3: Ngày dài mệt mỏi trong sự cao quý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   "Ngọc ơi."

   "Uhhhh, con đây."

Mẹ tao chống tay lên hông nhìn tao đủng đỉnh cất từng bước xuống bậc cầu thang lát đá Marble Calacatta vàng hoàng gia đẹp đẽ hoàn mỹ.

Từng ngón tay của tao nhẹ vuốt lên tay vịn đẽo bằng gỗ đàn hương được chạm khắc thủ công tinh xảo.

   "Sắp đến giờ cơm rồi, Ngọc gọi anh Tuấn về ăn đi."

Nếu như gia đình khác sẽ sai đứa bé đi gọi đứa lớn đang cắm net về ăn cơm thì nhà tao lại sai đứa bé đi gọi đứa lớn đang đấm lộn về ăn cơm.

Cơ mà tao chưa đi gọi ổng vội đâu, tao phải quay về phòng tỉ mỉ chuốt từng sợi lông cừu trắng muốt mềm mại của chiếc áo khoác trị giá cả ngàn Mỹ kim nữa cơ. Xong xuôi còn phải đau đầu suy nghĩ nên xỏ cái tất của luxury brand nào, đau đầu xem xem tất này thì xỏ giày nào, giày này thì nên đạp lên thảm màu nào. Thảm đỏ hay trắng? Nhung lụa tơ tằm hay lông cừu thượng hạng?

Oh my oh my, một set đồ trắng sáng cao quý này nên đi với xế hộp chanh sả nào???

Thật đau đầu mà, giá như tao ít đồ đi một chút, nghèo đi một chút, nghèo như tụi mày thì tao đâu phải đau đầu thế này????

Oh my, oh my, tao còn đang khổ não để đưa ra quyết định mang tính lịch sử nhân loại thì anh Tuấn đã đấm lộn về rồi.

   "Ngọc ơi xuống ăn cơm, mẹ gọi kìa."

   "..."

Thế quái nào mẹ tao vừa sai tao gọi anh Tuấn về ăn cơm lại thành anh Tuấn gọi tao xuống ăn cơm vậy???
Làm tao phải khổ sở, đau đớn, giằng xé nội tâm nãy giờ!!

Có phải mẹ đang trêu đùa con đấy không???

Bực dọc, tao quyết định mặc nguyên set đồ cao quý bước từng bước nhẹ nhàng xuống bậc cầu thang lát đá Marble Calacatta vàng hoàng gia hoàn mỹ. Từng ngón tay mảnh mai đẹp đẽ của tao nhẹ vuốt lên tay vịn đẽo bằng gỗ đàn hương được chạm khắc thủ công tinh xảo.

   "Ngọc ơi nhấc cái chân nhanh lên con. Cơm nguội cả rồi!!"

Mẹ tao cứ sốt ruột mà không biết rằng vì sao người ta nói thời gian không chờ đợi một ai! Vì thời gian chỉ chờ đợi một mình tao đó!!!

Ngồi vào bàn ăn, tao cầm tờ thực đơn nhìn một lát rồi thở dài ngao ngán. Haiz, bữa cơm hôm nay vẫn đạm bạc như mọi khi.

Nhìn cả bàn thức ăn sơn hào hải vị đầy ắp mà tao vẫn thấy nhàm chán, giá như nhà tao nghèo đi một chút để tao có thể ăn một nắm xôi gấc ở chỗ căng-tin trường có khi còn ngon hơn.

   "Con mời bố mẹ ăn cơm, em mời anh Tuấn ăn cơm."

Nhà tao không khá giả nên chỉ dám dùng đũa gỗ trầm hương mạ vàng 24k thôi, riêng tao với mẹ thì dùng đôi nạm ngọc, khảm kim cương để không bị nhầm đũa của bố Cảnh với anh Tuấn.

Trong suốt bữa ăn bình dân đó, chỉ toàn nghe tiếng mẹ tao nói.

   "Hôm nay về muộn vậy Tuấn?"

   "Anh em, chiến hữu của con nghỉ phép gần hết, mình con cân team."

   "Ôi!!" - Mẹ tao đưa tay che miệng, vẻ mặt hoảng hốt hết sức drama. Nhoắng cái lại quay phắt sang tao. - "Ngọc!! Chiều nay con có ca học trà đạo, con nhớ chưa??"

   "Con nhớ mà."

Trà đạo cái gì, tao toàn trốn sang nhà chó Trang chơi thôi.

Ăn uống xong xuôi, tao lại nhẹ nhàng cất bước lên lầu 2 để trở về phòng, thiết nghĩ tao có nên kiến nghị mẹ lắp thêm cái thang máy để tao đỡ phải mệt nhọc thế này không??

Oh my, oh my little pretty legs!

Vừa ngả mình lên chiếc giường trắng ngà êm ái, rộng ngang phòng ngủ chó Trang, tao mơ màng khép hàng mi dài đen nhánh để ngả mình vào giấc ngủ trưa ngắn ngủi mang đầy tiếc nuối.

Lúc tao mở mắt tỉnh giấc đã là 6 giờ tối.

Vươn vai thức dậy, cảm thấy ngày dài thật mệt mỏi.

Các mày định chỉ trích rằng tao chỉ có ăn với ngủ mà cũng kêu mệt đúng không??? Các mày không hiểu đâu!!

Oh my, giờ tao bước xuống giường lại phải nghĩ nên xỏ đôi dép bông màu nào.

Day dứt tâm can, tao đành nhắm mắt đạp lên đôi dép bông hình con thỏ trắng muốt rồi lẹt quẹt cái dép đi vào WC để giải quyết nỗi buồn thầm kín.

Điện thoại tao reo lên, là chó Trang gọi cho tao. Tao nhanh trí hạ âm lượng xuống mức nhỏ nhất rồi mới ấn nghe.

   "SAO MÀY HẸN TAO 2 GIỜ CHIỀU NAY RỒI MÀY BÙNG HẢ CON CHÓ??"

Oh my apologies for đôi tai bé bỏng non nớt của tao, tiếng con chó Trang thật tởm lợm mà.

   "Bình tĩnh đi đồng chó, đồng chó phải nghe tôi giải thích."

   "TAO KHÔNG NGHE, TAO KHÔNG NGHE!!!"

   "Calm down. Sự việc không như đồng chó nghĩ đâu."

   "TAO HONG HỈU, TAO HONG HỈU!!"

Tao vẫn cố gắng giữ vững vẻ điềm đạm quý tộc trước sức gào điên dại của chó Trang.

   "Nào nào, chẳng là t---"

   "TAO KHÔNG NGHE, TA--"

   "SHUT YOUR FU*KING MOUTH!!!" - Sự giận giữ của đấng cao quý đã phải bộc phát.

Thế nhưng, chó Trang hèn hạ lại không cảm nhận được nét đẹp quý tộc đó.

   "Hả?? Mày nói tiếng Việt hộ bố cái??"

Nếu như quá trình xây dựng kim tự tháp là điều bí ẩn của giới khoa học thì sự ngu Anh của chó Trang lại là điều bí ẩn đối với tao. Đã có những đêm tao trăn trở suy nghĩ vì sao nó lại ngu Anh đến thần kì như vậy????
Tại sao tạo hóa sinh ra tiếng Anh rồi lại còn ném thêm chó Trang xuống địa cầu??

Và tại sao tao lại quý tộc đến thế?? Tại sao tao không thể san sẻ cho những đồng chó kém sang xung quanh??

Ông trời bất công!

   "À, mày làm bài tập toán chưa chó Trang?"

   "Bố mày làm từ đời tám hoánh nào rồi." - Chỉ đồng chó hiểu nhau, nó nhanh mồm nói thêm. - "Nôn 100k tao cho mượn."

   "Cho mày 500k chép luôn vào vở cho bố."

   "Ok bố iu ♥."

Đấy, giống loài nghèo hèn kém sang chỉ đến thế là cùng. Tao thật không hiểu nổi vì sao chỉ bằng mấy đồng bạc lẻ mà nó lại sẵn sàng bán rẻ lương tâm.

Cơ mà tao biết tỏng là chó Trang sẽ lại đá cho thằng Quân cong đít lên chép chứ nó chỉ ngồi banh háng ăn bim bim thôi.

Ới một tiếng kêu ông lái xe ship vở bài tập kẹp tờ 500k đến nhà chó Trang, xong xuôi thì tao lại phải sầu não lựa dầu gội, sữa tắm chuẩn bị tắm rửa.

Tắm xong lại phải thướt tha choàng áo tắm thêu chỉ vàng xuống tầng dưới ăn cơm. Ăn xong lại thướt tha lê áo choàng tắm trở về phòng, vừa đứng quét mống mắt để mở cửa phòng thì tao thấy anh Tuấn dìu bạn ổng loạng choạng đi qua.

   "Suỵt." - Ổng nháy mắt ra hiệu cho tao đừng mách mẹ.

Thật ra tao chẳng care chuyện đấm lộn của anh Tuấn lắm, ổng không đấm lộn hôm nào thì tao mới thấy lạ.

Nhỉnh vai, tao mở cửa phòng định vào thì nghe thấy tiếng hai ổng nói chuyện.

   "Ê Tuấn, mày có em gái á???"

   "Ngọc, em trai tao."

   "Ơi Ngọc ơi, em đẹp lém."

   "CÂM MỒM!!!"

   "Anh, anh đứng đây từ chiề--"

  "NAM TRẺ ĐÚ!!!!"

Thật kém sang mà, nể mặt bạn anh Tuấn chứ không phải bạn ảnh thì tao sẽ nhồi tiền vào mồm nó đến tắt thở đó.

Các mày cũng thấy rồi đấy, một ngày sống trong sự cao quý thật mệt mỏi.

_______________________________

Sơ: Hê lô các tình iu :(( Sơ nể những ai chờ Sơ đến giờ luôn á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net