#34: |Tai nạn năm xưa|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện MS.

Phó Tư Siêu khó hiểu hỏi lại Nhậm Dận Bồng: "Nhớ lại cái gì cơ?" Vừa dứt câu thì đầu Phó Tư Siêu nhảy số, mặt có chút bất ngờ: "Chuyện hồi bé á? Sao tự nhiên lại nhớ lại được?"

Nhậm Dận Bồng nói: "Ừ, lúc đó nghe thấy tiếng xe moto kia va chạm vào vách ngăn, tao đang cảm giác quen quen thì đột nhiên đầu nhói đau, tự nhảy một vài hình ảnh mờ ảo kém theo thứ tiếng y như vậy. Đỉnh điểm là lúc chiếc xe rơi xuống tạo tiếng nổ, đầu tao đặc biệt đau, đau như muốn vỡ ra, lúc đó trong đầu mới xuất hiện cảnh rõ ràng hơn một chút." Nhậm Dận Bồng hơi ngừng lại.

Phó Tư Siêu hỏi: "Đó là cảnh gì?"

Hồ Vũ Đồng cầm cốc nước, đưa đến trước mặt Nhậm Dận Bồng: "Uống chút nước đi, ở đây chỉ có anh và Tư Siêu." Hồ Vũ Đồng chỉ nói cụt ngủn như vậy nhưng Nhậm Dận Bồng hiểu ý anh, ở đây chỉ có hai người mà cậu tin tưởng nhất, cậu không cần phải lo lắng.

Nhận lấy cốc nước từ tay Hồ Vũ Đồng, Nhậm Dận Bồng uống một ngụm rồi nói: "Nó...không liền mạch. Em thấy em ngồi trên một chiếc xe ô tô, rồi thấy ô tô đó rơi xuống vực, sau đó thì thấy nó phát nổ nhưng tầm nhìn của em...là ở bên ngoài ô tô." Trong lúc hai người kia còn đang suy nghĩ gì đó, Nhậm Dận Bồng chần chừ nói tiếp: "Ngoài ra...người lái xe, em chỉ thấy mờ ảo nhưng đó là...một người phụ nữ."

Phó Tư Siêu: "Lẽ nào..."

Nhậm Dận Bồng gật đầu: "Tao sợ rằng đó là mẹ ruột của tao. Nhưng mà tất cả chỉ là suy đoán thôi...chỉ là suy đoán." Giọng của cậu nhỏ dần giống như vế sau là đang tự thôi miên bản thân mình.

Hồ Vũ Đồng đưa tay ra đằng sau đầu của Nhậm Dận Bồng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tất cả chỉ là suy đoán, ngoan, đừng nghĩ nhiều, anh sẽ giúp em làm rõ."

Nhậm Dận Bồng không tỏ ra đồng ý hay từ chối, cậu không muốn anh tham gia, cậu sợ, có lẽ là sợ anh phiền hoặc sợ bản thân sẽ lún sâu hơn vào một cái hố mang tên Hồ Vũ Đồng nếu như anh cứ tiếp tục cưng chiều mình như vậy, nhưng cậu lại không thể nói ra câu từ chối, nên chỉ có thể trốn tránh vấn đề này: "Ca, anh không đi làm à?" Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng đẩy anh ra hỏi.

"Anh báo nghỉ rồi."

"Anh đi đi, anh cũng thấy đó em không sao mà, chuyện kia em nghe anh, sẽ không nghĩ nữa. Giờ em vẫn còn muốn ngủ, em ngủ một giấc rồi đợi anh đến đón em về, được không?"

"Có em ở đây, anh yên tâm." Phó Tư Siêu lên tiếng giữa bầu không khí anh anh em em này.

"Vậy được, em ngủ đi." Hồ Vũ Đồng điều chỉnh gối giúp Nhậm Dận Bồng nằm xuống. Anh lấy tay che lại mắt cậu: "Ngủ ngon, đợi anh." Rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn giống như an ủi, lại giống như lưu luyến, xót xa. Câu "đợi anh" kia cũng không rõ là đợi anh đón em về hay đợi anh cho em câu trả lời.

Một loạt động tác của anh như vậy, mặc dù không phải lần đầu nhưng Nhậm Dận Bồng vẫn có cảm giác thòng tim cực mạnh, mắt đã nhắm không dám mở mắt ra nhìn anh nữa. Nhưng nụ hôn cuối cùng giống như một liều thuốc, cảm giác được sự an toàn đã giúp lòng cậu thả lỏng không ít, thật sự có chút buồn ngủ. Nghe thấy tiếng cửa đóng, cậu mới dám mở mắt ra thì Phó Tư Siêu cũng không thấy đâu nữa rồi, nghĩ chắc anh lại dặn dò mấy thứ nên cậu không nghĩ nhiều, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

~~~

Bên ngoài phòng bệnh.

Phó Tư Siêu nhanh miệng nói: "Có chuyện gì không anh? Nếu là mấy thứ chăm sóc Bồng Bồng như thế nào thì anh không cần nói đâu, em thuộc hết rồi."

Hồ Vũ Đồng: "Anh đúng là có chuyện muốn thương lượng với mày. Ra kia đi." Nói rồi đi đến góc hành lang không người qua lại, vẫn có thể quan sát phòng Nhậm Dận Bồng.

Chưa đợi Phó Tư Siêu hỏi, Hồ Vũ Đồng vào chuyện: "Chuyện tai nạn kia không bình thường. Sau khi mày nói với anh vấn đề kia, anh đã cho người điều tra về bố mẹ ruột của Bồng Bồng. Quá trình điều tra vẫn thuận lợi, anh đã biết con đường mà Bồng Bồng được tìm thấy, nhưng anh được thông báo là camera của ngày hôm đó bị hỏng, lại còn tất cả các camera xung quanh khu vực đó cũng vậy. Điều này quá bất thường. Anh nghi có người cố tình che giấu. Lúc đó vẫn chưa rõ có phải Bồng Bồng gặp tai nạn hay không nhưng hôm nay Bồng Bồng nói vậy thì chắc chắn là tai nạn rồi, anh có thể điều tra tiếp dựa trên điều này." Hồ Vũ Đồng ngừng một chút rồi nói: "Vốn dĩ anh chưa nói ra vì anh muốn cho mấy đứa một đáp án trọn vẹn, không phải mờ mịt như thế này. Nhưng hôm nay là anh muốn bàn bạc với mày một chút. Nếu như...nếu như đó là mẹ của Bồng Bồng, và họ bị hãm hại, thì phải làm sao đây? Có nên để Bồng Bồng biết không? Biện pháp thôi miên kia có nên thực hiện không?"

Không cần nói rõ ai cũng có thể hiểu được, nếu như người lái xe là mẹ của Nhậm Dận Bồng thì tỉ lệ còn sống của bà là rất thấp, lại còn nếu là mục tiêu bị hãm hại thì gần như không có khả năng. Nhậm Dận Bồng được phát hiện ra và được đưa vào bệnh viện, thế còn người phụ nữ kia tại sao lại không thấy đâu, điều này càng chắc chắn suy nghĩ của bọn họ. Nếu Nhậm Dận Bồng biết được mẹ mình vì bị hãm hại mà chết còn bản thân cũng suýt chết thì sẽ đau khổ như thế nào, Hồ Vũ Đồng không dám nghĩ tới.

Vài năm trước. Phó Tư Siêu đã nói cho Hồ Vũ Đồng nghe về tâm lý của Nhậm Dận Bồng. Suy nghĩ của Nhậm Dận Bồng rất loạn, hay là nói tâm lý rất nhạy cảm. Đối với việc bố mẹ ruột, Nhậm Dận Bồng luôn có khúc mắc trong lòng. Có khoảng thời gian cậu buồn bã nghĩ tại sao họ lại bỏ rơi mình. Sau đó lại tràn đầy hi vọng nghĩ có thể họ vẫn còn sống và đang tìm mình, thế là Nhậm Dận Bồng liền có suy nghĩ muốn đi tìm bố mẹ ruột. Nhưng không được bao lâu lại nghĩ nhỡ họ đã gặp nạn hoặc là họ thật ra cố tình bỏ rơi cậu hoặc là sau khi tìm được bố mẹ thật thì cậu không còn lý do để ở bên cạnh anh nữa thì phải làm sao đây... Cùng rất nhiều suy nghĩ khác làm trong đầu Nhậm Dận Bồng có hai luồng suy nghĩ, một luồng thúc giục cậu tìm thông tin về bố mẹ ruột, một luồng khác lại không muốn biết, dần dà cậu không dám đối mặt với vấn đề này nữa. Vì vậy khi Phó Tư Siêu đề nghị thôi miên, cậu nói cần chuẩn bị sẵn sàng là như vậy, Phó Tư Siêu đương nhiên cũng biết lý do. Phó Tư Siêu thật sự mong rằng Nhậm Dận Bồng có thể ngốc một chút, hồn nhiên nhiều chút mà ở bên cạnh Hồ Vũ Đồng, an tâm, không có nhiều suy nghĩ đến vậy mà ở dưới đôi cánh che chở của anh thì tốt biết bao. Chỉ cần cậu nguyện ý, không có bất cứ thứ gì ngăn cản cậu và anh ở bên nhau.

Thậm chí một phần lý do Nhậm Dận Bồng không dám có suy nghĩ trái phận với Hồ Vũ Đồng là vì cậu cảm thấy bản thân thân phận không rõ ràng, không xứng với anh... và người khác cũng nói như vậy.
Biết được vấn đề nằm ở bố mẹ ruột của Nhậm Dận Bồng, Hồ Vũ Đồng liền bắt đầu điều tra để có thể cho Nhậm Dận Bồng một đáp án.

Sau một hồi trầm tư, Phó Tư Siêu nói: "Trước tiên, anh cứ điều tra tiếp đi. Biện pháp thôi miên kia trước khi tình hình bên anh có tiến triển thì em sẽ tạm thời không thực hiện cho Bồng Bồng. Về tình trạng của Bồng Bồng, em cũng sẽ để ý."

Hồ Vũ Đồng đồng ý. Rồi hai người tách nhau ra làm việc của mình.

~~~

Biệt thự chung.

Rạng sáng, sau khi Phó Tư Siêu báo tin Nhậm Dận Bồng không sao thì mọi người mới an tâm đi ngủ được. Kết quả là chưa ngủ được 4 tiếng, Patrick đã bị cha nội nào đó dựng dậy đi mở cửa nhà.

Patrick nhìn con vịt vàng nọ xách túi to túi nhỏ đi vào nhà, mặc dù có chút ghét nhưng vẫn rất thiện chí nhắc nhở: "Sáng sớm hôm nay bọn em mới có thể đi ngủ nên anh tốt nhất đừng có gọi anh Mặc sớm quá, nếu không là anh hết cơ hội luôn đấy. Em đi ngủ tiếp đây." Patrick ngáp ngắn ngáp dài đi lên lầu, mặc kệ ông anh muốn làm gì thì làm.

Được thằng em ngoan ngoãn nhắc nhở trước, Lưu Chương cũng không dại gì mà đi làm trái. Cứ như vậy đợi Lâm Mặc thức dậy.

Đợi đến gần giữa trưa, cuối cùng Lâm Mặc cũng xuống.

———————————
Nhìn lại mới thấy, tui toàn chăm chút, tập trung vào vấn đề của Bồng Bồng thui nhỉ😅
Vũ Nguyên chưa có tiến triển gì mới😞 nhưng đó mới là đôi chính mà tui nhắm đến đó các cô ạ🥲 chậm quá huhu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net