2 - Loại rượu mới có tên Marsala

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái nắng cháy của Hạ, nhiều người dân Nhật Bản không tránh khỏi cảm giác lúc nào cũng nôn nao và bí bách khó tả. Mỗi năm đều như thế, chuyện của thời tiết vốn không thể đổi thay và cũng khó đoán, người dân chỉ có thể nghĩ đến cách ứng phó. Nhưng có lẽ cũng vì vậy, mà đa số người dân đều chọn ở nhà với điều hoà, hàng quán đều khá vắng khách, kể cả chiếc quán Poirot phía dưới văn phòng thám tử cũng vậy, hiu hắt và ảm đạm.

- Amuro - san... Hôm nay có vẻ hơi vắng khách nhỉ? Có khi nào là do tôi đến đây làm việc nên như vậy không... dù sao thì số tôi trước giờ vẫn hơi đen đủi...

Amuro nhẹ mỉm cười, gương mặt đó lúc nào cũng mang dáng vẻ bình an và vô cùng điềm tĩnh. Anh cũng nhanh chóng đáp lại trấn an cô nàng:

- Không phải lỗi của Haru - san đâu, bình thường Poirot cũng chẳng đông khách mấy.

- Thật vậy sao?

- Vâng.

Phút trước Haru trông có chút ủ rũ, nhưng giờ đây trông cô đã lấy lại năng lượng, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.

Một lúc sau, Poirot đón tiếp vài vị khách đến, họ lại tất bật chuẩn bị đồ ăn và thức uống. Amuro cũng không quên đem phần thức ăn đã chuẩn bị trước đến văn phòng thám tử Mouri.

Cốc .... Cốc .... Cốc!

- Ngài Mouri có đó không? Ran, Conan - kun!

Cánh cửa văn phòng nhanh chóng được mở, một cậu nhóc ngước nhìn anh niềm nở chào đón. Đó chính là Conan.

- Amuro - san đến rồi bác Mouri ơi! Chúng ta ăn sáng thôi.

Để khay đồ ăn vào bàn, Amuro và Conan tranh thủ lúc mọi người còn chưa có mặt đầy đủ cũng đã nhanh chóng trao đổi thông tin về thành viên mới của tổ chức.

- Amuro - san chắc đã điều tra về lai lịch của Haru - san rồi đúng không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?

- Ừm. Anh đã nhờ Kazami làm việc đó, cậu ấy bảo chậm nhất là 7 ngày, nhưng chỉ 2 ngày thôi thì đã có thông tin rồi.

Conan có chút căng thẳng, đôi mày của cậu bất giác nhíu lại.

- Anh đã đoán rằng cô ấy là con lai, có vẻ như là lớn lên ở nước ngoài. Nhưng qua tiếp xúc thì tiếng Nhật của cô ấy rất tốt, còn thông tin của Kazami gửi đến cũng cho thấy cô ấy là người đã sống và lớn lên ở Nhật.

- Vậy Amuro - san có thêm được thông tin gì không?

Amuro không chút do dự, anh kể cho Conan nghe những thông tin còn lại, điều đó thể hiện rõ sự tin tưởng của anh dành cho cậu nhóc và tin rằng cậu sẽ giúp anh phát hiện ra điều gì đó.

- Haru - san là trẻ mồ côi, 6 tuổi cô được một cặp vợ chồng lớn tuổi hiếm muộn nhận nuôi, quê quán ở Kyoto. Giờ thì chỉ còn mỗi cô ấy thôi, cả hai ông bà lão đều đã qua đời. Cô ấy chuyển đến Tokyo để học tiến sĩ ngành Văn hoá phương Đông và rất có thể sẽ sống cố định ở đây.

- Nếu là học tiến sĩ thì tại sao cô ấy lại chuyển đến quán Poirot làm công việc này nhỉ? Amuro - san nghĩ sao?

Amuro trầm mặc một lúc rồi đáp lời cậu.

- Anh đã hỏi cô ấy. Câu trả lời là chi phí học tập ở đại học quốc gia Tokyo khá đắt đỏ, vì vậy mà cô ấy làm việc bán thời gian ở đây để kiếm thêm khoản thu nhập chăm lo cho việc học. Lí do này nghe rất hợp lí, nhưng điều anh băn khoăn là trước 6 tuổi, Haru - san là ai và tại sao lại bị đưa vào trại mồ côi, đó là phần thông tin bị khuất đi mà chúng ta không thể tra ra được.

Cửa phòng mở toang, ông Mouri vừa đi đến bàn vừa càm ràm:

- Cậu lại làm sandwich sao? Đây đã là ngày thứ 3 liên tiếp gia đình Mouri này ăn sáng với sandwich rồi đấy!

- He..he... ngài thông cảm, do quán còn thiếu nguyên vật liệu. Sáng mai tôi sẽ làm cho gia đình ngài món khác...

Amuro gãi đầu cười trừ, sau đó bẽn lẽn đem chiếc khay trở về lại quán Poirot. Cửa văn phòng đóng sầm lại, Conan vẫn còn bận bịu với những thông tin vừa có được, cậu liên tục nghĩ suy mong tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng điều này vẫn nằm ngoài tầm với vì thông tin vẫn quá ít ỏi.

- Conan - kun! Sandwich của em đây.

- Dạ vâng, Ran - nechan!

Có lẽ... phải nhờ sự trợ giúp từ Haibara và Akai - san mới có thể có thêm thông tin gì đó...

----

Trở về quán Poirot, Amuro vẫn mãi nghĩ suy, là do anh đã bỏ sót thông tin quan trọng gì đó hay là do anh đã quá đa nghi. Dù có quan sát Haru bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn cảm thấy đây là một cô gái hậu đậu bình thường mà thôi.

"Bản tin buổi sáng:
Hôm qua ngày 20/7, chủ tịch tập đoàn YoI đã thành lập quỹ từ thiện thứ 8 với mục đích hỗ trợ chi phí học tập cho những trẻ em mồ côi không có điều kiện học tập. Được biết, quỹ từ thiện này quy mô sẽ lớn hơn những lần trước, những trẻ em mồ côi được quỹ từ thiện này hỗ trợ sẽ nhanh chóng mở rộng ra một số quốc gia châu Á khác, chứ không chỉ trong phạm vi Nhật Bản. Người dân Nhật Bản đã không còn xa lạ gì với những hành động tốt đẹp của chủ tịch tập đoàn YoI, họ đều rất cảm kích với tấm lòng nhân đạo của ông."

Đoạn tin ngắn buổi sáng phát lên trên chiếc tivi được treo ở quán. Đặc biệt rằng, Haru đã luôn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, cô tập trung xem nó đến nỗi bỏ ngoài tai hết mọi thứ xung quanh, không nghe thấy tiếng nói Amuro vẫy gọi.

- Haru - san! Haru - san!

Lúc này cô nàng mới trở về lại thực tại, cô rời mắt khỏi tivi, trở về với dáng vẻ bối rối ban đầu.

- Xin lỗi Amuro - san, tôi mãi tập trung xem nên chẳng nghe thấy tiếng anh gọi.

Chỉ mới đây thôi, Amuro còn nghi ngờ bản thân liệu đã quá lo lắng và đa nghi khi nghi ngờ cô là thành viên của tổ chức hay không thì giờ đây, sự tò mò của anh đã trở lại, bởi vì anh đã quan sát thấy được ánh mắt đầy tuyệt vọng, có phần uất nghẹn của Haru khi xem bản tin buổi sáng.

Amuro chỉ tay vào người đàn ông xuất hiện trên màn hình ti vi, anh hỏi:

- Haru - san biết người đàn ông đó sao, chủ tịch tập đoàn YoI, ông Date Yoshida?

Haru nhìn sang ti vi rồi quay lại nhìn anh, cô nhún vai và mỉm cười, cũng không quên đáp lại.

- Tất nhiên rồi Amuro - san, có lẽ tất cả người dân Nhật Bản đều biết ông ấy!

- Nhưng có vẻ như Haru - san khá quan tâm đến sự kiện về tập đoàn YoI nhỉ?

Haru cười một cách ngượng ngùng đáp:

- Có lẽ vì ông ấy là người tốt, và... tôi cũng có họ giống ông ấy... hợp lí mà nhỉ?

Haru nở một nụ cười gượng gạo sau lời đáp.

Dù những lời đáp của Haru chẳng hề bối rối, nhưng điều đó vẫn không khỏi khiến Amuro thôi nghi ngờ cô. Đúng lúc đó, một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến Amuro.

- Này Bourbon!

Giọng điệu đó, chỉ có thể là Vermouth.

- Có vẻ cậu vẫn không cảnh giác mấy nhỉ?

- Đương nhiên rồi, tôi nghĩ những kẻ phản bội mới nên phải cảnh giác. Còn tôi thì không.

- Đừng vội đắc ý, tôi cho cậu thông tin không phải vì tin tưởng cậu đâu. Tôi cũng nghi ngờ cậu đấy, cậu có thể thân thiết với cậu nhóc ở tầng trên, nhưng nếu cậu cũng thân thiết với một tên nào đó đeo kính ở Cảnh sát quốc gia Nhật Bản thì nên phải nói như nào đây, Bourbon!

Chết tiệt, cô ta đang nói đến Kazami, chẳng lẽ đã bại lộ thân phận rồi sao... (Amuro).

Vẫn như cuộc gọi trước, những thông tin Amuro nhận được chỉ khiến anh thêm căng thẳng. Nhưng tất nhiên, đối diện với Vermouth, anh phải là một kẻ thuộc phe ác thật sự, không dối trá, không sợ hãi.

- FBI, CIA hay MI6 sẽ chẳng tìm được gì về kẻ mới đó đâu. Người này có một lớp bọc thân phận hoàn hảo, được nuôi dưỡng bởi chính "người đó", và kẻ này đối với "người đó" thường được nhắc đến là "viên ngọc trai dưới biển sâu". Tôi chưa từng thấy mặt kẻ đó, nhưng cá chắc rằng vẫn sẽ là trẻ tuổi hơn tôi.

- Được nuôi dưỡng bởi chính "người đó" sao? Vậy kẻ đó chắc hẳn cũng rất được tín nhiệm.

- "Người đó" chẳng tín nhiệm ai cả, vì trao niềm tin cho kẻ khác chẳng khác nào dũa sẵn một chiếc dao chờ ngày bị kết liễu.

- Nếu kẻ đó đã hoạt động, vậy chắc hẳn đã có bí danh đúng chứ?

- Đương nhiên, một thứ rượu từ Itali, đậm đặc và nồng nàn.... để xem... có tên là Marsala thì phải?

Tút.... tút .... tút.

Vậy bí danh của kẻ đó, chính là Marsala.

Amuro vừa nghiền ngẫm cái tên đó, vừa nhìn về phía Haru đang lau dọn bàn ăn. Nhưng dù có nghi ngờ thế nào, chỉ với thông tin đó, Amuro chẳng thể chứng minh được Haru và Marsala có phải là một người hay không. Những vòng suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh, nhưng lại chẳng để đưa ra nỗi một đáp án rõ rệt, sau cùng chỉ còn lại những bế tắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net