Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần này phải chỉnh sửa rất rất lâu vì mình không quen viết ngược lắm, muốn thể hiện tốt nhất cái cảm giác day dứt từ bài hát này. Hy vọng mọi người thích...

________________________/////////////////////________________________

P'Mac

The song: Love the way you lie – Skylar Grey

On the first page of our story (Ở trang đầu tiên của chuyện tình đôi ta)

The future seemed so bright (Tương lai dường như thật tươi sáng)

Thế nào là “va vào định mệnh” ? Là khi bạn đi trên đường vào một ngày không mây không mưa, ánh nắng chói chang nhưng vẫn có thể hồn nhiên tung tăng dúi đầu vào ngực người trước mặt. Nếu chẳng may mà chiều cao vượt quá phần ngực lên đến phần cằm thì ai thấp hơn người ấy có lợi.

Tôi vẫn luôn cho rằng kiểu tình tiết này chỉ có các vị biên kịch cảm xúc dạt dào, trí tưởng tượng phong phú mới nghĩ ra được, chứ thực tế tỷ lệ để loại tình huống hoang đường này xảy ra luôn thấp hơn 1%. Nhưng vẫn có những người, không biết là tích đức hay gây họa quá nhiều mà dù chỉ có 1% họ cũng có thể chen chân vào được.

Là người thấp hơn trong vụ va chạm, tôi không cần cúi gập người ôm cằm nhưng não bị chấn động cũng là một vấn đề không nhỏ. Chỉ đụng một cái mà có thể choáng váng đến mức nghĩ rằng mình đã gặp thiên thần. Luôn có những người như thế, sinh ra chính là để làm khắc tinh của cuộc đời bạn. Thái Lan ngoài nắng chính là nóng, thế mà cái giây phút ấy, tôi lại có thể nhìn một nụ cười mà nghĩ đến ánh nắng mùa thu. Đến bóng dáng mùa thu còn chưa từng thấy thế mà cũng học đòi liên tưởng đến ánh nắng mùa thu, cũng không hiểu lúc ấy là linh hồn vị văn sĩ nào ngang qua vui đùa mà nhập vào tôi nữa.

Hậu quả của việc ảo tưởng về những điều mình không biết chính là nhầm lẫn giữa ác quỷ và thiên thần, những tưởng đang đứng trước cửa thiên đường trong khi thật ra đã bước một chân vào địa ngục.

Tôi từng đọc một nghiên cứu rằng: “Ấn tượng của bạn về một người trong năm giây đầu tiên có thể quyết định toàn bộ mối quan hệ của hai người sau này”. Điều này xem ra thực sự đã được nghiệm chứng trên chính bản thân tôi. Những ảo tưởng tốt đẹp thuở ban đầu trở thành sợi xích vô hình trói buộc tôi vào anh, không cách nào tách ra được. Kể cả khi mỗi phút giây sau này trở thành những cơn ác mộng liên tiếp thì cái khoảnh khắc đầu tiên luôn đóng vai trò như một liều thuốc phiện, xoa dịu tôi, dẫn dắt tôi ngày càng lún sâu vào, cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ, dù biết sẽ trắng tay lại vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó sẽ tìm lại được giấc mơ đã biến mất vào dĩ vãng xa xăm.

Biết bao lần tỉnh dậy giữa đêm, trán ướt đẫm mồ hôi, tay phát đau vì nắm chặt ga giường, tôi nguyền rủa sự yếu đuối của bản thân. Nhưng chỉ cần nằm xuống và quay lại với những cơn mơ, tôi lại một lần nữa lựa chọn bước vào mê cung không lối ra của chính mình, cứ như chú cá nhỏ, bị một chút mồi câu dắt vào tấm lưới đầy gai nhọn.

Then this thing turned out so evil (Rồi bỗng nhiên mọi thứ lại trở nên tệ hại)

I don’t know why I’m still surprised (Em cũng chẳng biết tại sao, chính em cũng còn ngỡ ngàng)

Even angels have their wicked schemes (Ngay cả thiên thần cũng có những toan tính xấu xa)

Anh you take that to new extremes (Và anh đã nâng nó nên tầm cao mới)

But you’ll always be my hero (Nhưng anh sẽ luôn mãi là người hùng của em)

Even though you’ve lost your mind (Dẫu cho anh đã hoàn toàn mất trí)

Just gonna stand there and watch me burn (Hãy đứng yên đó và lặng nhìn em hóa tro tàn)

That’s all right because I like the way it hurts (Mọi việc sẽ ổn thôi vì em vốn yêu cách cơn đau giằng xé)

Just gonna stand there and hear me cry (Hãy đứng đó và lắng nghe tiếng em nức nở)

That’s all right because I love the way you lie (Không sao cả vì em vốn yêu sự giả dối của anh)

Love the way you lie (Yêu những lời dối trá của anh)

Cảm giác khi cho phép người khác làm tổn thương chính mình là như thế nào ?

Giống như bạn tự móc trái tim mình ra rồi đâm một nhát dao vào ấy.

Lý trí nhắc bạn phải thấy đau nhưng thực tế cái bạn cảm thấy chỉ là sự trống rỗng.

Như thể… trong một khoảnh khắc, toàn bộ vui, buồn, hờn, giận… đều bị rút sạch đi, chỉ để lại cho ta một thân xác khô cằn.

Tôi đã chẳng còn nhớ mình cảm thấy thế nào khi lần đầu nhận ra anh không chỉ có duy nhất mình tôi, cũng vĩnh viễn không thể để tôi làm người duy nhất. Hình như là cũng từng đau khổ, thất vọng, bất mãn, nhưng cuối cùng, tôi lại chọn trốn tránh. Tôi tránh đi mọi con đường, tránh gặp mọi người, tránh nghe mọi điều nhắc tôi nhớ rằng mình có một thứ tình yêu không thể lộ diện dưới ánh mặt trời.

Tôi xây nên một bức tường từ sự hèn nhát để bảo vệ một thứ tình cảm hèn mạt.

Thế nhưng, trốn được một chốc sao trốn được cả đời ? Nực cười thay, người giúp tôi hiểu được điều này lại chính là anh.

Người đàn ông ngồi hàng giờ bên cửa sổ để chắn nắng cho tôi ngủ, người bên tôi trong những phút mê man vì sốt cao, người ngồi đợi bên ngoài quán bar suốt hai tiếng chỉ để đưa một tôi say bí tỉ về nhà an toàn cũng chính là người đã nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười dịu dàng rồi cúi xuống hôn một cô gái khác.

Ngày hôm ấy, dù cách nhau đến ba tầng nhà, tôi vẫn biết anh đang nhìn tôi, nụ cười ấy là dành cho tôi.

Nụ cười tôi từng yêu say đắm giờ đây như một lời nguyền, theo tôi vào mỗi cơn ác mộng.

Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu: sao anh phải đối xử với tôi như vậy ? Sao anh phải tự tay đập nát sự trốn tránh tôi xây nên để lừa dối mình ? Nếu anh muốn chấm dứt, sao còn không buông tha tôi ? Nếu anh muốn có tôi, sao lại ép tôi phải thấy mình yếu đuối, ngu xuẩn đến thế ?

Hóa ra… người những tưởng thân quen cũng có thể hoá thành xa lạ…

Hoá ra... tôi chưa từng hiểu được anh...

Now there’s gravel in our voices (Giờ chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào)

Glass is shatterd from the fight (Những mảnh kính vỡ nát sau trận cái vã)

In this tug of war, you’ll always win (Trong cuộc chiến này, anh luôn là người thắng)

Even when I’m right (Ngay cả khi em mới là người đúng)

‘Cause you feed me fables from your hands (Bởi anh nhồi nhét vào em những lời bịa đặt do chính anh tạo nên)

With violent words and empty threats (cùng những lời tàn nhẫn và những đe dọa sáo rỗng)

And it’s sick that all these battles (Và thật điên rồ khi những trận cãi vã ấy)

Are what keeps me satisfied (là điều khiến em thỏa mãn)

Just gonna stand there and watch me burn (Hãy đứng yên đó và lặng nhìn em hóa tro tàn)

That’s all right because I like the way it hurts (Mọi việc sẽ ổn thôi vì em vốn yêu cách cơn đau giằng xé)

Just gonna stand there and hear me cry (Hãy đứng đó và lắng nghe tiếng em nức nở)

That’s all right because I love the way you lie (Không sao cả vì em vốn yêu sự giả dối của anh)

Love the way you lie (Yêu những lời dối trá của anh)

Những tháng ngày sau đó, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu nổi thứ sức mạnh nào đã giúp mình đứng vững.

Chúng tôi như hai kẻ điên, lao vào những trận chiến không hồi kết, dùng sự tổn thương của đối phương để chữa lành cho chính mình nhưng chỉ làm những vụn vỡ càng thêm không thể hàn gắn.

Chính tôi cũng không hiểu khi ấy mình hận hay yêu anh nhiều hơn ? Có lẽ, thứ tình yêu tôi từng coi như sinh mệnh rút cuộc cũng chỉ là sự bướng bỉnh của tuổi trẻ, không cho phép mình nhận sai mà thôi. Chỉ cần anh còn bên tôi, tôi sẽ mãi né tránh một sự thật: mình đang phí hoài bản thân trong một mối quan hệ không có tương lai, mọi đánh đổi rồi sẽ là vô nghĩa. Chỉ cần anh còn dùng những lời nói dối để níu kéo, tôi sẽ tự che mắt mình bằng thứ ảo giác rằng: anh vẫn còn yêu tôi, anh làm vậy là vì tôi.

Nhưng có một sự thật, cuối cùng tôi cũng phải nhận rõ: anh mới là người nắm giữ mối quan hệ này… anh luôn là người tỉnh táo hơn tôi…

Mối quan hệ của chúng tôi kết thúc chỉ sau một câu nói: "Chia tay đi".

Anh luôn bỏ đi sau mỗi cuộc cãi vã nhưng lần này anh không bao giờ còn quay lại nữa.

Đêm hôm ấy, tôi đã hút hết bao thuốc cuối cùng trong đời mình và tự nhủ sẽ không bao giờ còn hút thuốc vì một người đàn ông, uống rượu vì một người đàn ông, quăng nát tự tôn và đặt trái tim mình vào tay bất kỳ một ai nữa.

Nhìn đốm lửa nơi đầu lọc từng chút từng chút một lụi tàn, tôi khắc ghi cảm giác bỏng rát trên đầu ngón tay như xăm một hình xăm vào đáy sâu tâm hồn, để từ đây không bao giờ còn ngu ngốc tin vào cái gọi là định mệnh.

Ấy thế nhưng, tôi vẫn luôn đánh giá thấp sự cố chấp của chính mình...

So maybe I’m a masochist (Có lẽ em là một kẻ cuồng ngược)

I try to run but I don’t want to ever leave (Em cố trốn chạy nhưng thật ra chưa từng muốn dời đi)

Til the walls are going up (Đến khi những bức tường được dựng lên)

In smoke with all our memories (hòa trong làn khói với tất cả những kỷ niệm của đôi ta)

Just gonna stand there and watch me burn (Hãy đứng yên đó và lặng nhìn em hóa tro tàn)

That’s all right because I like the way it hurts (Mọi việc sẽ ổn thôi vì em vốn yêu cách cơn đau giằng xé)

Just gonna stand there and hear me cry (Hãy đứng đó và lắng nghe tiếng em nức nở)

That’s all right because I love the way you lie (Không sao cả vì em vốn yêu sự giả dối của anh)

Love the way you lie (Yêu những lời dối trá của anh)

Những bạn trai của tôi sau này luôn đi theo một khuôn mẫu: cao lớn, nhã nhặn và có nụ cười dịu dàng.

Tôi cũng không biết mình đang trả thù hay vẫn thảm hại theo đuổi quá khứ nữa. Có điều, ánh mắt cứ vô thức dừng lại nơi thân ảnh ấy, tôi tự nói với mình: “Gout đàn ông của mày thật tệ”. Đó là sự thực. Giữa một đám người, tôi luôn có thể chọn đúng cặn bã được tô son nạm ngọc bên ngoài. Dù sao, một người là rong chơi, một kẻ là tìm kiếm sự thay thế, chúng tôi không ai nợ ai.

Cho đến khi tôi gặp Singto.

Ban đầu, tôi thậm chí cho rằng cậu ấy là người giống với bạn trai cũ của tôi nhất. Ở hai người, khí chất lịch thiệp được thể hiện tự nhiên như thể đã ăn sâu vào cốt tủy hơn là loại kiểu cách, phô trương. Mà bạn gái của cậu ta thì cứ một người nối tiếp một người trong khi rõ ràng họ chẳng phải là người mà cậu yêu.

Nhưng dần dần, tôi nhận ra Singto không như những gì mà tôi đã nghĩ. Cậu không chơi đùa, cậu thực sự dụng tâm đi xây dựng quan hệ với bạn gái nhưng rất nhanh sẽ phát hiện ra cô ấy không phải là người cậu cần tìm. Cậu cứ miệt mài tìm kiếm trong khi chính bản thân cũng không biết mình muốn tìm kiếm điều gì

Cái tính cố chấp này dường như lại có chút giống tôi…

Nhưng sự cố chấp của cậu còn rất đơn thuần, nó chưa từng bị vấy bẩn. Nhìn cậu, tôi như thấy một chính mình chưa từng bị tình yêu làm tổn thương, một chính mình vẫn còn biết hy vọng và tin tưởng. Tôi muốn bảo vệ một chính mình mà tôi đã hoàn toàn mất đi ấy…

Nhưng Singto lại từ chối. Cậu từ chối nghiêm túc đến độ tôi chỉ muốn véo lên cái vẻ mặt bướng bỉnh ấy. Tưởng cậu đẹp trai đến nỗi anh đây phải bám riết không tha đấy à ?

Mãi cho đến khi đi du học, cậu đàn em vẫn là một mối bận tâm trong lòng tôi.

Ai ngờ, trải qua vài năm, khi tôi trở về, Singto dường như đã tìm ra thứ cậu cần. Nhìn cái vẻ mặt say đắm trong tình yêu đến không biết gì nữa của cậu ta thật vừa bực mình vừa ghen tị, chỉ muốn dội một gáo nước lạnh cho nhóc con tỉnh ra: không phải cứ đợi chờ sẽ có được điều mình muốn đâu…

Đóng vai người xấu cũng có thể đóng đến nghiện, nhìn hai nhóc con rối rắm tôi lại có cảm giác khoái trá trong lòng. Hạnh phúc cần có trả giá, không phải sao ?

Có điều, tôi cũng bị M mắng một trận. Cậu ta còn kém tôi một tuổi mà cứ như ông già ấy.

Đứng bên cửa sổ nhìn hai người nào đó lén lút hôn nhau bên cạnh xe, tôi chỉ biết thở dài cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, thoải mái trả giá chân tình, đến hôn cũng ngây thơ như thế...

Điện thoại trên bàn lại rung lên, cái tên Aden cứ nhấp nháy mãi không thôi. Ngước lên  bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, tôi tự hỏi: cơn ác mộng liệu có quay trở lại ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net