#33: |Bồng Bồng làm sao thế?|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi thấy Lâm Mặc đã cứu được người, Phó Tư Siêu, Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng đang đi chậm chậm theo dõi ở phía sau lập tức vặn ga phóng lên. Nhưng thời điểm chiếc xe mất lái kia nghiêng về phía vách ngăn tạo tiếng "xẹt" "kít", đầu của Nhậm Dận Bồng đột nhiên nhói đau, tay vừa vặn ga lại thả ra. Vì đằng sau còn Patrick, Nhậm Dận Bồng cố gắng giữ tỉnh táo, điều khiển xe từ từ dừng lại. Vào giây phút tiếng bùm vang trời nổ ra, trong đầu Nhậm Dận Bồng cũng không tiếng động mà nổ, đại não như vỡ òa, đau đớn đến không thở nổi.

Đột nhiên Nhậm Dận Bồng không chạy xe nữa, Patrick còn đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì thấy Nhậm Dận Bồng gục xuống, hai tay ôm lấy đầu. Patrick hốt hoảng nhảy xuống xe, giữ lấy vai của Nhậm Dận Bồng hỏi: "Bồng Bồng, anh làm sao vậy? Bồng Bồng!!"

Nhậm Dận Bồng vẫn tư thế đó, không phản hồi lại. Patrick lập tức lôi điện thoại ra định gọi cho đám Phó Tư Siêu quay lại, thì nhớ ra trước khi bọn họ đến đây đã tắt hết điện thoại để tránh khỏi định vị.

"Bồng Bồng, anh gắng lên, đợi em một chút, em chạy đi gọi Siêu Siêu." Dứt tiếng, Patrick liền chạy đi.

Chỉ mất vài phút sau, bọn họ đã quay trở lại, Phó Tư Siêu ngay lập tức nhảy xuống từ yên sau xe Trương Gia Nguyên, chạy về phía con người đang gục xuống ôm lấy cái mũ bảo hiểm bên ngoài kia: "Bồng Bồng, Nhậm Dận Bồng!"

"Trương Gia Nguyên lại đây đỡ Bồng Bồng lên, để tao cởi bỏ mũ của nó ra." Phó Tư Siêu phân phó tiếp: "Lâm Mặc, phóng về phía Hải Ca bảo họ quay lại đi, đừng tiến lại đây, nói khéo vào." Đám người Hải Ca từ lúc sự cố xảy ra vẫn đứng yên cách một đoạn khá xa.

Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc đồng thanh: "Ok."

Sau khi Trương Gia Nguyên đỡ Nhậm Dận Bồng dậy, Phó Tư Siêu từ từ tháo bỏ mũ ở trên đầu Nhậm Dận Bồng ra. Bây giờ vẫn chưa biết được nguyên nhân cơn đau của Nhậm Dận Bồng nên mỗi động tác đều phải thật cẩn thận.

Chiếc mũ ko còn, gương mặt nhăn lại đầy thống khổ của Nhậm Dận Bồng lộ ra, hơi thở cũng không ổn định. Phó Tư Siêu đưa một tay đặt trên phần gáy và đầu làm vài thao tác kiểm tra, một tay nắm lấy cổ tay bắt mạch nhưng không phát hiện ra có vấn đề gì.

"Paipai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Em cũng không biết, rõ ràng mọi thứ vẫn bình thương, tự nhiên anh ấy dừng xe rồi gục xuống như vậy..."

"Nhậm Dận Bồng, mày có nhìn rõ tao không?"

Nhậm Dận Bồng muốn đáp lại nhưng miệng không nhấc lên nổi. Phó Tư Siêu thấy vậy thì lấy chiếc vòng cổ trong ngực mở ra, trong đó là rất nhiều loại kim to nhỏ. Phó Tư Siêu lấy vài cái chuẩn bị châm cứu cho Nhậm Dận Bồng để làm dịu đi cơn đau.

Lúc này, từ đằng sau xuất hiện vài luồng sáng gây chói mắt, đó là hai chiếc ô tô cùng xe của Lâm Mặc quay lại. Hồ Vũ Đồng bước xuống đầu tiên, chạy lại chỗ Nhậm Dận Bồng, Lâm Mặc đã nói qua tình hình cho bọn họ.

"Bồng Bồng." Hồ Vũ Đồng vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ lấy Nhậm Dận Bồng từ tay Trương Gia Nguyên: "Phó Tư Siêu, em ấy bị làm sao?"

"Hiện tại em.." Phó Tư Siêu còn chưa nói hết thì bên tai Hồ Vũ Đồng truyền đến tiếng nói yếu ớt: "Ca..." Lúc này dường như bởi vì có hơi thở thân thuộc ở bên cạnh mà đầu của Nhậm Dận Bồng đã không còn đau muốn nổ ra như ban nãy nữa, nhưng sức lực gần như đã bị rút hết sạch, âm thanh phát ra rất khó để nghe thấy.

"Anh ở đây, Bồng Bồng."

"Về nhà." Nhậm Dận Bồng nói xong liền thiếp đi.

"Bồng Bồng, Bồng Bồng!" Thấy người trong lòng thả lỏng toàn thân, Hồ Vũ Đồng hốt hoảng.

"Mau, đưa cậu ấy đến bệnh viện, em sẽ đi cùng anh." Phó Tư Siêu hiện có thể chắc chắn đến 99% là Nhậm Dận Bồng không bị tổn thương cả trong lẫn ngoài, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng dù chỉ còn 1% thì vẫn cần phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra lại một lượt.

Hồ Vũ Đồng bế ngang Nhậm Dận Bồng lên, tiến về chiếc xe ô tô gần nhất, đặt vào ghế bên cạnh tay lái. Phó Tư Siêu nhìn hai chiếc ô tô đến đây có chút cạn lời, vốn dĩ muốn đi cùng xe với Bồng Bồng tiện thể theo dõi tình hình luôn mà...tại sao hai chiếc xe này chỉ có hai chỗ vậy???

"Siêu Siêu lại đây." Ngô Vũ Hằng đứng bên cạnh cửa xe ô tô phía sau hô. Thấy Hồ Vũ Đồng đã lên xe chuẩn bị phóng đi, Phó Tư Siêu cũng nhanh chân chạy về phía sau, leo lên xe để Ngô Vũ Hằng đưa đi, vừa đi vừa nói: "Mọi người cứ về nhà đi nhé, có chuyện gì tui sẽ thông báo ngay."

Châu Kha Vũ nhìn thấy xe của mình sắp bị phóng đi, kêu: "Ây xe của tui..." Đương nhiên sẽ không có ai trả lại xe cho anh.

~~~

Sau khi hai chiếc xế hộp rời đi, ở đây còn lại Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên, Patrick, Bá Viễn, Châu Kha Vũ.

Lâm Mặc nhìn lại một lượt phát hiện ra một người gần như tàng hình: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Nam tử được Lâm Mặc cứu lúc nãy gượng cười: "Tôi không có gì để đi về. Cậu...có thể đưa tôi về một đoạn không?" Như sợ Lâm Mặc từ chối, nam tử nói tiếp: "Chỉ cần đến chỗ có thể bắt xe là được."

"Được thôi." Lâm Mặc đồng ý xong quay ra nói: "Viễn ca, Châu Kha Vũ, hai người có thể đi xe của Bồng Bồng với Siêu Siêu quay về được không?"

Hai người đồng thanh: "Được."

Châu Kha Vũ nhìn lại chỉ thấy một xe trống ở đây liền hỏi: "Xe còn lại đâu?"

Trương Gia Nguyên tiếp lời: "À nó ở phía trước, để tôi đưa anh ra chỗ đó. Paipai ở đây đợi anh một lát, tí anh quay lại đưa em về." Vì sự có mặt của Bá Viễn nên xưng hô cũng phải thay đổi một chút.

~~~

Lâm Mặc đưa người đi trước, Trương Gia Nguyên thì đưa Châu Kha Vũ đi lấy xe, chỉ còn Bá Viễn và Patrick đứng đó.

"Hay để anh đưa em về trước nhé?" Nhưng đoán được Patrick sẽ từ chối nên Bá Viễn nói tiếp: "Em tính này, Trương Gia Nguyên đã đua một buổi như thế nhất định là đã mệt rồi, quay trở về đi một mình sẽ đỡ mệt hơn đúng không?"

Câu này đã thành công khiến Patrick phải cân nhắc một chút, được một lát nói: "Thế cần đợi cậu ấy quay lại để thông báo ạ?"

"Không cần, để anh nhắn cho nó là được."

"Điện thoại cậu ấy tắt nguồn rồi ạ."

"Thế anh nhắn cho Châu Kha Vũ."

"Vâng, được ạ, vậy mình đi thôi."

~~~

Ở chỗ Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.

May là Phó Tư Siêu vẫn cắm chìa khóa ở xe nên Châu Kha Vũ có thể lái đi được.

Đến lúc quay lại chỗ cũ thì lại không thấy người đâu, Trương Gia Nguyên hoàn toàn hỏi chấm. Châu Kha Vũ mở điện thoại ra xem, nói: "Anh Viễn nhắn cho anh, anh ấy đưa Paipai về trước rồi."

Nghe vậy, Trương Gia Nguyên cũng chỉ có thể ồ một cái rồi cùng Châu Kha Vũ rời đi.

~~~

Phía Lâm Mặc.

Lâm Mặc theo hướng dẫn đưa nam tử kia đến một khu đô thị cao cấp, là một hạng mục khai thác của Ngô gia.

Xe dừng lại trước cổng, nam tử xuống xe nói với Lâm Mặc: "Thât sự cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi tên là Hà Lạc Lạc, có thể biết danh tính của cậu không? Tôi thật sự muốn trả ơn cậu mà hiện tại trên người tôi lại không có gì hết."

Lâm Mặc xua xua tay: "Trả ơn gì chứ, không cần đâu, tôi là M, sau này có duyên sẽ gặp lại, thế nhé, tôi đi đây." Nói xong liền vẫy tay tạm biệt rời đi.

Hà Lạc Lạc cứ như vậy không nói được gì, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ấy. Đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, Hà Lạc Lạc vẫn không động, từ trong bóng tối một người bước ra không tiếng động, hướng Hà Lạc Lạc cúi đầu: "Thiếu gia, cậu không sao chứ? Là lỗi của chúng tôi."

"Không sao, các người cũng không lường trước được, người gây nên chuyện này đang ngồi ở Hà gia kìa. Dù sao thì cũng nhờ anh ta mà tôi quen được cậu ấy." Hà Lạc Lạc cũng biết, kể cả hôm nay Lâm Mặc không cứu anh thì đám vệ sĩ này cũng sẽ không để anh chết được.

"Nếu các người thấy có lỗi thì có việc để các người lấy công chuộc tội đây."

~~~

Sáng hôm sau, bệnh viện MS, phòng Vip nhất.

Nhậm Dận Bồng từ từ mở mắt ra, thấy bản thân đang được truyền nước. tay bên phải có một cái đầu đang gục xuống, tay bên trái cũng có một cái đầu.

Nhậm Dận Bồng cử động một chút, người bên phải liền tỉnh dậy, Hồ Vũ Đồng ngẩng đầu lên thấy Nhậm Dận Bồng đã mở mắt liền hỏi: "Bồng Bồng, em thấy sao rồi?"

Người bên trai nghe thấy tiếng động cũng bị đánh thức, nhìn Nhậm Dận Bồng rồi mếu máo: "Tiểu Bồng tử của tao~, mày tỉnh rồi."

"Ừ." Thấy Nhậm Dận Bồng muốn ngồi dậy, Hồ Vũ Đồng đỡ lấy chỉnh tư thế giúp cậu.

Phó Tư Siêu hỏi: "Hôm qua rốt cuộc mày bị làm sao?" Đêm hôm qua sau khi vào viện, bọn họ đã làm qua một lượt kiểm tra cho Nhậm Dận Bồng nhưng vẫn chưa phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

"Tao...hình như nhớ lại được cái gì đó..."

~~~

Trước cổng biệt thự chung.

Lưu Chương bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa, rút điện thoại ra gọi điện cho Trương Gia Nguyên, không ai nghe máy. Lại gọi cho Patrick, may là còn có người nghe, Lưu Chương nói: "Mày xuống mở cửa cho anh."

Đầu bên kia giọng còn ngái ngủ: "Ai vậy?"

"Bố của mày, Lưu Chương."

"Bố tôi sao lại họ Lưu? Đồ lừa đảo, tôi không dễ lừa đâu."

"Patrick! Anh cho mày 3 giây nhìn lại tên người gọi."

"Ye..llow..Ya..Ya?" Patrick nhìn lại điện thoại, nheo mắt cố nhìn từng chữ.

"Cái gì cơ? Mày lưu anh là Yellow Yaya?"

"Á đâu có, anh Chương à? Anh gọi em có việc gì thế?" Patrick cười hì hì lấp liếm cho qua chuyện.

"Xuống mở cửa cho anh, nhanh lên."

"À vân.. Không đúng, đại ca ơi, bây giờ mới 7h sáng, anh đến làm cái gì?"

"Tao đến tán Mặc Mặc."

"Hả? À, nhưng mà em đang buồn ngủ lắm anh ơi~" Patrick vừa nói vừa ngáp.

"Mày với Trương Gia Nguyên là fake, đúng chứ?"

"Hả? Sao anh biết? Không phải. Sao anh lại nói thế?" Patrick đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Mày không cần biết sao tao biết, mày chỉ cần nói mày có mở cửa cho tao không, để tao còn biết đường gọi cho anh Viễn."

"Em mở, em mở là được chứ gì?"

"Nhanh lên."

——————————
Đính chính lại một chút, hôm trước chỉ là một con cá thôi nha😜 Đã hứa không lặn là không lặn.

Mà mọi người có đoán được tại sao AK lại phát hiện ra mối quan hệ fake của Paipai với Nguyên nhi không ạ?😌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net