Lương phải căng mắt ra để nhìn, dù giọng nói có quen đến mức nào thì cũng phải xác nhận lại một chút. Nhìn xong, nụ cười của nàng kéo đến tận mang tai.

"Được được! Ngươi giỏi lắm, còn có thể học được bộ dáng này. Đường đường chính chính mở cửa mà vào, ngươi đạp cửa làm cái quái gì!?"

"Th... uộc thuộc hạ nghe thấy vài tiếng động." khi tên áo đen ngẩng đầu lên, liền nhìn được cảnh công chúa nhà mình nằm úp mặt trên nền đất, hắn hoảng hốt "C...ông công chúa... ngài làm sao vậy?"

Âu Mạch Lương liền nổi khùng, "Ngươi còn dám hỏi, còn không phải do tên ngu ngốc nhà ngươi sao!? Mau đỡ ta dậy!"

Sau khi đã đã hài lòng với sự hầu hạ của Ngụy Sương, nàng ngồi trên giường quấn chăn bắt đầu hỏi chuyện hắn, "Vậy là ngươi đã giết được y, những người còn lại đâu?"

Ngụy Sương vừa bóp vai cho nàng vừa ngây ngô kể, "Trên đường, bọn thuộc hạ có hỏi một đám người ngồi thắp lửa trại trong rừng về công chúa, ai ngờ là bọn buôn người, vì nghĩ quan binh đến tra hỏi lên ngay lập tức rút vũ khí ra. Thuộc hạ lo cho công chúa nên thuộc hạ đã để họ lại đối phó với đám người đó, còn thuộc hạ thì một mình chạy về đây."

"Tốt lắm, ta nên khen ngươi ngu ngốc hay nên khen ngươi hỏi quá đúng người đi, vậy là ngươi đã vứt bọn họ ở đó." Nghe nàng lật tẩy lời nói của mình, hắn bình tĩnh lảng sang chuyện khác, "Vậy sao công chúa chạy vào đây được?"

"À, tên điên đó nhân lúc ta hôn mê giấu ta trong cái chòi rồi chạy biệt tăm biệt tích. Sau khi tỉnh dậy thì ta lăn ra khỏi đó, kết quả bị chẹo chân, nằm luôn bên ngoài. Có một người đã cứu ta, cả đám người ấy chứ, với tình tình hiện tại người đó rời đi rồi. Oái! Nhẹ tay chút!"

Ngụy Sương giảm lực tay xuống "Đúng vậy công chúa, thuộc hạ không thấy ai trong ngôi nhà này cả."

"Đến khi người của chúng ta đến đây, liền lập tức khởi hành về kinh thành."

"Tuân lệnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net