Chương 7. Chúng ta sắp đính hôn rồi đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc ô tô dừng lại trước cổng căn biệt thự, bà cụ vừa nhìn thấy Sooji liền tươi cười đi đến, bà nắm lấy tay cô xoa xoa.

"Ôi chao, Sooji của bà, sao giờ này mới về. Nào, mau vào ăn cơm thôi, có món cháu thích ăn đấy!"

Trên bàn ăn, bà cụ kéo Sooji ngồi bên cạnh mình, bà không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn luyên thuyên đủ thứ. "Ở bên ngoài ăn không ngon sao cháu, gầy đến mức này không đẹp gì cả."

"Không phải đâu bà, cháu chỉ đang giữ dáng thôi."

"Giữ dáng cái gì, con gái thì phải có da có thịt một chút mới xinh." Nói xong, bà cụ lại quay sang thằng cháu đích tôn, Seungcheol nãy giờ chỉ ngồi yên lặng ăn cơm không thèm đả động một câu. Bà cụ thấy anh lầm lầm lì lì không chịu nói thì gõ đôi đũa vào bát anh một cái.

"Còn cháu nữa, định bao giờ thì đính hôn với con bé đây, cũng thông báo cho truyền thông hết cả rồi."

Lúc này, mẹ Choi mới chầm chậm lên tiếng.

"Không phải lo đâu mẹ, con đã đi xem ngày rồi, mùng 8 tháng 11 này là ngày tốt. Con cũng đã bàn bạc xong với gia đình Sooji rồi ạ, ngày hôm đó sẽ tổ chức đính hôn cho hai đứa, nửa năm sau thì chính thức tổ chức lễ cưới."

"Ừ, vậy thì tốt." Bà cụ gật đầu.

Lee Sooji nghe mọi người bàn bạc không ngừng vâng vâng dạ dạ, ánh mắt lại liếc nhìn Choi Seungcheol, nhưng anh chẳng có biểu hiện gì chỉ chăm chú ăn cơm, một câu cũng không nói. Sau bữa tối, Seungcheol liền chui vào phòng sách đọc kịch bản, Sooji muốn nói chuyện với anh nhưng lại bị bà cụ kéo đi hàn huyên, gần nửa tiếng sau cô mới có cơ hội giúp mang trái cây vào cho anh mà thoát được một kiếp. Sooji mang theo đĩa hoa quả đi vào, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Seungcheol đang ngồi trên ghế đọc kịch bản. Nghe thấy cô vào, anh cũng không có động tĩnh gì, đến liếc mắt nhìn một cái cũng lười, cô đi đến đặt đĩa hoa quả lên bàn, anh đưa tay lấy một miếng táo cho vào miệng còn không quên nói cảm ơn. Mãi cho đến khi không nghe được tiếng đóng cửa anh mới ngẩng đầu nhìn lên, Sooji đứng khoanh tay trước bàn nhìn chằm chằm anh. Seungcheol cũng không mấy quan tâm tiếp tục đọc kịch bản, thấy anh không để ý đến mình, cô đưa tay giật lấy xấp kịch bản, anh khó chịu nhíu mày tháo chiếc kính cận xuống.

"Làm sao?"

"Còn sao cái gì nữa, chúng ta sắp đính hôn rồi đấy!" Sooji ném xấp kịch bản sang một bên nói.

"Ừ." Seungcheol gật đầu nhàn nhạt trả lời.

"Ừ? Ừ là thế nào? Ý của em là chúng ta sắp đính hôn rồi kia kìa, anh còn không mau làm gì đi chứ! Nhỡ đính hôn thật thì phải làm sao?"

"Thì đính hôn thôi, còn muốn làm sao nữa?" Seungcheol nhún vai trả lời.

"Anh..!"

Cô tức phát nghẹn, không biết phải phản bác thế nào. "Nhưng không phải chúng ta chỉ là...?"

Anh nhìn cô, mãi một lúc mới trả lời.

"Anh tự có tính toán."

Seungcheol nói xong lại tiếp tục đọc kịch bản, Sooji thấy anh hời hợt như vậy cũng không biết phải nói tiếp thế nào, cuối cùng chỉ đành bỏ lại một câu "mặc kệ anh" rồi quay người rời đi. Tiếng đóng cửa vang lên, Seungcheol lúc này mới ngẩng đầu, ánh mặt thâm trầm nhìn vào không trung nghĩ ngợi điều gì đó.

...

Sáng hôm sau, Jeonghan hẹn Park Eunbin đến một quán cà phê nhỏ, anh đẩy hộp quà trên bàn về phía Eunbin. "Thật xin lỗi, tôi không thể nhận món quà này được, kể cả là về mặt giá trị hay tình cảm, tôi đều không có khả năng hồi đáp."

Eunbin nhìn anh, rồi lại nhìn vào chiếc hộp nhỏ trên bàn, cô không nhận lấy mà chỉ cười nhẹ.

"Thật ra em biết anh không thích em, em cũng biết khi nói ra những lời đó sẽ có hậu quả như thế nào. Nhưng em không cảm thấy hối hận chút nào, ít nhất thì em cũng đã dũng cảm bày tỏ lòng mình rồi, còn món quà đó, anh có thể dùng hoặc không nhưng đã tặng anh rồi thì nó là của anh, em có lấy lại thì cũng chẳng để làm gì mà không phải sao." - Nói đến đây, cô dừng lại nhìn anh rồi mới tiếp tục lên tiếng.

"Chúng ta vẫn xem như là bạn chứ?"

Anh im lặng một lúc rồi gật đầu, cô cười tươi đẩy hộp quà sang.

"Vậy thì món quà này xem như là quà tình bạn đi, nhé?"

Anh nhìn cô, cuối cùng chỉ đành thở dài nhận lấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net