6: Thiên thần hắn ngày đêm tôn thờ là đực rựa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nam hứa sẽ không cong.

_________________________

Nếu như cuộc đời tao là một bộ truyện thì tao, tao sẽ tình nguyện làm một nhân vật phụ an tĩnh, giàu sang, quyền quý nhất.

Tao sẽ nhàn nhã thưởng thức thứ trà trân quý nhất quả đất trong lúc hóng drama của lũ nhân vật chính xung quanh.

Ngay bây giờ, tao đang đứng khoanh tay ngán ngẩm nhìn anh tao dây dưa với bạn trai cũ của ổng.

Tao thật không muốn thừa nhận mình với cái người cục mịch thô thiển trước mặt cùng chung một máu đào đâu.

Mất mặt quá đi mất, kém sang quá thể đáng.

Yêu đương ấy à, thứ tầm thường đó, I don't give a f*ck (Bố dí c*c quan tâm). Yêu lắm thì lú, lú lắm thì ngu mà ngu thì chết, khóc lóc cái quần.

Nếu phải chết tao sẽ chọn cái chết vì quá nhiều tiền, cái chết thấm đượm mùi tiền và tiền.

Tao nói rồi mà, tao chẳng có gì ngoài tiền cả, tao chỉ có tiền thôi. Từng giọt máu tinh túy chảy trong người tao cũng được đóng bảo hiểm hết rồi đấy.
Để mốt tao đóng bảo hiểm cả đường thở để thở cũng ra mùi tiền hàng real.

Thấy anh Tuấn cứ sồn sồn như chó sắp xổng chuồng đến nơi, tao nhẫn nại vỗ vai ổng, nhỏ tiếng nhắc.

   "Anh đừng tự biến mình thành hạ đẳng."

Chợt thấy xa xa có bóng người đi đến, thế là anh Tuấn hô lên gọi tên Hưng như đúng rồi. Chẳng biết thế nào lại có con cún trắng nhảy vồ vào lòng ổng.

Chủ con chó đó cũng đi tới nhưng không phải tên Hưng.

Lại thêm một người nữa xuất hiện.

Cũng không phải tên Hưng mà là bạn anh Tuấn. Trời nhá nhem tối nên chẳng ai rõ mặt ai, tao sợ muỗi nên còn đeo khẩu trang kín mặt.

Tao sốt ruột nhìn cái Apple Watch đang hiển thị gần 7 giờ tối đến nơi mà phát bực. Tao đang lãng phí thời gian kim cương, đá quý của mình ở đây làm gì thế???

Chờ mãi chờ mãi bồ cũ anh tao cũng đến, đến rồi thì cả bọn đi ăn tối.

Tao tưởng đi nhà hàng hóa ra lại vào quán ăn ven đường. Ôi làm tao hoài niệm cái thời ăn uống phàm tục với Trang chó ghê.

Rút khăn lau cái ghế mấy lượt, tao mới an tâm ngồi xuống rồi bỏ khẩu trang xuống.
 
   "Này... Em... Em là... Thiên..." - Đột nhiên bạn anh tao lắp ba lắp bắp nói.

Tao lười mở mồm đáp lại, chỉ liếc nhìn anh Tuấn ý muốn hỏi ổng vụ này là sao.

   "Sao đấy Nam? Em trai tao đấy. Ngọc đấy." - Anh tao nói.

   "Em trai mày????"

   "Ờ. Nói mày bao lần rồi."

   "Có sinh đôi không???"

   "Không, có mình Ngọc thôi."

À hóa ra hắn ta tên Nam, anh tao cũng kể mấy lần rồi nhưng mà tao không thèm lưu vào não.

Cứ như kiểu bị sét đánh ngang tai, hắn ta ngồi chết lặng một hồi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tao khiếm nhã vãi. Tao đẹp đó nhưng ai cho phép ngắm bừa bãi vậy hả??

   "Ngọc, em là cái gì Ngọc?" - Hắn nói.

   "Hồ Vân Ngọc." - Tao nể mặt anh tao đáp lại.

Nghe được tên tao mà hắn ta xúc động rưng rưng nước mắt như vừa đạt được thành tựu gì lớn lắm.

Lúc bồ cũ anh tao quay lại bảo gọi xong món rồi thì hắn mới vội lau lau mặt tuốt lại chút hình tượng vừa vỡ tan tành.

Lâu lâu mới được ăn thứ bình dân thế này, cũng thấy vui vui.

Mặc kệ ánh nhìn hỏi chấm của bọn người kém sang xung quanh, tao vẫn nhàn nhã lấy dao nĩa cắt thịt gà đàng hoàng.

Lúc gắp miếng đậu phụ thì lỡ chạm phải đũa của tên Nam, tao sởn da gà gọi ngay nhân viên mang ra hai đôi đũa mới.

Tao đổi sang đôi khác rồi mà hắn vẫn khư khư không muốn đổi, không thấy bẩn à???

Nghĩ lại ngày xưa ngồi bốc ăn chung gói bim bim với chó Trang mà tao phát tởm gì đâu.

Ăn xong mà tao no gì đâu, thiết nghĩ một tuần sẽ ra ngoài ăn mấy thứ dân dã như vầy sẽ thú vị nè.

Lúc đi ra ngoài, tao thấy cái bật lửa của tên Nam đánh rơi, hội người cùng giàu ấy mà, nhìn cái là ra cái bật lửa này cũng giá trị phết.

Ai thèm chứ tao thì không, thế là tao rút khăn lụa ra phủ lên cái bật lửa rồi mới nhặt lấy.

   "Nè, đánh rơi."

   "Ơ... Ừm." - Hắn run run xòe tay chờ tao đặt vào. - "Cám, cám ơn Ngọc."

Có phải do hương sắc sặc mùi quý tộc của tao khiến anh ta cảm thấy tự ti, ghen tị nên mới vậy không??

Thật là, tao xin lỗi vì đã giàu lại còn đẹp, đẹp lại còn đẹp sang đẹp chảnh.

   "Ngọc..."

Tao ngoái đầu lại nhìn hắn ta.

   "Em đẹp lắm." - Nói xong thì hắn tự tát vào mồm mình một cái. - "Anh xin lỗi."

   "..."

Tao biết tao đẹp mà nhưng lần đầu tao gặp ai khen tao trắng trợn vậy á.

_______________________ __________

   "Ê Nam, mượn cái bật lửa."

   "Không có."

   "Thế mày đang cầm cái đéo gì đấy????" - Gã Tuấn nhìn thằng Nam vừa hít khăn lụa vừa nắm chặt cái bật lửa trong tay. - "Ê, khăn của em tao."

   "Ừ. Khăn của Ngọc."

   "Ờ. Đưa bật lửa đây."

   "Không."

Hoàng Nam nhìn sắc mặt tối sầm của Tuấn Xương khác biệt hoàn toàn với cái mặt tràn trề niềm vui hân hoan của mình. Ắt hẳn vừa rồi gã với thằng Hưng cãi vã to lắm.

Biết là không nên trái ý gã lúc này nhưng mà.

Gã không nói nhiều, miệng ngậm điếu thuốc, tay thì vươn tới toan cướp cái bật lửa thì cướp hụt.

   "ĐƯA ĐÂY!" - Tuấn Xương cáu gắt gào mồm lên với hắn, trong hơi thở còn nồng mùi rượu.

   "Không."

Hoàng Nam rất ít khi cãi lời gã, nhất là những chuyện nhỏ nhặt thế này.

   "PHAN HOÀNG NAM!"

   "Bình tĩnh lại đi Tuấn." - Hoàng Nam nhét cái bật lửa với khăn lụa vào túi áo rồi lay lay vai gã. - "Ngồi đây đợi tao mua cái bật lửa khác cho mày."

   "Ai cũng muốn trái ý tao. Hưng cũng thế... Tại sao em ấy." - Gã hít một hơi sâu.

Hoàng Nam không hiểu, chỉ là chia tay thôi mà? Chia tay rồi thì thôi, níu kéo làm gì.
Chính hắn nè, chia tay bạn gái nhiều lần lắm rồi, bảo hắn quay lại hắn còn đấm cho.

Yêu đương quá tầm thường khi mà tôn thờ mới ở đẳng cấp cao hơn.

Thiên thần hắn ngày đêm tôn thờ là đực rựa.

Phan Hoàng Nam không gay, hắn xin khẳng định bằng việc từng hẹn hò không dưới 10 cô gái. Nhưng mà, nhưng mà...

Chắc là hắn chưa tỉnh hẳn thôi, để lần sau gặp lại, hắn hứa sẽ không như vậy nữa.

Hic, khăn thơm quá à.

Hít nốt lần này thôi, hít xong hứa sẽ vứt, sẽ dứt.

Hoàng Nam hứa sẽ không cong.

Cũng là Hoàng Nam nhưng là Hoàng Nam của nửa tiếng sau: Cặm cụi tra google cách bảo quản mùi thơm của khăn lụa.

_______________________

Sơ: 😂😂 chap sau bé Quân năm đó chúng ta đẩy thuyền nhiệt tình come back

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net