𝓣𝓲𝓽𝓪𝓷𝓲𝓬

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/𝓣𝓲𝓽𝓪𝓷𝓲𝓬/

    "Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, xung quanh ầm ĩ tiếng chửi rủa, tiếng gào thét xen lẫn tiếng khóc nức nở của trẻ em. Tôi ngồi trên một góc con tàu chưa bị nước nhấn chìm và đặt bút viết bức thư này cho em. Có lẽ nó chẳng bao giờ đến tay em được đâu, vì đêm nay, tất cả sẽ chìm xuống đáy biển, bao gồm cả tôi.

    Em đang trên con thuyền trở về đất liền, em khóc rất nhiều và muốn ở lại cùng tôi. Nhưng em à, nơi người cần là ánh mặt trời ấm áp chứ không phải nước biển lạnh lẽo ở đây. Em là người tôi nâng niu trong lòng bàn tay, tôi làm sao nỡ để em phải chịu khổ?

    Chỉ là tôi tiếc, tiếc vì chưa thể thực hiện lời hứa của đôi ta. Em mang theo nhiều mộng mơ từ Southampton trở về với New York huy hoàng. Em háo hức chờ mong mùa thu của Manhattan để được nắm tay tôi dạo chơi trên bãi cỏ xanh mướt hoà cùng màu lá phong đỏ ối giữa Central Park cổ kính. Em mơ, mơ về một hôn lễ tráng lệ tại Boldt Castle lãng mạn. Thứ lỗi cho kẻ vô dụng như tôi vì không thể đem đến cho em những điều đẹp đẽ nhất. Nhưng ở kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm được, chắc chắn như vậy.

    Sau này, em phải tập làm quen với cuộc sống không có tôi. Em hãy ở bên người có thể vì em mà làm tất cả. Mỗi ngày, hắn phải trao em nụ hôn dịu dàng và những cái ôm ấm áp. Hắn phải biết em thích hoa oải hương, hắn phải rõ em ghét những ngày mưa ẩm thấp. Và nếu hắn làm em khóc thì hãy nhớ rằng, tôi vẫn luôn ở bên em.

    Tình yêu của chúng ta bắt đầu qua cơn gió nhẹ nhàng cùng ánh nắng lấp lánh tại Luân Đôn, đặt lời ước hẹn trên dòng sông Thames hiền hoà, và kết thúc trong làn nước biển lạnh giá của Đại Tây Dương năm 1912.

    Tôi mở rộng lồng ngực, để trái tim gào thét cùng gió đông. Cõi lòng tan nát vì phải biệt ly, than trách số phận trêu ngươi khiến ta không thể bên nhau đến cuối đời.

    Con tàu Titanic có thể vì thiên nhiên mà ngã gục, nhưng dẫu hôm nay trái tim này có chìm dưới đại dương sâu thẳm, tôi vẫn yêu em đến hơi thở cuối cùng.

    Gặp được nhau là duyên phận, rời xa nhau là do ông trời sắp đặt. Cảm ơn thế gian đã cho tôi gặp được một người như em.

    Tạm biệt, nàng thơ của tôi."

    Con tàu dần chìm xuống, ánh sáng lập loè phía xa, đâu đó quanh đây vẫn văng vẳng tiếng đàn. Là ai tấu lên khúc ca biệt ly não lòng xuyên thấu tận tâm can? Là ai khi sắp ra đi vẫn cống hiến hết mình cho nghệ thuật?

    Các quý ông đứng trên boong tàu hướng về màn đêm đen tối, phía trước là những con thuyền có người yêu, vợ con họ. Ánh mắt ai cũng tràn ngập tiếc nuối,  nhưng họ cho rằng đêm nay là một cuộc thám hiểm đại dương hơn là con đường đi đến cái chết. Ông lão lắc lắc ly rượu trong tay, cười một tiếng thật to; chàng thanh niên miệng ngậm điếu thuốc, ngước lên bầu trời ngắm nhìn ánh trăng lần cuối cùng. Và rồi tất cả cùng đồng thanh: "I love you."

    Bức thư mực còn chưa khô bị gió cuốn đi, trôi dạt theo sóng biển, đi mãi cũng chẳng biết đâu là bến bờ…

   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC