C15: Tiếp Cận Vụ Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được cuộc gọi từ cấp dưới, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Thành chạy đến hiện trường, còn có cả Tiêu Chiến ko hiểu vì sao cũng góp mặt ở đó.
Đối với vấn đề này, Vương Nhất Bác chỉ cười cười.
" cậu chẳng phải là tiến sĩ giỏi nhất nước hay sao? Thử phân tích xem tâm lý của kẻ sát nhân kia là gì. "

Tiêu Chiến im lặng theo chân em trai nhỏ xuống xe, băng qua dải cảnh tuyến màu vàng, đứng nhìn Tiêu Thành vén lên tấm vải trắng phủ kín thi thể.
Nạn nhân trước đó được cô nàng pháp y mới nhậm chức khám nghiệm qua 1 lượt cho hay người bị sát hại là nữ, độ tuổi khoảng chừng hai mươi mấy. Trên cơ thể nạn nhân có nhiều vết bầm tím và trầy xước, cổ có dấu hằn in hình ngón tay, tổng thể trước mắt có thể kết luận đó chính là cách mà kẻ sát nhân hạ thủ... Siết cổ nạn nhân đến chết !

Ngoài ra quần áo nạn nhân xộc xệch ko chỉnh tề, dù sao muốn biết rõ nguyên nhân kĩ càng cái chết của nạn nhân vẫn cần phải mang về cảnh cục khám nghiệm tử thi.

Vũ Linh tỏ ý cần phải mang thi thể về trước, Vương Nhất Bác đưa tay ngăn lại.
" cái vết bầm ngay bên eo người chết kia là gì? "

Xác chết được phát hiện trong tình trạng nằm thẳng, tay chân dang rộng sang 2 bên, áo vén cao lộ cả rốn, có thể thấy rõ nơi eo của nạn nhân có vết bầm tím hình trụ dài.
Vũ Linh nhướng mi, thầm khen sếp nhà mình quá mức tinh ý.

" cái này.... "
Cô nàng nói, ngoắc tay với Lâm Vĩ, ngay khi cậu chàng đến gần thì xô ngã, nhanh chóng cúi thấp người giữ lại, quỳ ngồi trên người Lâm Vĩ ngay cạnh bên xác chết.

" sếp! Anh nhìn xem, hẳn là hung thủ chế trụ nạn nhân bằng cách này, do đầu gối hắn ta tì mạnh vào eo nạn nhân trong thời gian dài nên gây ra vết hằn, sau đó bóp cổ nạn nhân siết đến chết, máu ở phần này không được lưu thông a, eo của nạn nhân tự nhiên sẽ xuất hiện tình trạng máu bầm ngưng tụ. "

Một màn mô phỏng đầy sống động diễn ra trước mắt mọi người, ai cũng không nghĩ đến cô nàng pháp y xinh đẹp này lại có tinh thần lăn xả trong công việc đến như vậy.
Vương Nhất Bác hào phóng giơ ngón cái tuyên dương.

Vũ Linh cười tủm tỉm đứng lên, gọi người thu dọn, lục đục quay về cảnh cục khám nghiệm tử thi.
Lâm Vĩ mãi chưa kịp hoàn hồn, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười kéo cậu chàng đứng lên.
" tỉnh táo lại 1 chút ! Đừng có để cho con gái 'đè đầu cưỡi cổ' như vậy, dù sao cũng là đội phó đội phòng chống tội phạm và hình sự a! "

Quay đầu nhìn lại, anh em nhà họ Tiêu đang đứng nói chuyện với người báo án.

Phát hiện xác chết đầu tiên là bà cô trung niên phụ trách công việc tổng vệ sinh. Theo lời khai, nạn nhân tên gọi Linh Lan, là giáo viên của một trường cấp 3, hai mươi lăm tuổi.
Linh Lan sống 1 mình trong căn hộ, do tính chất công việc và không đủ thời gian, cô nàng có thuê người làm đến quét dọn cách 2 ngày 1 lần.

Sáng nay, khi bà cô lao công đến làm việc vào lúc 7h, phát hiện cửa nhà khép hờ, đi vào thì thấy Linh Lan nằm chết dưới sàn. Bà ta sợ quá vội chạy về nhà, sau rồi nói lại với con trai, con trai mới bảo nên gọi cho cảnh sát báo án, thế là bà ta ngay lập tức gọi cảnh sát.

Ai nấy nhìn nhau đều ko biết nói gì, bà cô này phát hiện xác chết không chịu báo ngay mà còn chạy về nhà hỏi ý con trai, hỏi 1 mạch từ sáng sớm đến tận chiều tối.....

Bà cô lao công cười xòa nói mình phải về trước, Vương Nhất Bác gật đầu, ngỏ ý nếu có việc gì cần đến sẽ cho người liên hệ sau.
-----------

Tiêu Chiến theo chân em trai nhỏ vào trong phòng xem xét, nơi ở của nữ giới đa số đều gọn gàng sạch sẽ.
Căn hộ không quá lớn, 1 phòng ngủ, 1 phòng bếp, buồng tắm và 1 phòng làm việc chính.
Trên kệ sách chất đầy các loại sách liên quan đến số học, Tiêu Thành mang bao tay chuyên dụng, rút ra vài quyển sách lật xem, xác định Linh Lan là giáo viên dạy bộ môn toán, đồng thời trong ngăn kéo cũng tìm được thẻ công tác của cô nàng.

Tiêu Chiến nhìn quanh, đi dạo 1 vòng khắp mọi nơi trong căn hộ, cuối cùng ngồi vào ghế xoay trước bàn học, mở lên laptop riêng của Linh Lan.

" này! "
Cảnh viên tổ thu thập vật chứng  thấy vậy vội ngăn cản, Vương Nhất Bác kéo lại, lắc đầu ra hiệu ko cần. Hắn cũng muốn xem xem Tiêu Chiến sẽ làm gì.

Trên màn hình laptop theo từng hành động thao tác của Tiêu Chiến xuất hiện hàng dài thư mục có khóa, Tiêu Chiến nhấp vào cái đầu tiên, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, được vài giây chỉ thấy các ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, các con số được nhập vào ô mật khẩu hiện ánh sáng xanh, thư mục mở ra.
Vương Nhất Bác nhướn mi, chưa vội hỏi tại sao ai kia lại biết mật khẩu mở khóa thư mục, hắn tiến lại sau lưng cậu, cùng nhìn vào màn hình.

Một đoạn video dài 15 phút hơn, quay lại cảnh nhóm nam nữ vui chơi trong phòng karaoke. Những người này khoác vai nhau ca hát, có người đốt thuốc hút, có người tu cả chai rượu, đặc biệt nhất là trong góc sofa, nơi đó có 1 nữ 2 nam, bọn họ chụm vào nhau cúi đầu, trên tay là mảnh giấy hình vuông, bên trên còn có thứ bột màu trắng. Vương Nhất Bác liếc mắt đã biết đó là cái gì.

Sau đó nữa những người khác cũng nhập cuộc, bọn họ dần trở nên khác lạ, nhóm 3 hoặc 4 người ôm lấy nhau vuốt ve, trai với gái lăn thành  một đoàn.

Tiêu Thành cười cười, ngón tay chỉ vào màn hình.
" hắc, giáo viên bây giờ phóng khoáng như vậy sao? Người nào người nấy đều là cái dạng này? "

Khuôn mặt trong màn hình nằm tại ngón tay Tiêu Thành ko phải ai xa lạ chính là nạn nhân bị sát hại mà bọn họ đang điều tra -- Linh Lan.
Giáo viên giảng dạy trường cấp 3, ai cũng ko nghĩ cô nàng sẽ có 1 cuộc sống đời thường phức tạp đến như vậy!

" Sếp !! "
Tiếng gọi từ xa đã nghe thấy, Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn người con trai dáng người cao to, tóc ngắn cắt cao lỉa chỉa, làn da nâu, dưới mắt kính râm có 1 vết sẹo nhạt kéo dài nửa bên má trái. Áo khoác jean quần bò đen, bốt cao quân đội, tay mang bao da đậm chất rock.

" Phi Kỳ !? "

Người này vốn là cấp dưới của hắn khi còn trong quân đội, cùng với đó vẫn còn vài người nữa, nhưng Phi Kỳ chính là người có năng lực nhất, khả năng tiếp thu và xử lý mọi việc cực kỳ tốt.

" Sếp! Đừng nói là anh chưa nhận được công văn phía trên gửi xuống nhé? Sao thấy em lại kinh ngạc đến vậy? "

" công văn..? "
Vương Nhất Bác mơ hồ nhìn sang Lâm Vĩ.
Lâm Vĩ vội vàng mở điện thoại ra xem tin nhắn nội bộ, cậu chàng trợn tròn mắt kinh hô.

" A, sếp! Bộ trưởng ban lệnh điều động đội viên từng ở dưới trướng anh đều về hết cảnh cục thành phố, trực tiếp đầu quân vào đội hình sự giúp đỡ tra án.... "

--- tức là những anh em khi trước cùng nhau lăn lộn trong quân đội đều chạy hết về đây? Toàn bộ??
Vương Nhất Bác xoa loạn mái tóc, ko nén được kích động nở nụ cười, nắm tay cuộn lại đấm lên vai đồng đội.

" thế thì tốt quá! Vừa khéo, có việc cho cậu làm ngay đây! "

Phi Kỳ cười khổ, chẳng biết có nên trách thân mình lao lực hay ko, lại chạy đến ngay vào lúc này.
Nghĩ là nghĩ như vậy, song, hắn vẫn vui vẻ nhận lấy ảnh chụp mà Vương Nhất Bác đưa cho.

" đến trường cấp 3 hỏi thăm về các mối quan hệ xã giao của cô giáo viên này, càng nhanh càng tốt! "

Nhếch môi cười, Phi Kỳ vẫy vẫy ảnh chụp trong tay.
" rõ, thưa sếp! "

Nhìn người rời đi, anh em nhà họ Tiêu cũng ko còn việc gì khác để làm, nói với Vương Nhất Bác 1 tiếng, chuẩn bị ra về. Lúc này cũng chỉ còn lại người của tổ thu thập vật chứng, Vương Nhất Bác theo đó ra về, làm như lơ đãng hỏi thăm vài câu.

" Tiêu Chiến này, cậu có thể cho tôi biết...."

Vẫn chưa dứt câu đã thấy Tiêu Chiến vui vẻ gật đầu.
" chỉ là phỏng đoán mà thôi, tôi thấy trên tường có treo nhiều tranh ảnh, kệ sách cũng có,  toàn bộ đều là hình của Linh Lan. Vậy nên tôi nghĩ, cô ấy có phải rất yêu quý bản thân mình?
Đứng trên lập trường đó mà suy xét, 1 người như vậy khi thiết lập mật khẩu cho cái gì đó, cũng chỉ có thể là những thứ liên quan đến chính bản thân họ.
Đơn giản dễ nhớ mà còn liên quan đến chính mình thì ko ngoài họ tên hoặc ngày tháng năm sinh.... "

Tiêu Chiến liếc mắt thấy người nào đó trầm tư, nhỏ giọng nói:
" không cần nghĩ nhiều, tôi ko thần như anh nghĩ vậy đâu... "

Vương Nhất Bác không cho là thế.
" nhưng ngày tháng năm sinh.... "

" trên thẻ nhân viên của cô ta, anh tìm thấy trong ngăn kéo còn gì !? "
Tiêu Chiến buồn cười chọt chọt gò má Vương Nhất Bác, lời nói mang theo ý trêu tức.

" đồ ngốc a !! "

Là người đi lấy xe, Tiêu Thành xuyên qua khung cửa kính nhìn anh trai mình và người khác "thân cận", cậu chàng rút thuốc, châm lửa kéo 1 hơi dài.

Không để ý đến xung quanh, Vương Nhất Bác bắt lấy ngón tay ai kia đưa lên môi hôn nhẹ, tà tà liếc mắt nhìn đối phương.

" tiến sĩ Tiêu. Có muốn làm cố vấn cho đội hình sự hay ko? "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net