Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Con muốn đi. Ngay bây giờ. Con muốn về nhà!" Tôi hét to nhất có thể, nói với mẹ rằng tôi muốn đi ngay! Tôi muốn quay về nhà!

"Chúng ta sẽ không về nhà, Rune. Và chúng ta sẽ không đi đâu cả. Từ bây giờ đây là nhà của chúng ta." Mẹ trả lời bằng tiếng Anh. Mẹ cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt tôi. "Rune" Mẹ nói nhẹ nhàng, "Mẹ biết con không muốn rời Olso, nhưng bố con có công việc mới ở đây rồi." Mẹ dịu dàng xoa cánh tay tôi nhưng cũng không khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi không muốn ở lại nơi này, ở Mỹ.

Tôi muốn về nhà.

"Đừng nói tiếng Anh nữa!" Tôi quát. Tôi ghét nói tiếng Anh. Kể từ khi chúng tôi rời Na Uy đến Mỹ, bố và mẹ chỉ nói toàn tiếng Anh với tôi. Họ bảo tôi cần luyện tập

Nhưng tôi không muốn!

Mẹ đứng dậy và nhấc cái hộp khỏi mặt đất ,"Chúng ta đang ở Mỹ, Rune à. Họ nói tiếng Anh. Con đã nói tiếng Anh cùng với tiếng Na Uy từ bé cơ mà. Đến lúc sử dụng nó rồi, con yêu."

Tôi đứng lỳ ở sân, nhìn mẹ chằm chằm lúc mẹ bước vào trong nhà.

 Xung quanh con phố nhỏ nơi chúng tôi ở có tổng cộng tám ngôi nhà. Chúng đều to nhưng nhìn rất lạ mắt. Nhà của tôi được sơn màu đỏ với cửa sổ trắng và cổng rất lớn. Phòng của tôi khá rộng và ở tầng trệt. Tôi nghĩ nó cũng khá hay, dù sao tôi cũng chưa ngủ ở tầng trệt bao giờ. Ở Olso, phòng của tôi ở trên gác.

Tôi nhìn qua các ngôi nhà. Chúng đều được sơn màu sặc sỡ: xanh nhạt, vàng, hồng.... Rồi tôi nhìn sang căn nhà bên cạnh. Ngay cạnh, chỉ cách một hàng cỏ. Cả hai nhà đều to, sân cũng rộng nhưng không hề có hàng rào hay bức tường nào ngăn cách. Nếu muốn, tôi có thể chạy sang sân nhà đó mà không bị ngăn cản.

Ngôi nhà được sơn trắng, với cổng vòm bao bọc, có một xích đu và một chiếc ghế to ở hiên. Khung cửa sổ sơn đen và có một cái nằm đối diện cửa sổ phòng tôi, ngay đối diện luôn! Tôi không thích như vậy. Tôi không thích việc  nhìn thấy phòng ngủ của họ cũng như họ có thể nhìn thấy phòng tôi.

Hất chân đá một hòn sỏi lăn xuống đường, tôi chuẩn bị theo mẹ vào nhà, nhưng rồi có một tiếng động từ căn nhà bên cạnh. Tôi quan sát khắp các căn phòng nhưng không ai bước ra. Đang bước chân qua cổng, tôi bỗng nhìn thấy một chuyển động từ cửa sổ phòng ngủ, nơi đối diện phòng tôi.

Tay tôi đông cứng trên tay nắm cánh cổng và tôi nhìn thấy một cô bé mặc váy hoa màu xanh nhạt, trèo qua cửa sổ. Con bé nhảy thẳng xuống bãi cỏ sau đó nó lấy tay phủi bụi trên đùi. Tôi nhăn mặt và nhìn xuống khi đợi con bé ngẩng đầu lên. Tóc nó màu nâu, được búi lên, nom giống như một tổ chim. Nó còn buộc một cái nơ trắng to đùng trên đỉnh đầu.

Nó ngẩng đầu. nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi cười, con bé cười rất tươi nhìn tôi. Nó vẫy tay và nhanh nhảu chạy đến trước mặt tôi.

Nó chìa tay ra ,"Chào cậu, tớ là Poppy Litchfield, tớ năm tuổi và tớ sống ở ngay bên cạnh". Tôi nhìn con bé chằm chằm. Nó có giọng nói ngộ nghĩnh khiến cho những từ ngữ tiếng Anh nghe hoàn toàn khác biệt so với những gì tôi được học ở Na Uy. Con bé - Poppy có một vệt bùn trên má và đi đôi ủng màu vàng nhạt có hình đôi bóng bay đỏ.

Nó nhìn khá kỳ quặc.

Tôi nhìn một lượt từ chân nó lên và dừng mắt lại ở bàn tay. Con bé vẫn chìa tay ra nhưng tôi không biết phải làm gì.  Tôi không biết con bé muốn gì.

Poppy thở dài, lắc đầu. Nó cầm lấy tay tôi và đặt vào bàn tay nó, đưa lên đưa xuống hai lần. "Một cái bắt tay. Bà ngoại tớ bảo khi làm quen với một người mới thì nên bắt tay." Nó chỉ vào tay bọn tôi ,"Đây là một cái bắt tay. Nó là biểu hiện của sự lịch sự bởi vì tớ chưa biết cậu"

Tôi không nói gì, vì vài lý do, miệng tôi không hoạt động. Rồi tôi nhận ra bởi vì tay chúng tôi vẫn nắm chặt.

Con bé có bùn ở trên tay, thực ra nó bị vấy bùn khắp người.

"Tên cậu là gì?" Poppy hỏi. Con bé nghiêng đầu và bị một cành cây nhỏ vướng vào tóc.

"Này, tớ hỏi tên cậu là gì?" Con bé giật giật tay tôi

Tôi sửa giọng ," Tên tớ là Rune. Rune Kristiansen."

Poppy nhăn mặt, bĩu môi trông rất buồn cười ,"Cậu nói nghe kỳ lạ quá!".

Tôi giật tay ra.

"Nei det gjør jeg ikke!" Tôi cãi lại. Mặt nó nhăn lên nghiêm trọng hơn.

"Cậu vừa nói gì cơ?" Poppy hỏi khi tôi quay về nhà. Tôi không muốn nói chuyện với nó nữa.

Cảm thấy bực bội, tôi quay lại ,"Tớ nói  ,"Đâu có" bằng tiếng Na Uy!" Lần này, tôi nói tiếng Anh. Đôi mắt xanh lục của Poppy mở to. 

Nó tiến lại, gần và gần hơn. Và hỏi ,"Tiếng Na Uy? Như người Viking ấy hả? Ngoại đã đọc cho tớ nghe một cuốn sách về người Viking. Nó nói họ đến từ Na Uy." Mắt nó lại mở to hơn. "Rune, cậu có phải Viking không?" Nó gần như hét lên vì thích thú.

Điều đó khiến tôi thấy vui. Tôi ưỡn ngực. Ông nội luôn nói tôi là người Viking, giống như tất cả những người đàn ông khác trong gia đình. Chúng tôi là những Viking cao lớn, khỏe mạnh.

"Ja. Tớ là người Viking thật. Đến từ Na Uy."

Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt Poppy và tiếng cười khúc khích phát ra. Nó sờ tóc tôi ,"Thảo nào cậu có mái tóc dài màu vàng và mắt xanh trong như pha lê. Bởi vì cậu là người Viking. Lúc đầu tớ cứ tưởng cậu giống con gái..."

"Tớ không phải con gái!" Tôi nói lớn nhưng Poppy không thèm quan tâm. 

" - nhưng bây giờ, tớ thấy cậu là một Viking thực thụ. Như thần Thor ấy. Ngài cũng có tóc vàng và mắt xanh. Cậu giống hệt Thor!"

"Ja." Tôi đồng ý. "Thor là vị thần mạnh nhất trong tất cả."

Poppy gật đầu, nó đặt tay lên vai tôi với vẻ mặt nghiêm trọng ,"Rune, tớ không nói với ai điều này nhưng tớ đi phiêu lưu đấy!"

Tôi nhăn mặt. Tôi thực không hiểu. Poppy tiến lại gần hơn và nhìn vào mắt tôi. Nó bóp nhẹ tay tôi và nghiêng đầu về phía trước. Nó thăm dò xung quanh rồi lại nghiêng về phía tôi ,"Thông thường. tớ không dẫn theo người khác trong các chuyến đi của tớ. Nhưng vì cậu là một người Viking và ta đều biết khi lớn lên, họ sẽ rất cao to và khỏe mạnh. Và họ cực giỏi đi phiêu lưu và thám hiểm, những chặng đường dài và bắt kẻ xấu...tất cả những thứ như vậy!"

Tôi vẫn bối rối nhưng Poppy đã lùi lại một bước và bỏ tay ra.

"Rune" Nó nói với giọng nghiêm túc ,"Cậu sống ngay bên cạnh và cậu là một Viking còn tớ lại cực kì thích người Viking. Tớ nghĩ bọn mình sẽ trở thành đôi bạn thân!"

"Đôi bạn thân á?"

Poppy gật đầu rồi chìa tay trước mặt tôi. Chậm rãi đưa tay ra, tôi nắm lấy bàn tay nó và  đưa lên đưa xuống hai lần. như nó đã chỉ cho tôi.

Một cái bắt tay.

"Vậy bây giờ chúng ta là bạn thân hả?" Tôi hỏi

"Đúng rồi!" Nó nói hào hứng ,"Poppy và Rune" Nó chống tay lên cằm và nhìn lên. Môi lại bĩu ra lần nữa, như đang suy nghĩ sâu xa lắm. "Nghe hay đúng không? Poppy và Rune là bạn thân đến vĩnh cửu!"

Tôi gật đầu bởi vì nghe hay thật. Poppy nắm tay tôi ,"Cho tớ xem phòng ngủ của cậu đi! Tớ muốn cho cậu biết về cuộc phiêu lưu tiếp theo mà ta có thể đi." Nó đẩy tôi ra đằng trước và chúng tôi chạy ùa vào trong nhà. 

Khi chúng tôi mở cửa phòng ngủ, nó tiến thẳng đến chỗ cửa sổ ,"Đây là căn phòng đối diện ngay phòng tớ!"

Toi gật đầu và con bé lại reo lên ,chạy đến nắm lấy tay tôi lần nữa ,"Rune" Nó nói hào hứng "Chúng ta có thể nói chuyện suốt đêm, chúng ta có thể chế tạo bộ đàm từ ống bơ và dây. Chúng ta có thể thì thầm những bí mật cho nhau nghe trong khi những người khác đang ngủ. Lập kế hoạch, chơi trò chơi và....."

Poppy nói không ngừng nghỉ, nhưng tôi không thấy phiền. Tôi thích giọng nói của nó. Tôi cũng thích tiếng cười và cái nơ màu trắng.

Có lẽ Georgia không quá tệ sau tất cả. Tôi nghĩ. Không nếu như Poppy Litchfield là bạn thân nhất của tôi.

Và từ đó Poppy và tôi

Poppy và Rune

Bạn thân cho đến vĩnh cửu

Hoặc chỉ do tôi nghĩ như vậy

Thật nực cười vì chuyện đã thay đổi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net