Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà hai ngày, Krist được mẹ làm cho không biết bao nhiêu là đồ ăn ngon, cậu cảm tưởng mình có thể tăng lên đến hai cân rồi ấy chứ. Thế mà mẹ vẫn đau lòng xoa má con trai than thở:

- Làm việc vất vả lắm hả con ? Sao lại gầy đi thế này.

Krist nắm lấy bàn tay mẹ an ủi:

- Mẹ ~~~ Có mỗi mẹ thấy con gầy thôi ấy. Bụng có cả ngấn mỡ rồi đây này.

- Ngấn đâu mà ngấn, vớ vẩn – mẹ vỗ lên bụng cậu mắng yêu – không được ăn kiêng giảm cân gì đâu đấy. Chả béo tý nào cả.

- Con biết rồi – Krist bất đắc dĩ vâng lời.

Ôm mẹ chào tạm biệt, cậu xách theo một bao to đồ ăn do mẹ chuẩn bị sẵn bước lên xe. Cũng vì cái bao “chiến lợi phẩm” này mà Krist không thể không nhờ ba chở về, xách từng này đồ lên xe bus người ta đuổi xuống chắc luôn. Anh trai cậu ngày hôm qua đi trước cũng xách theo một túi tương tự, không biết mẹ chuẩn bị từ lúc nào mà có thể tích cóp từng ấy “của cải” nữa. Nhìn qua cửa kính xe thấy mẹ đứng nơi cửa nhà vẫy tay tạm biệt, Krist chợt thấy sống mũi cay cay. Con cái lớn lên đều có cuộc sống riêng, mẹ hẳn là cô đơn lắm, chỉ có thể gửi gắm tình thương vào việc nấu ăn, hy vọng dùng phương thức này một lần nữa tự tay chăm sóc những đứa con xa nhà. Siết chặt bao đồ ăn trong lòng, Krist tự nhủ nhất đinh phải chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền để ba mẹ nhanh chóng được hưởng phúc.

Ba cậu nhìn qua kính chiếu hậu về phía cửa nhà, mỉm cười:

- Mẹ con cứ bảo hai đứa là con trai lại ở một mình, thế nào cũng không chịu ăn uống tử tế, nhất định làm hết món này đến món khác. Ba đã bảo giờ ra ngoài đồ ăn nào mà không có, chúng nó có tiền, tự mua được, bà đừng làm nhiều quá, mệt mình mà ăn không hết, bỏ đi lại phí phạm mà bà ấy nhất định không nghe.

Krist bùi ngùi gật gật đầu:

- Đồ ăn ở ngoài sao bằng được mẹ nấu ạ. Con sẽ ăn hết mà.

Ba cậu mỉm cười hài lòng, đưa tay xoa đầu con trai. Ông không có mong ước gì to lớn, con cái trưởng thành biết nghĩ cho cha mẹ thế này là đã đủ rồi.

Từ nhà ba mẹ đến nhà trọ của Krist cũng không xa lắm, cả thời gian tắc đường nữa cũng mới hết một tiếng rưỡi. Đến nơi, ba nói muốn lên xem phòng một chút còn về báo cáo với mẹ để mẹ cậu yên tâm rồi theo Krist vào chung cư. Hai ba con xách theo bao to đồ ăn lên đến tầng năm, rẽ qua khúc quanh hành lang liền thấy một bóng người đang đứng dựa bên cạnh cửa phòng của Krist.

Đèn hành lang sáng trưng nên Krist nhận ngay ra cái dáng dong dỏng ấy. Ngoài Singto ra thì còn ai vào đây. Anh cúi đầu dựa lên tường, mái tóc rễ tre xòa xuông che hết nửa gương mặt, cũng không biết đã đứng đó đợi từ bao giờ.

Sáng nay Singto có gọi điện đến hỏi khi nào cậu về nhà trọ, anh từ Pattaya quay lại sẽ đi đón luôn nhưng Krist nói bố muốn chở cậu về nên bảo anh không cần đến nữa, không ngờ anh lại qua thẳng phòng cậu. Krist kinh ngạc đến mức quên mất đang đi cùng bố, bật thốt lên:

- Pi, sao anh lại ở đây ?

Nghe tiếng Krist gọi mình, Singto ngẩng lên nở một nụ cười tươi rói:

- Anh đoán giờ này em về đến nơi nên đến đợi …

Nhận ra bên cạnh cậu còn một người khác, anh lễ phép chắp tay cúi đầu:

- Con chào bác. Bác là ba của Krist ạ ? Con là Singto, đồng nghiệp của Krist ạ.

Lúc này Krist mới nhớ ra là mình đi cùng ba. Cậu luống cuống giới thiệu:

- Ba, đây là P’Sing. Anh ấy là trưởng nhóm ở công ty con ạ.

Ba Krist mỉm cười gật đầu:

- Chào con. Đến chơi với Krist à ? Chờ lâu chưa ?

Từ nhỏ Krist đã thích rủ bạn về nhà chơi nên ba cậu cũng không ngạc nhiên khi gặp đồng nghiệp đến thăm phòng trọ của cậu. Nhưng hai cậu con trai đang đứng trước mặt ông thì không được thong dong như vậy. Nhất là Krist, nhìn thấy ba nói chuyện với P’Sing trong lòng cậu còn có chút chột dạ.

Vẫn là Singto phản ứng lại nhanh hơn, anh lễ phép trả lời:

- Con cũng vừa đến thôi ạ. Con vừa đi du lịch về nên định sang đưa quà cho Krist, không ngờ lại được gặp bác luôn. Krist hay kể với con về bác lắm ạ.

Ba Krist rất có cảm tình với cậu trai chững chạc lịch thiệp này. Ông đẩy tay Krist vẫn còn đang ngẩn ra, nhắc nhở:

- Làm gì đấy ? Mở cửa mời bạn vào nhà đi chứ.

Krist luống cuống định đặt đồ ăn xuống sàn để lấy chìa khóa trong túi quần ra. Singto nhanh chóng tiến lên giúp cậu đỡ lấy túi đồ, còn không quên hỏi thăm ba cậu:

- Bác đưa Krist về có mệt không ạ ?

- Cũng gần mà. Mẹ nó gửi theo nhiều đồ ăn quá, thằng bé không đi xe bus được.

- Krist sướng thật đấy, về nhà còn có đồ ăn mang theo.

- Bảo nó chia cho cháu một ít. Vợ bác làm nhiều lắm – Ba Krist hồ hởi.

Cửa đã được mở ra, Krist lấy dép đi trong nhà cho ba mình. Khi quay lại nhận túi đồ để Singto đổi dép, cậu tranh thủ thì thầm hỏi han:

- Sao anh qua tận đây thế ?

- Mang quà cho em thật mà – Singto cũng nhỏ giọng đáp lại.

Từ trong phòng bếp, ba cậu gọi với ra:

- Krist, làm gì thế ? Mang đồ vào cất trong tủ lạnh đi không hỏng bây giờ.

Không dám nói thêm gì nữa, Krist vội đáp:

- Dạ ba.

Cậu nhanh chóng mang túi đồ vào nhà bếp sắp xếp, việc hỏi kỹ Singto đành gác lại phía sau.

Sau khi nhìn quanh một lượt xác nhận nhà cửa gọn gàng, không có rác rưởi hay quần áo bẩn vứt lung tung, ba cậu mới yên tâm xuống lầu lái xe về trước khi trời tối muộn. Krist thở phào một hơi, quay vào phòng nhào lên lưng tên đàn anh nào đó đang săm soi cái tủ lạnh của cậu.

- Quà em đâu ?

Singto vỗ vỗ tay cậu ý bảo buông ra rồi rút từ túi áo ngực ra một chiếc vòng đưa qua. Chiếc vòng trên tay anh được tết bằng vỏ xò, phần dây xích để cài móc có gắn thêm một thẻ bài. Krist nhấc miếng thẻ bằng kim loại nhỏ xíu lên nhìn thì thấy tên cậu được khắc bằng nét chữ cách điệu trên ấy. Dù rất thích, Krist vẫn làm bộ bĩu môi:

- Ai lại tặng vòng tay. Gái tính thế….

- Không thích thì thôi.

Singto làm như thu tay, nhét lại vòng vào túi áo nhưng Krist vội ngăn anh lại, ra vẻ bất đắc dĩ:

-… nhưng lỡ mua rồi thì em phải nhận thôi.

- Không phải mua đâu, anh tự làm đấy – Singto ngồi xuống sofa, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Krist kinh ngạc:

- Anh làm á ? Cái thẻ này cũng là anh khắc à ?

- Anh xâu mấy cái vỏ xò, có mỗi thẻ là người ta khắc hộ - Singto điềm nhiên đáp lời.

Krist bĩu môi lườm anh:

- Thế mà cũng khoe.

- Vỏ xò anh chọn kỹ lắm đấy – Singto thanh minh – chọn mãi mới được mấy cái hoa văn, màu sắc hợp nhau.

Krist ướm chiếc vòng vào tay, có dây xích điều chỉnh nên rất vừa, không bị chật cũng không bị rộng quá; màu sắc nhìn cũng không nữ tính chút nào. Cậu hài lòng ngồi xuống, chìa tay cho P’Sing xem:

- Thế nào ? Em đeo nhìn đẹp hẳn lên ha ?

Singto phì cười:

- Ờ, đẹp nhất cái Bangkok luôn.

Sáng thứ hai, đến công ty làm việc, Krist vẫn đeo chiếc vòng vỏ xò được P’Sing tặng. P’Nen nhìn thấy chiếc vòng độc đáo cứ hỏi mãi cậu mua ở đâu nhưng Krist chỉ cười nói bạn làm tặng, không mua được. P’Nen còn khen bạn cậu có mắt thẩm mĩ ghê. P’Sing thỉnh thoảng lướt qua bàn cậu trông thấy cái tay đeo vòng được cố ý đặt trên bàn như triển lãm lại tủm tỉm cười, đến trưa anh thưởng cho thái độ ngoan ngoãn của Krist bằng một suất lẩu shabu shabu phong phú.

Được ăn ngon lại vui vẻ trong lòng, Krist cứ nghĩ ngày đầu tuần của mình thế là mỹ mãn, mở đầu cho một tuần suôn sẻ, phơi phới. Ấy thế mà, ngay đầu giờ chiều cậu đã được dội cho một gáo nước lạnh.

Trưởng phòng gọi mọi người vào họp giao ban đầu tuần, tiện thông báo bên công ty đối tác sẽ cử nhân viên sang phối hợp với team marketing – kinh doanh bên cậu để triển khai kế hoạch quảng bá sản phẩm mới. Nghe nói người này mới từ nước ngoài về, đã có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú, chuyện nghiệp, Krist cũng tò mò muốn biết là thần thánh phương nào. Cậu cũng ở trong team thực hiện dự án lần này, nếu người hợp tác bên phía đối tác là người dễ chịu lại có năng lực thì mọi việc tất nhiên là sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đến khi trông thấy P’Mac ung dung tiến vào phòng họp thì Krist chỉ còn biết trợn to mắt tự nhủ: “Ông trời đúng là khéo sắp đặt thật đấy”.

Họp hành xong, team thực hiện dự án ở lại làm quen và họp riêng với nhau trao đổi chi tiết công việc, những người còn lại trở về vị trí của mình. Khi đi ngang qua cậu, P’Sing vỗ nhẹ lên vai ra dấu “Yên tâm”.

“Yên tâm kiểu quái nào chứ” – Krist đau đầu.

Vẫn với khuôn mặt hiền lành vạn năm không thay đổi, P’Mac lịch sự lần lượt hỏi tên và vị trí của từng người trong nhóm. Đến lượt Krist, anh mỉm cười nhẹ nhàng:

- N’Krist thì anh biết rồi, không cần phải giới thiệu nữa. Xem ra chúng ta có duyên thật đấy.

Krist gượng cười gật gật đầu. Cậu cảm giác P’Mac đang cười nhưng ánh mắt chẳng có gì là vui vẻ cả, lạnh băng như máy quét radar chiếu thẳng về phía cậu, thâm sâu không rõ ý gì.

Sau khi giải tán, mọi người ai về chỗ người nấy, P’Mac vượt lên đi cùng Krist. Anh liếc xuống cổ tay cậu cười cười:

- Hóa ra Singto làm cho em à ?

Krist nhìn theo tầm mắt anh, không tự giác kéo thấp cổ tay áo che đi chiếc vòng. P’Mac cũng không để ý, chỉ khẽ thì thầm như cảm thán:

- Singto vẫn vậy đấy nhỉ ? Khi cậu ấy muốn quan tâm ai, luôn biết cách để người ta biết mình đặc biệt lại không cảm thấy bị làm phiền.

Krist thoáng sững lại, không biết nên trả lời như thế nào. P’Mac cũng không đợi lời hồi đáp từ phía cậu, bình thản bước tiếp về phía trước như thể những lời vừa rồi không phải do anh nói ra mà chỉ là một thoáng ảo giác của chính Krist.

“Xem ra cũng không phải hoàn toàn không thân như P’Sing nói nhỉ” – Krist nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net