19. Quán cơm tấm Tư Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Tiến đèo tôi đi ngang trường mầm non Ngọc Mai, lúc vừa đi ngang đó thì thằng Cường đang đi trước chúng tôi cất tiếng với giọng đầy hãnh diện:

- Chế Hai, đây là trường mà nhỏ Ý đang học nè. Lúc trước em cũng có học ở đây, nhưng giờ thì em học ở trường Tiểu Học cùng tên Ngọc Mai luôn.

- Vậy hả? Giờ chế mới biết đó, trường mầm non Ngọc Mai đúng không?

- Dạ!

- Cái tên đẹp thật nhỉ? 

Mà tôi cũng phải công nhận là ngôi trường Ngọc Mai ấy thật là đẹp. Ánh nắng dịu nhẹ khẽ hắt vào khoảng sân trước, những bụi cây xanh khẽ " rì rào" đu đưa theo gió. Hàng rào được tô vẽ đủ màu sắc rực rỡ, dưới ánh nắng, tôi cứ có cảm tưởng rằng đó là bầu trời nắng dịu với cầu vồng đang hiện ra trước mắt mình sau cơn mưa tầm tã đêm qua.

Quán cơm tấm cũng chẳng xa lắm - hay do tôi nghĩ vậy vì chúng tôi đã trò chuyện tíu tít suốt cả đường đi mà! Xe dừng, tôi bước xuống khẽ đưa tay lên vịn chiếc nón lá lẩm bẩm đọc khẽ cái bảng nhỏ treo trên cây:

- Quán cơm tấm Tư Bình...

Tôi máng chiếc nón lá của mình lên chiếc xe đạp của thằng Tiến và bước vào chỗ ngồi chung với tụi nó. Cứ một cái bàn là có khoảng dăm hai ba người ngồi, tôi ngồi chung với thằng Tiến và thằng Cường. Quán cơm rất đông khách, chủ quán xới cơm liên tục khiến cho tôi có cảm giác rằng bà ấy gần như là không có thời gian để nghỉ ngơi nữa. Nói chi đến những người còn lại cứ bưng từng dĩa cơm chạy qua chạy lại giữa các bàn liên tục, náo nhiệt thật cơ đấy! Nhưng nhờ vậy mà tôi cũng tạm cói thể mường tượng ra được cái cảnh cha mẹ tôi hằng ngày làm việc trong môi trường náo nhiệt và tấp nập như thế nào. Tôi khẽ đưa mắt nhìn những người ngồi bàn khác, ai ai cũng có vẻ đang rất vội, họ cứ cắm cúi ăn rồi lại đứng dậy trả tiền rời đi. Đa phần đều là những nhân viên hay những thương gia buôn bán ở chợ. Trông chúng tôi lúc này thật khác lạ so với họ, từ cái bộ mặt vui vẻ thanh thản đến dáng ngồi ung dung như chẳng có việc gì phải làm nên ra đây chém gió cho vui thì hoàn toàn và quả nhiên rất khác xa so với họ! Và còn thêm một điều nữa là ba đứa chúng tôi được bố trí cho cả một không gian khá là lý tưởng - kế ngay gốc cây treo tấm bảng nhỏ ấy. Lý do thứ nhất là do hết chỗ mà chỉ còn ba đứa chúng tôi là chưa có chỗ ngồi nên chủ quán mới kê tạm đỡ cái bàn nhựa màu lam ra chỗ gần cái cây treo cái bảng nhỏ để cho ba đứa chúng tôi ngồi, còn lý do thứ hai đơn giản là vì trong đám tụi em tôi thì ba đứa chúng tôi là chơi thân với nhau nhất! Thằng Cường vừa ngồi vào bàn là đã gọi ngay một dĩa cơm sườn - món khoái khẩu của nó - thằng Tiến gọi một dĩa bì chả, còn tôi thì cơm trứng. Nói chung là cả ba đứa tuy gọi những loại khác nhau nhưng trước khi ăn đều chia một phần của mình cho hai đứa còn lại nên trong dĩa của chúng tôi đều đủ loại cả. Đó vốn dĩ là thói quen của chúng tôi, khi mà cuộc sống quá nhiều bộn bề và lo toan khiến cho cha mẹ chúng tôi phải luôn trong tình trạng " chạy đua" với giá cả và nhu cầu cơ bản đa phần đều cần đến cái thứ gọi là đồng tiền vô tri vô giác ấy. Vậy nên, dù cho mình rất thích ăn những thứ đó nhưng nếu kêu thêm thì sẽ làm tốn thêm tiền túi của cha mẹ chúng tôi ( và điều đó cũng chẳng phải là đồng nghĩa với việc chúng tôi đòi hỏi bắt buộc cha mẹ chúng tôi phải làm việc cật lực hơn nữa để nuôi những cái miệng của chúng tôi sao?!), thế là thằng Cường là người đầu tiên đề xướng ra cách này - như một người chợt nảy ra một sáng kiến về biện pháp rất hiệu quả và bắt đầu tuyên truyền một cách hết sức thuyết phục để mọi người cùng biết và cùng thực hiện - lúc đó thì ba đứa chúng tôi đang thảo luận nên ăn gì thì giữa ba món ăn chúng tôi chẳng biết chọn món nào vì đứa nào cũng đang nghe thấy cái bụng của mình hối thúc cứ ăn hết cả ba đi, ăn vậy mới no mới ngon chứ! Và chẳng biết vì sao mà thằng Cường lại nêu ra một sáng kiến rất chi là quá tuyệt vời: mỗi đứa mua một món rồi sau đó chia cho hai đứa kia một hay hai phần món ăn của mình. Như vậy coi như là vừa được ăn mọi món ăn mình muốn để thỏa mãn cái cơn thèm thuồng của cái bụng đang cồn cào vì đói, lại vừa tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn cho cha mẹ mình. Và cho đến bây giờ, khi mà cuộc sống của chúng tôi cũng đã đỡ hơn cái hoàn cảnh đói khát cố kiếm thứ gì đó bỏ bụng để sống cho qua ngày lúc ấy, thì cả ba đứa chúng tôi vẫn còn giữ cái thói quen đó. Bởi vì ba mẹ chúng tôi hay dạy chúng tôi rằng tiết kiệm vừa giúp ta có thêm tiền để thực hiện mong muốn của mình lại vừa là một thói quen tốt đấy sao?!...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net