Nô ên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một mùa giáng sinh nữa lại tới, nơi nơi rực rỡ sắc đèn, người người tấp nập vui chơi. Vài năm trước, tôi cũng một mùa giáng sinh vui vẻ hạnh phúc bên cạnh ông - người đàn ông tôi xem đại nhất.

Nhưng , những năm nay sức khỏe của ông yếu dần. Chẳng còn đủ sức chạy cùng tôi trên các dãy phố lên đèn. Chẳng còn đủ sức... Cùng tôi đi dạo hưởng không khí giáng sinh nữa. Giáng sinh của những năm nay của chúng tôi, tôi làm một bữa ăn thật hoành tráng, cùng ông hưởng thụ không khi gia đình. Chắc mọi người thắc mắc, sao không phải cùng ba mẹ, đúng không? ... Họ coi tôi con họ đâu, ăn mừng chứ?

Năm nay, tôi lại bày một bàn thức ăn thật hoành tráng, lại tìm kiếm ông cùng tôi trải qua mùa giáng sinh nhộn nhịp này, nhưng không còn nữa rồi. Ông tôi... Đã về bên kia thế giới rồi.

Nhìn tới một bàn thức ăn toàn những món ông thích, tôi bỗng chốc rơi nước mắt. Ông luôn người thương yêu tôi nhất, luôn chiều tôi mọi thứ trên trời dưới đất. Nhưng các bữa ăn lần trước, tôi lại không làm được cho ông một món ông thích ăn. Ngồi cùng ông vào ngày lễ giáng sinh lại không thể chúc ông một câu " giáng sinh an lành ". Nước mắt rơi ngày càng nhiều, tôi ước tôi trưởng thành sớm hơn để thấy ông cực khổ như thế nào. Tôi ước tôi trưởng thành sớm hơn để sớm cảm nhận được ông không khỏe. tôi ước ông sẽ không như vậy rời xa tôi.

Bên ngoài kia vẫn nhộn nhịp như vậy, vẫn tấp nập đầy ánh đèn. Tôi bỗng chốc nhớ đến ông từng nói " chúng ta may mắn hơn bao người, những gia đình còn không cái ăn, cái mặc nói đến vui chơi giáng sinh". Phải rồi, ông trời thật không công bằng. Mang đến cho chúng ta nhiều ngày lễ như vậy nhưng lại không thể chu cấp cho tất cả con người thể vui chơi.

Tôi nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt đó, liên lạc với vài người bạn chuẩn bị đồ. Chúng tôi muốn mang đến những ngôi nhà khuất ánh đèn kia một bữa Noel nho nhỏ, chúng tôi mong muốn những đứa trẻ kia một ngày Noel chúng đáng hưởng thụ. Tôi không gọi đây từ thiện, tôi ghét hai từ " từ thiện" đương nhiên, ghét thì không do chính xác.

Chiếc xe của chúng tôi đi từ nội thành rực đèn chạy dọc ra tới các khu vực tối tăm đến lại thường. trên đoạn đường này, tôi thấy được rất nhiều thứ. Những đứa trẻ mặc trên người một bộ trang phục đắt tiền nắm lấy tay ba, mẹ đòi thứ này, đòi thứ kia. những đứa trẻ quấy khóc thật to chỉkhông được đến nơi chúng thích, những cặp tình nhân cùng nhau dạo phố.

Ra khỏi cung đường đó một chút, tôi thấy một người đàn ông mặc đồ không được sạch sẽ lắm nếu không muốn nói rách nát. Đang nắm tay một đứa trẻ đến một cửa tiệm để hỏi mua một chiếc cài, lẽ món quà giáng sinh ông muốn tặng cho con gái mình chăng? Trong lúc đợi đèn đỏ, tôi thấy hai cha con đi ra tay không. Người đàn ông vẫn đang cầm chặt sấp tiền lẽ thể cả một buổi sáng làm việc của ông được, tay khác lại đang dỗ dành đứa con gái nhỏ. Tôi bỗng chốc rơi nước mắt, ngày trước ông tôi làm lụng rất vất vả mới thể nuôi tôi khôn lớn vậy lần tôi lại bắt ông mua cho mình bằng được chiếc đầm để ăn sinh nhật bạn. Tôi đã giận ông thật lâu thật lâu ông không chịu mua cho tôi, nhưng rồi chiếc đầm đó vẫn nằm trên bàn tôi để sau này tôi mới biết, ông phải làm đến tận tối khuya mới đủ tiền. Mọi cảm xúc như ùa về một lần nữa, tim tôi như ai đó đang cào cấu mạnh mẽ vậy. Tôi lấy từ trong túi quà ra một chiếc cài thật xinh xắn bước xuống tặng cho đứa , tôi vô tình nghe được bé nói rằng " không cần mua đâu, có ba là giáng sinh đã rất vui rồi " ừ cả một đứa bé còn nghĩ được như thế mà lúc trước tôi đã nói gì với ông cơ chứ?

Tôi mỉm cười mà chúc đứa bé một mùa giáng sinh an lành, có trời mới biết bây giờ tôi thật mong ước thời gian quay lại lúc tôi còn nhỏ, lúc còn có ông bên cạnh tôi sẽ không còn ngu ngốc như trước nữa.

Lại trở về chuyến hành trình của chúng tôi, thời gian đã qua 8 giờ tối. Tôi không biết khi chúng tôi đi đến các khu vực đó, có còn ai đang thức không?

Mục tiêu mà chúng tôi hướng đến trong chặng đường đi lần này, là những con người vô gia cư và những đứa trẻ. Không khí thành phố Hồ Chí Minh trước giờ không thấp, nhưng bỗng chốc hôm nay rơi xuống 25°C tôi bắt đầu lo lắng cho nhũng người vô gia cư, họ... Sẽ ổn chứ? Rồi những đứa trẻ kia khi nhận được quà của chúng tôi, nó có vui hơn không?

Trên dọc đường, tôi thật sự ngạc nhiên. Người nhiều hơn tôi nghĩ rất nhiều, còn có những đứa trẻ tự ôm lấy nhau để sưởi ấm. Cảnh tượng này thật ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo đến kì lạ, lạnh lẽo là vì những con người ăn mặc đẹp đẽ kia lại có thể buông lời sỉ nhục những đứa trẻ này, ấm áp là vì chúng nó vẫn còn cái tỉnh cảm anh em hơn cả ruột thịt.

Nhìn thấy mỗi đứa cầm một chiếc áo ấm mà người ta đã dùng qua, cười đến rạng rỡ lòng tôi lại nhao nhao. Những đứa trẻ này còn có thể ngây thơ như vậy bao lâu nữa?

Điểm đến cuối cùng của chúng tôi là một khu xóm nhỏ ven thành phố. Khác với dự kiến của chúng tôi, những đứa trẻ trong xóm đang tụ hợp cùng nhau hát vang bài mừng giáng sinh. Mỗi một đứa trẻ đều cười rất tươi, có phải chúng tôi nghĩ nhiều rồi không?

Chúng tôi lại, bắt chuyện cùng những đứa trẻ, chúng không những không sợ chúng tôi mà còn kéo chúng tôi vào những trò chơi của chúng. Nhận lấy những món quà chúng tôi mang đến, chúng nâng niu như một báu vật vậy. Một đứa trẻ nói, chúng từng mong ước Noel này chúng sẽ có thật nhiều quà, và thật sự chúng có thật nhiều quà. Lúc đó, tôi thấy một cô bé đang viết lên tờ giấy note mà chúng tôi vừa tặng chúng để viết kên ước nguyện của mình rằng.

" Con ước, thời gian có thể trôi chậm lại hoặc ngừng lại luôn. Để ba mẹ con có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, để họ không phải già đi. "

Tôi mỉm cười xoa đầu đứa bé đó rồi giúp nó gấp mảnh giấy lại. Tôi biết điều ước đó sẽ không trở thành hiện thực được, vì tôi cũng từng ước như thế. Thời gian không bỏ lại một thứ gì cả vô tình mà lạnh lẽo.

Câu cuối cùng chúng tôi dành cho đứa trẻ chính là " Giáng sinh an lành, tụi em nhé. Hãy yêu thương ba mẹ và người thân các em nhiều hơn, vì họ đang rất khổ cực để nuôi sống các em hằng ngày. Nếu có cảm thấy bực tức vì một câu mắng của họ, đừng vội phản bác, đừng vội cãi lại với họ. Họ làm tất cả là vì các em, họ vất vả lắm nên đôi khi không thể kiểm soát được chính mình. Hãy nhún nhường họ, và yêu thương họ hơn, các em nhé! "

Một mùa giáng sinh của chúng tôi trải qua ý nghĩa như vậy đó, nhẹ nhàng nhưng lại hạnh phúc. Thời gian mà, không những mà không những mang chúng ta lớn lên còn lấy đi tuổi thanh xuân của ba mẹ, những người yêu thương chúng ta. Cho nên, hãy yêu thương họ hơn. Bớt chút ít thời gian bên bạn bè vào ngày lễ mà hãy ở bên họ, các bạn nhé!

#1495 từ.

Fic này Dâu viết từ Noel ấy, nhưng một số lý do nên giờ mới đăng được a.

28 - 01 - 2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net