Phần 3: Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* phụp, xoẹt, xoẹt
Hàng loạt những nhát chém dc một nhẫn giả xuất ra nhanh chóng xử đẹp hết những người rơm xung quanh, nhẹ nhàng, tinh tế, và im lặng. Đầu của hơn 50 người rơm đều đã rơi ra mà dường như ko ai có thể biết dc chuyện j vừa xảy ra vậy, quá nhanh gọn.... 
-Đó chính là kĩ nghệ ám sát của nhẫn giả!!! Giờ cầm kiếm lên và làm theo ta đi.
-Airi!
*Hức hức
Một cô bé đang bưng mặt khóc ngồi đối diện nhẫn giả đó, mái tóc trắng của cô bé rũ rượi, trên người là hàng loạt những vết bầm tím, thậm chí còn có những vết cắt sâu vào da thịt chảy máu. Chắc ai nhìn cô bé cũng sẽ giật mình khi thấy những vết thương đó. Ko thể tưởng tượng bằng này tuổi đầu đã phải chịu nhiều đau đớn về thể xác đến vậy...vậy mà người đàn ông nhẫn giả đứng đối diện kia lại ko mảy may cảm xúc j, vẫn im lặng đứng đó như đợi câu trả lời từ cô bé.
Người đàn ông lặng im hồi lâu, như đã hết kiên nhẫn, ông rút ra một cây roi vắt sau lưng, quất cô một nhát.
Nhẫn giả: Đứng dậy!!!
Âm thanh người đàn ông đó quát lớn, đầy sự vô tình, làm cô bừng tỉnh lại và nhận ra nãy h chỉ là... một cơn ác mộng.

Vừa tỉnh khỏi cơn mê, cô nhận ra mình không phải đang nằm im một chỗ, mà là đang được cõng đi bởi một người đàn ông. Airi đã tỉnh táo nhưng cô vẫn vờ như đang ngủ say. Mục đích của cô chính là tìm hiểu xem, tên này là ai, và tại sao lại làm những chuyện này.
Đầu tiên, hắn ta đã đánh bại cô khi cố đang trên đường thi hành nhiệm vụ, cô chỉ nhớ mình đã bị một cơn bão cát làm mù mắt, rồi ko hiểu sao đã ở ngay hang ổ của tên Aleister khi tỉnh dậy. Càng kì lạ hơn, kẻ đã bắt cóc cô, lại chính là kẻ cứu cô ra khỏi đó, mục đích thực sự của hắn là j, sao lại làm những việc phi lý như vậy, cô thật lòng muốn biết.
Kì lạ, khi nằm trên lưng hắn, cô có một cảm giác... bình yên! Vốn khi vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, giọng nói lạnh lẽo của tên nhẫn giả kia vẫn làm cô hoảng loạn, như thể nó đã là một nỗi ám ảnh từ sâu trong lòng cô, nhưng h đã ko còn nữa, cảm giác bình yên này làm cô muốn cứ như thế mãi. Murad cõng cô cũng dần nhận ra có một sự chuyển biến nào đó trong lòng anh, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ, dường như chỉ là thoáng qua, và cứ thế, hai người im lặng tiếp tục tiến về phía trước, cùng hưởng thụ sự bình yên hiếm hoi mà có lẽ sẽ ko bao h có lại trong thế giới tàn khốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net