Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay có hứng với không muốn dừng ở con số 13 nên tui đăng liền hai chap nha mấy má.

________________######_____________

Krist không phải người có thể giữ được tâm sự trong lòng nhưng cậu cũng không muốn vì một chút cảm giác mơ hồ mà đi chất vấn P’Sing, giống như cậu chẳng có chút lòng tin nào với anh vậy. Muốn hỏi rồi lại không dám hỏi, Krist rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đầu óc cũng loạn lên không thể tập trung vào công việc. Cái trạng thái rối rắm ấy không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của một chuyên gia hóng hớt: Mike.

Vừa lướt thấy cậu đứng lên ra gian trà nước, Mike liền lẳng lặng nối gót theo sau.

- Mày lại làm sao nữa thế ?

Krist giật cả mình nhìn sang thằng bạn không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, lắp bắp:

- Mày đi không có tý tiếng động nào thế hả ? Tiến hóa thành cẩu thật đấy à ?

- Tại mày để đầu óc đâu đâu ấy còn đi trách tao. Thế lại làm sao ?

Krist mím môi khó xử:

- Cũng có khi là tao nghĩ nhiều quá, nhưng mà….

- Nói thẳng ra xem nào – Mike sốt ruột – từ bao giờ học được thói lề mề thế hả ?

- Tối nay đi ăn với tao đi, tao nói mày nghe. Không nói ở đây được.

Krist quyết định vẫn nên nghe ý kiến từ thằng bạn, dù không đáng tin lắm nhưng người ngoài nhìn sự việc có thể sẽ sáng suốt hơn chính bản thân cậu.

Nhìn Krist cầm cốc nước ra khỏi gian phòng nghỉ, người nào đó đã bắt đầu để ý từ khi trông thấy cậu trò chuyện với P’Mac trước cửa phòng họp đánh mắt ra hiệu với Mike. Nhưng Mike cũng chỉ có thể cho anh đáp án là một cái nhún vai không hiểu chuyện gì. Singto cau mày, gửi đi một tin nhắn LINE: “Gặp nhau ở hành lang sân sau.”

Hành lang sân sau của tòa nhà nơi Krist và Singto làm việc là một đoạn gác lửng nối giữa hai tòa nhà song song trong khu văn phòng, nhìn thẳng xuống mảnh vườn nhỏ có đài phun nước ở phía dưới. Đây là nơi thỉnh thoảng dân nghiện thuốc sẽ hẹn nhau ra làm một điếu giải tỏa căng thẳng bởi vì công ty có quy định không được hút thuốc trong phòng làm việc. Singto hẹn P’Mac ở chỗ này ngay trong giờ làm vì lúc này là ít người nhất, tiện nói chuyện. Anh đứng tựa vào gờ lan can bằng đá mát lạnh, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh phía xa xa chờ đợi, tự hỏi nên nói gì khi lúc nữa gặp lại người đàn anh năm xưa.

P’Mac vừa đến nơi liền trông thấy cái khung cảnh ấy, anh chợt có ảo giác như mình lại quay về với những tháng ngày của năm cuối đại học, khi mà lần đầu tình cờ bắt gặp Singto tại trường. Cũng là một ngày nắng ôn hòa như thế này, khi anh đang di chuyển đến phòng học mới thì bắt gặp cậu trai ấy đứng bên hành lang nối giữa hai tòa nhà. Vẫn là cái dáng tựa vào thành lan can ngẩng đầu nhìn trời ngẩn người ấy, sườn mặt sắc nét như đẽo gọt mờ mờ trong ánh nắng chói chang, ở cậu toát lên cảm giác vừa uể oải biếng nhác, vừa nhàn tản ung dung như thể đang tự do tự tại lạc vào thế giới của chính mình, không ai có thể tiếp cận được.

P’Mac thở dài tiến về phía Singto cất tiếng:

- Cậu hẹn anh ra đây làm gì thế ?

Nghe tiếng anh hỏi, Singto giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng thẳng người lên nghiêm túc hỏi:

- Lúc nãy anh nói gì với Krist thế ?

- Chẳng có gì đặc biệt cả. Cậu ấy phàn nàn với cậu à ? – P’Mac chậm rãi rút ra một điếu thuốc châm lửa hút.

Nhìn thái độ dửng dưng của anh, Singto càng thấy nghi ngờ nhiều hơn:

- Anh không nói gì sao em ấy lại mất hồn mất vía như vậy ?

P’Mac bật cười, quay đầu lại phía Singto nhả khói:

- Cái này cậu phải đi hỏi bạn trai mình mới đúng chứ, sao lại hỏi tôi ? Thế nào, giữa hai cậu vẫn chưa đến mức độ có thể tâm sự với nhau mọi chuyện à ?

Singto cau mày đáp lại lạnh tanh:

- Em đã nói anh đừng có xen vào chuyện của chúng em.

P’Mac nhếch môi cười nhạt:

- Nếu không có kẽ hở thì ai có thể xen vào được.

Anh hất đầu ra hiệu cho Singto nhìn về phía trước. Từ hành lang này không chỉ nhìn thẳng xuống vườn cảnh bên dưới mà còn nhìn được sảnh trước của công ty. Xung quanh sảnh này được thiết kế bao bọc bằng kính để có thể lấy sáng tự nhiên nên từ trên cao nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ sảnh.

Nơi khung cảnh rộng thênh tràn ngập ánh nắng ấy, Krist đang giúp một đồng nghiệp nữ nhặt mấy cặp tài liệu cô vừa làm rơi. Không biết cô nói gì mà mặt cậu đỏ lên, đưa tay lên gãi đầu ngượng nghịu đáp lời.

P’Mac gẩy gẩy tàn thuốc, thong thả lên tiếng:

- Có những chuyện không phải cố gắng là sẽ có kết quả, không phải chính cậu nói với tôi câu ấy hay sao ?

Singto không đáp lại, anh sầm mặt dời khỏi khu hành lang.

Bên dưới, Krist đang đỏ mặt trả lời câu hỏi liên tục từ cô bạn đồng nghiệp.

- Krist, cái vòng của cậu đẹp thật đấy. Lúc nãy cậu cúi xuống nhặt đồ tôi còn thấy thẻ bài khắc tên riêng nữa, mua ở đâu thế ? Đặt làm hả ? Có lâu không ?

- Bạn tôi làm cho nên không đặt được đâu.

- Bạn gái hả ? – cô nàng nháy mắt trêu chọc – nhìn mặt cậu đỏ chưa kìa. Bạn gái cậu khéo tay thật đấy, chắc là xinh đẹp lắm ha ?

- Cũng… tàm tạm.

Krist bối rối đánh mắt đi nơi khác. Cậu cứ tưởng tượng đến khuôn mặt P’Sing đặt bên cạnh cái từ xinh đẹp là không được tự nhiên. Tình cờ, ánh mắt cậu lướt đến hai bóng người trên hành lang phía xa xa nối giữa hai tòa nhà. Tuy nắng gắt khiến mắt cậu có chút quáng gà nhưng hai người kia trông thực sự rất giống P’Sing và P’Mac. Một người xoay lưng bỏ đi, một người còn giơ tay làm động tác vẫy tay với cậu nữa. Krist mím chặt môi, nheo mắt nhìn về hướng ấy.

Thấy thái độ của cậu đột nhiên trở nên khác hẳn, cô bạn đồng nghiệp cũng theo ánh nhìn của cậu nhìn qua bên kia sân vườn. Cô đưa tay lên che bớt nắng, nhìn sang thắc mắc:

- Ai giống P’Sing ấy nhỉ ? Còn cái người kia là anh chàng đẹp trai bên công ty đối tác à ? Họ ra ngoài hút thuốc hả ?

Krist nắm chặt nắm tay, quay lại nói với cô bạn:

- Tôi có việc phải đi trước đây, cô tự mang đống tài liệu này về phòng được không ?

- À, được được.

Cô bạn đồng nghiệp sửng sốt nhìn Krist lướt đi như một cơn gió, tự hỏi có phải mình nói gì không đúng làm cậu giận hay không nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy chỗ nào không đúng, đành tặc lưỡi tự nhủ: “Trai đẹp lúc nào cũng là một sinh vật khó hiểu.”

Mang theo hừng hực lửa giận, Krist vừa đi vừa nhắn tin cho P’Singto: “Gặp em ở tầng thượng”. Cậu đi một mạch đến thang máy rồi lên tầng thượng, cả đoạn đường không ngừng nảy ra vô số suy đoán trong đầu: tại sao P’Sing lại nói là không thân trong khi rõ ràng hai người họ không chỉ đơn thuần là đàn anh đàn em ? P’Mac thực sự có ý đồ với P’Sing nên mới có địch ý với cậu ? P’Sing có biết không ?

Ngày hôm nay không khí bớt oi nồng nhưng cũng không có gió, khi lên đến sân thương, lưng Krist đã hơi thấm mồ hôi, trong lòng cậu càng bứt rứt khó chịu. Đợi chừng năm phút, Singto mở cửa bước ra. Anh không vừa nhìn thấy cậu là nhoẻn miệng cười như mọi khi, vẻ mặt còn có chút nặng nề. Sự bứt rứt trong lòng Krist càng tăng lên, cậu lập tức lên tiếng:

- P’Sing, anh nói đi, có phải giữa anh và P’Mac không đơn thuần là đàn anh đàn em không ?

Singto không trả lời cậu, anh đút tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống nền gạch chau mày. Thấy anh im lặng, sự bực bội của Krist lên đến đỉnh điểm:

- Anh nói đi, có phải không ?

- Phải thì làm sao ? – Singto bình tĩnh đáp lại.

Krist nghẹn lời. Dù đã đoán trước, cậu vẫn không khỏi sửng sốt, gằn giọng:

- Sao anh lại giấu em ?

- Anh không giấu em. Anh và anh ấy vốn đúng là không có gì cả. Trước kia là anh ấy đơn phương theo đuổi anh mà thôi.

- Anh biết anh ấy có ý với anh mà vẫn thản nhiên như vậy ấy à ? – Krist cao giọng.

- Tại sao không được thản nhiên ? – Singto ngước lên nhìn cậu lạnh băng – Vì anh ấy là gay à ? Anh phải tránh xa anh ấy vì anh ấy thích đàn ông ?

- Anh ấy là gay hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy thích anh – Krist giơ chân đá vào hàng lan can bằng sắt trên sân thượng đánh “ruỳnh” một cái.

Cậu thở hổn hển nhìn về phía Singto, khuôn mặt đỏ gay không biết vì nóng hay vì giận nữa. Anh vẫn lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt đen lay láy mà cậu đã từng rất thích kia ngày hôm nay không gợn lên một chút cảm xúc nào, im lìm như một mặt hồ chết.

Một lúc sau, Singto cất giọng đều đều:

- Krist, em ghen đấy à ?

Những đầu móng tay của Krist đã bấm sâu vào da thịt mà cậu vẫn càng siết chặt nắm tay hơn để giữ mình bình tĩnh nhưng thái độ lãnh đạm của Singto như ca dầu cuối cùng tưới vào ngọn lửa phừng phừng trong lòng cậu, khiến nó bùng lên không sao giữ nổi. Giọng Krist đột nhiên trầm xuống:

- Anh muốn em ghen chứ gì ? Anh làm thế này chỉ để em ghen thôi chứ gì ? Em không bao giờ ghen vì anh đâu.

Nói xong câu đó, Krist xoay phắt người bước nhanh về phía cửa. Cậu vung tay giật mạnh đến mức cánh cửa cũng rung lên rồi biết mất trong lối rẽ xuống cầu thang.

Singto nhìn theo bóng dáng giận dữ của cậu, hai tay đặt trong túi quần không kiềm được nữa run lên, lòng bàn tay có cảm giác xót khi mồ hôi chảy qua nơi xước da do móng tay bấu vào. Anh đỡ trán ngồi bệt xuống bệ bê - tông bên cạnh, đợi cho tâm trạng của mình dần lắng xuống, rồi lại không nhịn được tự mắng mình: “Sao hôm nay mày lại ấu trĩ như vậy hả Singto ? Đấu với em ấy cái gì không biết”.

Ngước lên nhìn nền trời trong xanh được điểm tô bởi vài đụn mây trắng lững lờ trôi, anh lặng lẽ buông một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net