Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh mai trúc mã như mọi người nghĩ là gì nhỉ , một tình yêu đẹp hay một truyện tình như mơ, tôi không chắc , tôi nghĩ đó chỉ là một câu nói của mọi người khi đọc truyện tranh ngôn tình và tiểu thuyết thôi ... nhưng có lẽ nó đã sảy ra với chính tôi rồi khi mà cậu bạn thân từ bé của tôi dường như đã và đang thích tôi ... hừm tôi nên đối mặt như thế nào đây , nên thẳng thừng đồng ý hay từ chối một cách khéo léo đây khi mà giờ tôi không thể phân biệt được cảm xúc của chính mình nữa nó như một đám hỗn độn trong tâm trí tôi ngay lúc này . Nếu từ chối thì liệu có làm cậu ấy buồn không cậu ấy vẫn sẽ duy trì tình bạn giữa 2 chúng tôi chứ và nếu đồng ý thì tôi có thật sự thích cậu ấy hay không ? "

Đó là những suy nghĩ của tôi suất mấy ngày qua nó cứ luẩn quẩn trong tâm trí của tôi cũng không biết tại tên nhóc Quế Ngọc Hải đang yên đang lành tự dưng lại nói thích tôi làm tôi không biết nên trả lời như thế nào đây 

Tôi và hắn là bạn từ bé ngay từ ban đầu tôi đã chả thể ưa nổi cái tính cách cũng như cái dáng vẻ đáng ghét của hắn không phải vì cậu ta xấu hay tính tình như nào đâu mà vì cậu ta quá nỗi đẹp trai đến mức mà đi đâu các bạn nữ chỉ bao vây lấy cậu ta hoàn toàn bơ phẹt tôi luôn thật ghen tị không chỉ vậy đến cả người lớn ai cũng thích hắn hơn tôi . Từ bé đã bị đem ra so sánh với cậu ta làm tôi càng thêm ghét nào là cậu ta học giỏi , lễ phép với người lớn nhất là những lúc phát bài kiểm tra toán kiểu gì nguyên xóm cũng nghe tiếng mẹ tôi la hét nào là

 " trời đất ơi con ơi là con mấy phép tính đơn giản như này cũng làm sai 1+1 =3 sao học giỏi vậy hả , con nhìn con nhà người ta xem à không nói đâu xa xem Hải kìa lần nào điểm thi cũng tuyệt đối " trời đất lúc đó còn bé nên chỉ coi những lời đó như nước đổ đầu vịt thôi 

Và rồi thứ mà tôi cho là đơn giản ấy lại bám theo tôi tới giờ không chỉ môn toán đến cả các môn tự nhiên hay xã hội đều bị so bì hết , mỗi lần thi tháng hay kiểm tra là y như rằng lại ngồi nghe đạo lí rồi làm tôi tức không nói nên lời 

Nhưng phải thừa nhận là ngoài việc học giỏi với IQ vô cực đó ra thì cậu ta đẹp trai thật nhưng không bằng tôi 

Đó là những lời mà anh đọc được trong cuốn nhật kí của cậu làm rơi trên đường đi học về vốn rĩ anh không bao giờ tò mò những thứ như này và cũng biết như thế là vi phạm quyền riêng tư nhưng do mấy ngày nay cậu cứ ngó lơ anh mặc cho anh có bám giết lấy thế nào đi nữa 

"Tôi ghét cái thằng nhóc Ngọc Hải đó"

" Hôm nay lại bị mắng vì đánh nhau với tên đáng ghét đó rồi"

" Hôm nay hắn đã xin lỗi tôi , còn mời tôi ăn hột vịt lộn nữa chứ ... tôi không ham ăn nha tại vì nó ngon quá chứ bộ tôi có muốn ăn đâu tại nó dụ dỗ tôi "

" ái chà hôm nay tôi đã lén ăn ít socola mà bạn nữ lớp bên tặng cho hắn "

" Tôi đẹp trai nhất quả đất tên Ngọc Hải đó tuổi gì luôn "

"Tên tép diu hôm nay dám mách mẹ trẫm là trẫm chốn tiết ... chít tịt hôm nào trẫm đây sẽ đấm cho hắn vài cú vì tội lắm mồm "

Đó là những lời còn lại trong cuốn nhật kí đó đang tính xem tiếp trang tiếp theo thì cậu leo từ cửa sổ nhà mình qua kéo mạnh cửa sổ phòng anh chui tọt vào , cậu đạp mạnh xuống bàn 

" Tên nô lệ nhà ngươi có thấy quyển thượng thư hột vịt lộn của trẫm ở đâu không"

Anh giật nảy mình dấu quyển nhật kí ra sau lưng , cậu cau có nhìn anh liếc nhẹ qua bàn tay anh như đang dấu thứ gì đó ở phía sau

 dòng chữ của trang tiếp theo mà anh nhìn được là " gần đây cứ mỗi lần gần hắn là trái tim tôi đều..."

"Ngọc Hải tôi hỏi cậu có thấy quyển nhật kí của tôi đâu không hả"

Anh thờ ơ nhìn cậu hôm nay trời lạnh vậy mà mặc đúng mỗi cái áo phông với chiếc quần ngắn đến đầu gối đã thế còn đi dép ngược 

"Quyển nào vậy" anh chỉ hỏi lại đúng 1 câu

Cậu tiến sát đến người anh dí nguyên khuân mặt mình ngước lên nhìn anh do chiều cao có sự trênh lệnh không hề nhỏ nên cậu đành kiễng chân lên 

" Là quyển nhật kí màu đỏ bên ngoài có ghi dòng chứ nhật kí hột vịt lộn đó , có thấy không"

Cậu sắp không giữ được thăng bằng nữa rồi nhưng vẫn trừng mắt lên nhìn anh 

" là cái này "

Anh dơ quyển nhật kí đã dấu lúc nãy lên cố tình để cậu thấy mục đích là muốn trêu ghẹo cậu chỉ như vậy cậu mới có thể nghiêm túc nói truyện được đến lúc đó anh cũng có thể hỏi câu " cậu có thích tôi không  "

" Cái tên Ngọc Hải khốn khiếp kia trả quyển hột vịt lộn đây cho Trẫm nếu không thì Trẫm sẽ tử hình nhà ngươi "

Anh không nói gì lặng nhìn dáng vẻ trẻ con ấy của cậu đã 16 tuổi đầu rồi mà cái tính đó vẫn không thể sửa được đúng là giang sơn khó đổi bản tính khó rời mà 

" tôi không trả thì cậu tính làm gì "

Cậu nhảy dựng lên muốn lấy lại quấn sổ nhưng vô dụng với cái chiều cao này thì ... ừm là vậy đó

Cậu tức điên lên muốn hộc máu ra ngoài , dẫm mạnh lên giường anh hét lớn 

" Trẫm nói ngươi trả quyển nhật kí đó cho trẫm còn không thì trẫm sẽ cắn chết nhà ngươi "

Anh nhếch mép lên cười nhẹ rồi đáp nhẹ một câu

"mời "

" Giám thách thức ta à cắn chết nhà ngươi "

Cậu dùng hết sức tiến lại phía anh đẩy mạnh anh xuống cắn vào cổ anh , vốn tường anh sẽ đau mà khóc lên nhưng thật sự nó nhột đến khó tả , thấy sác thái của anh không thay đổi cậu lại dỗi rồi tính kéo anh lên nói chuyện đàng hoàng mà tay lại chạm nhẹ vào yến hầu của anh , liền bị anh vật lại đè xuống giường 4 mắt nhìn nhau 

*Cạch * cánh cửa mở ra 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net