1710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố núi Gia Lai một ngày mưa phùn.

Cả đội được nghỉ buổi chiều vì thời tiết xấu. Mưa cứ dai dẳng từ trưa cho đến chiều, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cầu thủ nên hlv cho toàn đội nghỉ ngơi thư giãn. Mấy anh em rủ nhau ra ngoài ăn lẩu. Trong cái thời tiết dở dở ương ương thế này thì ăn lẩu là tuyệt nhất.

Công Phượng từ chối đi ăn cùng mọi người, cũng không phải là ghét bỏ gì nhau chỉ là nhìn người thương âu yếm cùng người khác cảm giác khó chịu lắm. Anh tự thưởng cho mình một buổi chiều thong thả sau bao mệt mỏi. Mở chiếc radio cũ, nghe một vài bản ballad mà mình thích. Tiếng nhạc du dương cùng tiếng mưa rơi lộp bộp bên mái hiên. Mùi đất thoảng qua cánh mũi. Cảm nhận mùi vị mặn chát nơi đầu môi. Công Phượng lại nhớ về ngày xưa ấy.

Tuổi 18 năm ấy anh đã biết thế nào là tình yêu. Ngày ấy anh đã nghe thấy tiếng chim, ngửi thấy mùi đất, cảm nhận làn hơi tỏa lên từ đôi chân mình những ngày rực nắng, cảm nhận sự hạnh phúc ngập tràn trên mái đầu trần những ngày mưa rơi. Bởi vì anh luôn đắm mình vào thứ tình cảm ấy và bởi vì thính giác Công Phượng nhạy cảm nên anh cũng tự động nhận thấy chúng hướng tới người thương - Lương Xuân Trường.

Công Phượng ngày ấy bắt đầu thích nhâm nhi cốc cà phê vào mỗi buổi sáng bởi vì Xuân Trường thích. Bắt đầu thích dạo quanh học viện khi hoàng hôn bởi vì Xuân Trường thích. Thích đọc sách trinh thám vì Xuân Trường thích. Công Phượng bắt đầu thích mọi thứ xung quanh hơn, tiếng ve sầu đầu buổi hè, tiếng chim hót những ngày xuân vì tất cả thứ ấy là điều Xuân Trường thích. Và Công Phượng của ngày ấy đã đánh mất chính bản thân mình.

Nhưng mà Công Phượng luôn thấy rằng đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong tuổi trẻ của mình. Cuộc sống đã ban cho anh những món quà tuyệt vời. Tài năng, sự nghiệp, cảm xúc đầu đời, ánh cười hiện hữu trong đôi mắt, sự trong trẻo ngây ngô của thiếu niên mới trưởng thành, một tên bám đuôi và tiếng tim vỡ vụn.

Bám đuôi
Anh ới!!!!!
                                          Công túa❤❤
                                                               
Bám đuôi
Ơ, nay anh không tập à? Sao rep nhanh thế? Hay anh ốm?

                                        Công túa❤❤
               Không, nay mưa thầy cho nghỉ

Bám đuôi
À, hì hì.
Nay em được nghỉ tập sớm nè, mới xong em nhắn cho anh liền luôn á

                                           Công túa❤❤
                                                        Kệ mày
Bám đuôi
Anh nói vậy em đau lòng đó
Chiều nay không đi đâu chơi à?

                                           Công túa❤❤
                                                            Không
               Bọn kia kéo nhau đi ăn lẩu rồi
                                Tao nằm trong phòng
Bám đuôi
Sao thế? Anh đau ở đâu?

                                            Công túa❤❤
                                               Tao không có
Bám đuôi
Nói thật đi
Có đau ở đâu không?
Hay có mệt trong người không?
Để em nhờ người đi mua thuốc cho

                                            Công túa❤❤
                                                                  Đm
                                          Đã nói không có
                                                        Nhây vcl
                                     Mày cút Hộ tao cái
Bám đuôi
Thôi mà, thôi
Anh buồn lão Trường à?

                                            Công túa❤❤
                                                                   
                                                 Có một chút
Bám đuôi
Đã bảo rồi
Kêu nói cho lão biết thì không nói
Giờ lão ấy có người yêu lại ngồi buồn
Thấy mình ngu chưa
                                           Công túa❤❤                Bây giờ mày đang lên giọng với ai đấy?

Bám đuôi
Hề hề
Thôi...
Em xin lỗi
Em bảo yêu em đi không chịu

                                            Công túa❤❤
                Nay tao không muốn đùa đâu

Bám đuôi
Em đâu có đùa
Bây giờ hối hận chưa
Hối hận rồi thì yêu em đi

         Bạn không thể trả lời cuộc trò  chuyện

Bám đuôi
Em không đùa đâu (x)
Em yêu anh thật mà (x)































Thanh, anh xin lỗi
Anh không thể.

Không sao đâu anh, em vẫn có thể chờ. Em đã chờ anh 6 năm, em vẫn có thể chờ thêm. Chờ khi mai nắng lên em lại được nhìn thấy nụ cười ngây ngô thời niên thiếu của anh. Chờ một ngày anh trở lại làm chính mình. Chờ anh sẽ hóa thành một chú mèo nhỏ ở lại bên cạnh em chứ không phải là một con người gồng gánh mọi thứ cho Xuân Trường.

Anh ơi, về bên em đi. Hãy về trước khi hoàng hôn để em không phải cô đơn khi đêm về. Em sẽ là ánh đèn đom đóm ở cạnh anh để anh không bị bao trùm bởi bóng tối và để em không phải đơn độc. Chúng ta đã dành khoảng thơi gian thanh xuân để nhìn về người không yêu mình. Chúng ta đã cô độc trên con đường dài đi đến tình yêu, quay đầu nhìn lại tất cả cũng chỉ là quá khứ. Vậy thì đừng ngần ngại hãy nắm lấy tay em này. Em sẽ dắt anh đi qua những ngày giông bão. Em sẽ đưa anh trở lại Nguyễn Công Phượng ngây ngô thuở mười tám. Em sẽ chờ, chờ đến khi chẳng còn giọt lệ nào vương trên đôi mi anh. Chờ anh tìm lại chính mình sau ngần ấy năm.

Em sẽ chờ













Mãi chờ.

Yêu anh.

(*) một số chi tiết tớ lấy từ Call me by your name.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net