2. Thiện Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều thiện cảm?

____
[Lên đó không có bố mẹ cũng phải biết giữ mình đừng có đua đòi ăn chơi rồi yêu đương bậy bạ đó nghe chưa!]

Phía bên trong điện thoại giọng của mẹ Tùng Dương nghiêm chỉnh nhắc nhở em. Vì Dương là con trai út trong nhà nên được cưng chiều thương yêu hết mực, lần này lên Hà Nội là lần đầu tiên mà Dương đi xa nhà một mình như vậy nên việc bố mẹ của em lo lắng căn dặn đủ thứ là điều đương nhiên.

[Mà này sao mẹ cứ sợ là cái thằng chủ nhà đó nó có ý đồ gì với con ấy, con có nghĩ vậy không Dương?]

-Dạ không đâu, nhìn hơi già trước tuổi tí thôi nhưng có vẻ anh ấy là người tốt mẹ ạ. Mà con trai mẹ cũng có phải người dễ dụ đâu, mẹ yên tâm đi.

[Ừm, nhưng mà con cũng phải đề phòng đấy nhá, có gì thì gọi cảnh sát liền.]

-Vâng ạ!

Nhìn gương mặt lo lắng của mẹ qua màn hình mà Dương thấy có chút buồn cười nhưng em cũng hiểu rất rõ vì mẹ quá yêu thương mình nên mới lo lắng nhiều như vậy thôi.

[Thế thôi mẹ cúp đây, con ngủ sớm đi đừng thức khuya quá.]

-Dạ vâng, tạm biệt mẹ ạ! Chúc mẹ ngủ ngon!

Cúp điện thoại xong Tùng Dương nhìn vào đồng hồ thì đã hơn 10 giờ tối nên nằm xuống giường ngủ bỏ mặc cho đống quần áo vẫn còn ngổn ngang chưa đâu vào đâu, cứ ngủ trước lấy mai dọn tiếp quần áo ở đó thì nó sẽ vẫn ở đó thôi có mọc chân chạy đi đâu mà sợ.

Cứ tưởng sau một ngày dài mệt mỏi Tùng Dương sẽ có một giấc ngủ thật ngon nhưng khổ nỗi do lạ chổ nên cứ lăn qua lăn lại lăn tới lăn lui hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không tài nào ngủ được thêm vào đó lại còn đói bụng nên em quyết định dẹp chuyện ngủ qua một bên mà đi xuống lầu kiếm gì đó ăn.

Đang rón rén đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể thì vừa bước xuống cầu thang Dương đã nhìn thấy một bóng người lướt qua làm Dương giật mình trái tim như nhảy ra ngoài, miệng không tự chủ được mà hét lên.

-MAAAAAAA!!!!

-Eo ơi là anh đây, ma cỏ gì. Nhà đóng cửa hết rồi ma chui vô đường nào chứ!!!

Đèn được bật sáng Tùng Dương mở mắt ra thì đúng thật không phải ma mà chính là Bùi Anh Ninh đang đứng trước mặt mình.

-Ơ anh Ninh, giờ này anh còn lang thang làm gì đấy ạ, làm em giật hết cả mình.

-Em mới là người làm anh đây giật mình đó, tự nhiên hét toáng hết cả lên có biết trái tim anh yếu đuối lắm không hả?

Ninh đứng chóng nạnh chất vấn Dương.

-Em xin lỗi tại lạ chổ ngủ không được lại đói bụng nên em tính xuống tìm gì đó bỏ bụng.

-Thế à, anh cũng đang đói định nấu mì ăn đây. Sẵn để anh nấu luôn phần cho em.

-Ơ khỏi cũng được...

Chưa kịp để Dương nói xong Ninh đã nhiệt tìn kéo em vào bếp đặt em ngồi xuống ghế ngay ngắn còn bản thân thì hăng hái đi nấu mì.

Sau gần 15 phút loay hoay thì Ninh đặt xuống bàn hai tô mì to ú ụ với đầy đủ rau trứng thịt. Nhìn tô mì trước mắt mà Dương không khỏi đứng hình mất vài giây, ý là bản thân chỉ định xuống nấu gói mì ăn không thôi mà giờ lại được chiêu đãi hẳn một tô mì thịnh soạn như này, trong lòng thầm cộng 1 điểm cho anh chủ nhà già trước tuổi này.

-Em cảm ơn anh ạ!

Nghe Dương nói thì Ninh cười đáp:

-Ơn nghĩa gì, chỉ là tô mì thôi mà, ăn đi đừng ngại, ăn cho mau lớn!

"Ăn cho mau lớn"? Sao nghe giống bố nói với con vậy ta?

Không khách sáo nữa Dương bắt đầu đụng đũa lua mì một cách ngon lành, bên kia ngay cả Ninh cũng i chang, cả hai cứ hì hục ăn như mới vừa thoát nạn đói vậy.

-Quê em ở đâu thế Dương?

Anh cất tiếng phá tan bầu không khí chỉ có tiếng hút mì nãy giờ.

-Em ở Quảng Ninh ạ.

Dương ngước mặt lên đáp, hai má nhai mì phồng phồng lên trông giống một con hamster vô cùng đáng yêu.

-Uầy thế là chúng ta cùng quê này, anh cũng ở Quảng Ninh nữa.

Ninh tỏ ra thích thú khi gặp được đồng hương. Dương khi nghe anh nói cũng tỏ ra bất ngờ, em nói:

-Trùng hợp thế, mà anh ở chổ nào của Quảng Ninh đấy ạ?

-Anh ở Hòn Gai, còn em?

-Em ở Bãi Cháy, vậy là chúng ta chỉ có cách nhau một cây cầu thôi.

-Ừ mà có khi hồi đó giờ chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi mà không để ý đấy nhỉ, như kiểu nhân duyên ấy.

Ninh có chút vui trong bụng, thế là đã có một điểm chung đầu tiên với cậu bé cùng nhà rồi!

-Mà em học trường nào?

-Dạ em học đại học A ạ.

Nghe xong câu trả lời thì một lần nữa khiến anh chủ nhà bất ngờ phải thốt lên.

-Ui lại trùng hợp rồi anh là sinh viên trường A đây! Thế em là đàn em cùng trường anh của anh rồi, thích nhỉ.

Nơi đất khách quê người gặp được đồng hương lại còn là đàn anh cùng trường thế này làm Tùng Dương không khỏi vui vẻ, em mỉm cười gai đôi mắt híp lại như cọng chỉ.

-Eo ơi công nhận em với anh có duyên nhỉ, vừa cùng quê mà lại cùng trường nữa. Có gì mong anh giúp đỡ em với nhé!

-Tất nhiên rồi, anh sẽ dùng cái thân già này giúp đỡ em hết mình!

Ninh cười đáp, lại có thêm điểm chung với cậu bé cùng nhà rồi, thích quá!

-Em học khoa nào?

-Dạ quản trị khách sạn ạ.

-Anh học khoa kinh tế, hai khoa cũng gần gần nhau, cũng tiện.

Tiện? Tiện gì? Có ý đồ gì không đấy "ông chú 22 tuổi" kia?!

-Tiện gì hở anh?

-À ờ ý là tiện đi chung rồi tiện này kia ấy...

Một nụ cười giả trân cùng một câu nói không mang nhiều phần thành thật đến từ anh trai chủ nhà.

-À mà em có còn cần nộp hồ sơ hay gì không?

-Dạ có, mai em định đi nộp nốt mấy cái hồ sơ mà trường yêu cầu ấy.

-Vậy để sáng mai anh chở em đi.

-Dạ thôi để em tự đi cũng được, em không dám phiền anh đâu.

-Phiền phức gì đâu, anh tự nguyện mà.

Bất chợt Dương dừng ăn mì nhìn Ninh rụt rè cất tiếng:

-Anh Ninh ơi sao anh tốt với em thế ạ? Anh...hay anh có ý đồ xấu gì với em, anh định dụ dỗ để mai mốt đem em đi bán.

Tiếng dặn dò của mẹ văng vẳng bên tai, Tùng Dương cũng bắt đầu nghi ngờ khi gặp nhau mới có một ngày mà Ninh đối xử tốt với em như vậy hay thật sự là anh ấy có mưu hèn kế bẩn gì đó?

-Em...em sợ lắm anh đừng có bán em nha, em còn yêu đời lắm, em còn bố mẹ ở quê nữa...

Nghe những câu nói ngây ngô cùng biểu cảm sợ sệt như sắp khóc của người trước mặt khiến Ninh không khỏi bật cười, anh vươn tay xoa nhẹ đầu của em nói:

-Anh thấy em bớt xem mấy phim truyền hình lại đi, anh không có ý đồ gì xấu đâu! Về việc đối tốt là do em khiến anh có thiện cảm thôi!

-Anh có thiện cảm với em thật ạ?

Dương ngước mặt lên đưa mắt nhìn anh hỏi.

-Ừm, rất nhiều thiện cảm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net