#31: |Đua xe|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa đêm, tại trường đua xe Phi Long.

Tối như vậy thường ngày chắc chắn trường đua đã đóng cửa từ sớm, nhưng hôm nay lại kỳ lạ vẫn còn tiếng xe phân khối lớn đang gào rú trên sân. Giờ này vậy mà lại có bốn chiếc xe moto phiên bản giới hạn đang thi nhau phi trên đường đua. Thậm chí không phải họ lén lút vào mà là được ông chủ nơi này tự tay mở cửa vào chơi.

Tại sao lại gọi là phiên bản giới hạn? Vì mỗi chiếc đều đã trải qua tân trang kỹ lưỡng vẻ bề ngoài dưới bàn tay của Trương Gia Nguyên và được nâng cấp đặc biệt bởi Lâm Mặc. Ngoài bốn chiếc đang phi như điên trên đường đua kia thì vẫn còn một chiếc xanh lam cũng thuộc nhóm giới hạn này nhưng hôm nay chủ nhân của nó có việc bận nên không xuất hiện.

Sau một vòng dài 4km, chiếc xe xanh lá về đích đầu tiên rồi đến chiếc xe đỏ, vài giây sau hai chiếc xe đen trắng cũng lần lượt về đích.

Trên chiếc xe đỏ lần này đặc biệt còn có thêm một người ngồi đằng sau, chủ nhân chiếc xe đỏ cởi bỏ mũ bảo hiểm đồng màu với chiếc xe của mình ra rồi đắc ý lên tiếng hỏi người phía sau: "Thế nào Paipai, ngồi sau xe của Nguyên ca có thích ko?"

Patrick lần đầu biết đến thú vui này của bọn họ và vì không biết lái xe moto nên chỉ ngồi phía sau hóng gió chứ không tham gia cuộc đua.

Patrick gật đầu: "Nhưng anh Mặc còn đua nhanh hơn bạn, Mặc Mặc, em muốn ngồi thử xe anh lái được ko ạ?" Patrick hướng về phía chiếc xe màu xanh lá hô to.

Trương Gia Nguyên: "Ấy ấy, sao bạn lại như vậy chứ? Lần này mình là nhường anh Mặc của bạn thôi nhá!"

Lâm Mặc: "Trương Gia Nguyên Nhi, nói cái gì đấy? Paipai sang đây anh chở em, mặc kệ thằng nhóc đó đi, đã gà còn mạnh miệng." Lâm Mặc đầy khinh bỉ liếc Trương Gia Nguyên.

Chủ nhân chiếc xe trắng - người về cuối - hô: "Đừng Paipai, hai đứa nó lái đều nguy hiểm lắm, sang đây anh chở nè, được tận hưởng gió chứ không phải bị gió quật."

Chủ nhân chiếc xe đen bỏ mũ đầy soái khí, nháy mắt với Patrick: "Thôi, sang anh nè, ko chậm như Phó Tư Kiều cũng ko nguy hiểm như hai đứa kia."

Phó Tư Siêu: "Bớt đi Nhậm Tra Thỏ, bình thường mày đua cũng có kém hai đứa kia đâu, mà sao hôm nay thu liễm lại nhiều thế."

Quả thật vì tình hình của Lâm Mặc nên hôm nay mọi người đều nhường Lâm Mặc một bước. Bình thường Nhậm Dận Bồng, Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc chính là ngang tài ngang sức.

Trương Gia Nguyên phụng phịu: "Mấy người đủ rồi đấy, sao cứ muốn cướp người yêu của em thế?"

Patrick: "..."

Lâm Mặc: "Mày vẫn chưa thoát vai à?"

Trương Gia Nguyên liếc mắt ra hiệu về phía khán đài: "Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng không thể không phòng trừ trường hợp vẫn nghe thấy được mà."

Lâm Mặc cũng đưa mắt nhìn về hướng đó: "Tui cũng thắc mắc từ nãy đây, mấy người bảo đưa tui đi thả lỏng tâm trạng, thế còn bốn người đó là chuyện gì vậy?"

Chưa đợi ai trả lời, Lâm Mặc nói tiếp: "Ngô Vũ Hằng thì không nói, dù sao người ta cũng là chủ nơi này, Hồ Vũ Đồng thì gần như lúc nào Bồng Bồng đua cũng có mặt, nhưng mà Châu Kha Vũ, Bá Viễn? Đến trông em trai nhỏ với cháu trai nhỏ à?" Lâm Mặc thật sự khó hiểu.

Em trai nhỏ - Patrick: "..."

Cháu trai nhỏ - Trương Gia Nguyên: "..."

Trường đua Phi Long là trường đua xe lớn nhất Hoa quốc, thuộc quyền sở hữu của NZ Group. Giám đốc trường đua cũng đã quen với việc sếp tổng nhà họ dăm ba tháng gọi đến vào nửa đêm bảo mở cửa cho một hội 5 người vào chơi, lại còn đích thân sếp tổng nhà họ tới trông coi. Cũng đã nửa năm không thấy hiện tượng này xảy ra nữa nhưng đêm nay lại tiếp tục, lần này còn đến thêm mấy người nữa. Hội 5 người kia có một người không đi và thêm một người khác.

Nhậm Dận Bồng: "Bọn họ cứ đi theo thì biết làm sao?"

Phó Tư Siêu bĩu môi lẩm bẩm ko để ai nghe thấy: "Nếu không phải ngăn cản được Lưu Chương rồi thì không chỉ có bốn người đâu."

Lâm Mặc: "Em mặc kệ, có mấy ánh mắt đấy em ko thoải mái hoàn toàn."

Phó Tư Siêu: "Giờ sao đuổi người ta?"

Lâm Mặc: "Đương nhiên là không đuổi người ta rồi, sao chúng ta có thể vô lễ như thế được. Chúng ta tự đi khỏi tầm mắt của mấy người đó."

Patrick: "Là anh muốn ra ngoài ạ?"

Phó Tư Siêu: "Ngoài đường sao đua được. Đừng nói với tao là mày muốn...?" Câu cuối còn chưa nói hết, dường như có điều suy nghĩ, Phó Tư Siêu nhăn mày nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc gật đầu: "Đúng vậy, Sinh Tử Lộ."

Nghe đến cái tên này, Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên đồng thời phản ứng.

Phó Tư Siêu: "Không được."

Trương Gia Nguyên hưng phấn vỗ tay bộp bộp: "Được nha được nha."

Nhậm Dận Bồng không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối, còn Patrick thì chưa hiểu mọi người đang nói đến cái gì.

Phó Tư Siêu liếc Trương Gia Nguyên một cái rồi lại quay lại nhìn Lâm Mặc: "Không được, nguy hiểm, bình thường đã nguy hiểm rồi, với tình trạng của mày bây giờ thì càng không được." Phó Tư Siêu kịch liệt phản đối.

Sinh Tử Lộ là con đường có địa thế hẹp lại hiểm trở, kéo dài lên đến cả sườn đồi, một bên là vực; được gọi là Sinh Tử vì nơi này xảy ra nhiều tai nạn giao thông, có điều về đêm nơi này lại là thiên đường của những kẻ yêu thể thao mạo hiểm, những vụ cá độ đua xe thường xuyên xuất hiện tại địa phương này.

Nhóm bọn họ cũng đã từng đến đây tham gia vài cuộc đua. Nhưng hôm nay với tình trạng Lâm Mặc như vậy, Phó Tư Siêu sợ rằng Lâm Mặc sẽ càng mạo hiểm hơn bình thường, dẫn đến nguy hiểm.

"Tình trạng của em bây giờ là tình trạng gì chứ? Sao anh lại coi thường trình độ của Lâm Mặc này như thế? Kiều Kiều đi đi..." Lâm Mặc ánh mắt long lanh nhìn về phía Phó Tư Siêu.

Phó Tư Siêu không nhìn đôi mắt đó, cự tuyệt: "Không là không."

Lâm Mặc bĩu môi: "Vậy được thôi, em đi tới đó một mình vậy. Hứ!"

"Em nữa, em nữa, Kiều Kiều..." Đến lượt Trương Gia Nguyên đưa ánh mắt to tròn long lanh về phía Phó Tư Siêu.

Nhậm Dận Bồng nhìn thế cục này đã biết chắc Phó Tư Siêu sẽ thua rồi vì Phó Tư Siêu sẽ ko thể để hai đứa kia đi riêng tới đó được. Hơn nữa đồng minh của Phó Tư Siêu - Trương Đằng hôm nay lại không có mặt. Trong nhóm của bọn họ, phe lý trí có hai người đó là Trương Đằng và Phó Tư Siêu, hai người chuyên ngăn cản những phi vụ không thỏa đáng của bọn họ.

Nhậm Dận Bồng không tỏ vẻ thích thú như hai đứa kia nhưng trong lòng đã sớm giơ hai tay hai chân đồng ý, chỉ là Nhậm Dận Bồng biết Phó Tư Siêu sẽ phản đối nên mới im lặng ngồi xem tình hình. Patrick thuộc phe chưa hiểu sự đời nhưng lại có máu khám phá nên thường sẽ hùa theo phía Trương Gia Nguyên, cũng không nghe lời Phó Tư Siêu.

Kết cục đã định, Phó Tư Siêu chỉ có thể bất lực đồng ý, vì nếu không đồng ý thì mấy người kia sẽ không từ bỏ mà tự ý đi không có cậu lại càng không được. Nếu đã đi đến loại địa phương như vậy thì thân là người có y thuật trong người, Phó Tư Siêu chắc chắn không cho phép bản thân vắng mặt.

Thấy đã được Phó Tư Siêu thông qua, Lâm Mặc với Trương Gia Nguyên vui vẻ đập tay nhau. Sau đó năm cái đầu chụm lại tính kế làm sao ra khỏi sân mà không để bốn người ngồi phía trên kia không phản ứng kịp.

-----

Phía trên khán đài.

Châu Kha Vũ nhận thấy nhóm năm người kia đã một lúc lâu không đua tiếp rồi, quay sang hỏi Ngô Vũ Hằng - người luôn luôn có mặt lúc cuộc đua của bọn họ diễn ra từ trước đến giờ: "Bọn họ có định đua tiếp không?"

Ngô Vũ Hằng ngồi xem thỉnh thoảng lại có cuộc gọi công việc, nghe thấy Châu Kha Vũ hỏi thế thì đáp: "Chắc là có, bình thường mấy nhóc đó phải đua tận 5 vòng mới nghỉ cơ."

Bá Viễn ở đằng trước quay lại hỏi: "Paipai không biết đi moto à?"

"Chắc vậy." Ngô Vũ Hằng nói: "Trước đây Pat chưa từng đi tới đây cùng mấy nhóc kia."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Em cũng chưa thấy Pat đi xe moto bao giờ. Chắc là không biết."

Bá Viễn gật gật tỏ vẻ đã biết, Châu Kha Vũ lại tám tiếp: "Trong số bọn họ bình thường ai đua giỏi nhất? Lâm Mặc?"

Ngô Vũ Hằng: "Lâm Mặc, Nhậm Dận Bồng với Trương Gia Nguyên, nhưng theo tao thấy thì Trương Gia Nguyên nhỉnh hơn một chút, tại tần suất về nhất nhiều hơn."

Hồ Vũ Đồng vừa chấm dứt một cuộc gọi công việc, nghe vậy thì nói: "Bàn về kỹ thuật thì thỏ của tao giỏi hơn nhá."

Châu Kha Vũ: "Trận đua vừa rồi em thấy Nhậm Dận Bồng có vẻ chậm hơn hẳn so với hai người kia mà."

Bá Viễn: "Theo anh thấy thì mấy nhóc đó hôm nay đều đang nhường Mặc Mặc."

Ngô Vũ Hằng nhún vai tỏ vẻ sao cũng được: "Dù sao thì tao thấy Siêu nhi vẫn là đua đẹp trai nhất."

Châu Kha Vũ đầy khinh bỉ liếc Ngô Vũ Hằng: "Tôi nhổ vào, người ta đội cái mũ che hết cái mặt đi rồi ông còn nói đẹp trai hay không cái gì."

Trong lúc nhóm người Châu Kha Vũ đang tám, năm người phía dưới đã bắt đầu cuộc đua tiếp theo. Mấy người ở phía trên đang dõi theo trận đấu chợt thấy chiếc xe trắng lần này dẫn đầu đi sát vào bên tường, từ trong tay vật gì đó được ném ra, nhắm chuẩn xác vào công tác ở gần đấy, ngay lập tức cửa ra của sân đua từ từ kéo lên. Lúc này, chiếc xe xanh lá phóng ga vượt lên dẫn dầu, hơi nghiêng thân xe phi qua cái cửa mới kéo được đến nửa đó. Sau đó, ba chiếc xe còn lại lần lượt phóng ra ngoài.

Một loạt hành động này chỉ xảy ra trong vài giây đồng hồ đã khiến khán giả đang ngồi xem ngơ ngác toàn tập. Tuyển thủ đang thi, đột nhiên rời khỏi sân đấu, lại còn là tất cả các tuyển thủ thì phải làm sao?

Bá Viễn là người phản ứng lại đầu tiên: "Mấy đứa chúng nó muốn cắt đuôi chúng ta hay là về nhà và bỏ chúng ta ở đây vậy?"

Ngô Vũ Hằng: "Hẳn là vế thứ nhất đi. Mấy nhóc đó chưa chơi đủ đâu."

Châu Kha Vũ: "Vậy mấy người đó đi đâu được?"

Hồ Vũ Đồng đứng dậy sải bước vội vã rời đi, nói: "Muốn biết chúng nó đi đâu thì mau đuổi theo thôi."

Châu Kha Vũ đứng dậy, đi phía sau nói với theo: "Với tốc độ đó thì bây giờ chúng ta ra ngoài cũng không thấy tăm hơi đâu rồi, làm sao đuổi?"

Bá Viễn vừa đi vừa hỏi Ngô Vũ Hằng: "Chúng nó có thể đi đâu?"

Ngô Vũ Hằng lúc này đang thử gọi cho Phó Tư Siêu nhưng người đầu kia chắc chắn không thể nào nghe máy, nói: "Để em nghĩ lại một chút."

Hồ Vũ Đồng: "Ngô Vũ Hằng xem thử điện thoại Phó Tư Siêu còn định vị không? Bồng Bồng có vẻ tắt điện thoại rồi."

Ngô Vũ Hằng vừa đi vừa thao tác trên điện thoại, chỉ mất vài giây nói: "Không còn."

Hồ Vũ Đồng không có vẻ ngoài ý muốn vì nếu đã muốn cắt đuôi thì chắc hẳn tất cả đều đã tắt điện thoại. Hồ Vũ Đồng lúc này vừa hướng tới bãi đỗ xe vừa nhấc máy gọi điện cho ai đó.

Đầu dây bên kia bắt máy: "Alo Hồ tổng?"

Hồ Vũ Đồng: "Mày có thể xâm nhập vào hệ thống camera của thành phố đúng không?"

Người nọ: "Có thể."

Hồ Vũ Đồng: "Theo dõi hộ tao bắt đầu từ camera ngoài cổng trường đua Phi Long trong 5 phút trở lại đây. Lũ nhóc kia chạy rồi, xem chúng nó định đi đâu rồi báo lại cho tao."

Người nọ: "Sao lại chạy?"

"Không biết, để xem nào... dựa trên thực tế thì xuất phát từ nguyên nhân sâu xa là tại một thằng tên Lưu Chương."

Người nọ: "... Giữ máy."

Hồ Vũ Đồng lúc này đã đứng trước cửa siêu xe của Châu Kha Vũ, vị trú kế bên tay lái hướng về phía sau hô: "Châu Kha Vũ! Chở tao!"

Ngô Vũ Hằng ở phía sau hô: "Em cũng đi."

Bá Viễn ở bên cạnh nói: "Để anh chở em." Hồ Vũ Đồng cũng có ý này, tốc độ siêu xe sẽ nhanh hơn xe thường một chút, ở đây vừa đẹp có 2 siêu xe loại 2 chỗ ngồi của Châu Kha Vũ và Ngô Vũ Hằng, mà trong số bọn họ, Châu Kha Vũ với Bá Viễn là có kỹ năng lái xe đỉnh nhất.

Người nọ: "Được rồi, giờ đi về hướng đại lộ II."

Châu Kha Vũ lập tức phóng xe đi, Bá Viễn cũng bám theo phía sau, tốc độ đương nhiên không kém nhóm người Lâm Mặc.

Nhìn thấy cảnh này, tài xế của Bá Viễn và tài xế Hồ Vũ Đồng quay ra nhìn nhau một cái rồi ăn ý nổ máy, tự giác đi về, ở đây đợi làm gì, sếp bọn họ cũng không quay trở lại nữa.

Trên xe Châu Kha Vũ vừa cua tay lái vừa nói với người đầu dây bên kia: "Yo AK, được nha, anh hack còn nhanh hơn em nổ máy xe nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net