C17: Khám Xét Ký Túc Xá Nam Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tìm đến trước dãy nhà B lầu 2, Vương Nhất Bác bắt gặp Phi Kỳ đang vẫy tay, vội nhanh chân chạy lên tầng. Phi Kỳ báo cáo hết thảy về những gì mình nghe được, Vương Nhất Bác nhíu mày, rút điện thoại gọi về cảnh cục, cho người tìm hồ sơ vụ án nam sinh viên trượt chân ngã xuống từ lầu 2, trường Đại học công lập vài năm về trước.

Hai người thăm hỏi chốc lát, tìm được kí túc xá riêng của nhóm nhạc The Win. Căn phòng không quá lớn được chia làm 2 gian, 1 gian là bếp và đối diện là buồng tắm. Gian còn lại chính là nơi sinh hoạt chung, có đặt song song 2 chiếc giường tầng. Có thể thấy 1 phòng bao gồm 4 người ở.
Các loại vật dụng sách báo vức lung tung, áp phích treo đầy vách, quần áo ngổn ngang, loại sinh hoạt của dàn nam sinh này cũng quá mức bừa bộn.

Vương Nhất Bác xem xét các vật dụng có trên bàn học, tìm được hình chụp chung của 4 người con trai, phía dưới góc trái còn có dòng chữ "The Win".
Phi Kỳ tìm kiếm nơi khác, căn bếp lạnh tanh chứng tỏ đã lâu không được sử dụng, trở tay đem cánh cửa buồng tắm mở ra, Phi Kỳ nhìn chằm chằm sàn nhà đến phát ngốc.

Nhìn ngắm một hồi, Vương Nhất Bác liếc đến Phi Kỳ đứng mãi 1 chỗ, bèn tiến lại gần. Vừa lúc, Phi Kỳ xoay người, vẻ mặt kì quái mở miệng :" Sếp, anh xem xem có phải tôi hoa mắt hay không? Sàn nhà dưới cái bồn kia sao cứ thấy hình như nó không được bằng phẳng. "

Vương Nhất Bác chớp mắt, theo lời nói của Phi Kỳ nhìn đến sàn nhà, hay nói chính xác hơn là gạch lót trong buồng tắm. Loại gạch có họa tiết không đồng đều, sắp xếp một cách mất trật tự, dường như là cố ý làm rối mắt người nhìn...
Hắn nhíu mày, lại thực hiện một cuộc gọi khác.

" Tiểu Vĩ, đội trưởng Tiêu Thành có ở đó hay không? Bảo anh ta mang theo người của tổ thu thập vật chứng đến trường Đại học công lập, tìm một cái máy khoang cỡ lớn mang đến luôn. "

Phi Kỳ nghe xong kinh ngạc không thôi, hắn cũng đã nghi ngờ ít nhiều, bất quá vẫn hỏi ra miệng.
" Sếp, anh cảm thấy.... "

Vương Nhất Bác gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà buồng tắm, vô cùng chắc chắn mà nói:
" Vừa đủ cho 1 người nằm. "
................

Đội khám xét hiện trường rất nhanh mang theo một cái máy khoan cỡ vừa chạy đến, Tiêu Thành bị gọi tỉnh trong giấc mộng đẹp, sắc mặt cực kỳ xấu, đứng khoanh tay trước cửa phòng không muốn vào.

Vũ Linh là pháp y đương nhiên có mặt ngay tức thì, dù là đang giải phẫu thi thể của cô nàng giáo viên xấu số trước đó.

Máy khoan đặt xuống sàn gạch men, bật công tắc mở, sàn nhà rung động liên hồi. Người điều khiển máy khoan vô cùng thành thạo, theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, đục sàn nhà thành một khoảng rộng, sau đó một nhóm người tập trung dùng búa đập bỏ những phần còn sót, cuối cùng là dùng xà beng nạy dỡ lớp xi măng bên dưới gạch lót, nhất thời bụi bay đầy phòng.

Từng mảng to xi măng được bóc ra, một mùi hôi thối lan tỏa bốc hơi trong không khí. Vương Nhất Bác nhíu mày bịt mũi lùi về sau, Tiêu Thành đồng dạng che mũi ló đầu nhìn.

" Này... Các người tìm được thứ quái quỷ gì rồi hả? "

" Sếp Vương! Dưới sàn nhà có xác chết ! "
Một cảnh viên hô to, tổ bọn họ đều đeo khẩu trang cả, nhưng cái mùi vị khó ngửi này không dễ dàng bị gạt đi, vẫn cứ thoải mái xộc lên mũi, xông cho ai nấy đều xây xẩm đầu óc.

Vương Nhất Bác đeo khẩu trang vào, cau chặt mày bước đến, vừa lúc trông thấy Vũ Linh nhặt lên một khối đất xám, nửa bên mặt của khối đất có dính một lớp màu đỏ...
Vũ Linh cười cười giơ ra trước mặt Vương Nhất Bác.

" Sếp, anh xem! Biết cái này là gì không? "

Không kìm được nuốt nước bọt, Vương Nhất Bác nhướng mi, lại nghe cô nàng pháp y nói tiếp :" Này là thịt người nha, phỏng chừng người này bị đổ xi măng lên sau khi chết chưa bao lâu, hầu như lớp da bên ngoài đều bị xi măng bám chặt vào. Muốn lấy được người lên thì phải bóc hết xi măng ra, đồng nghĩa với việc lột sạch một lớp da của người chết.
Oa... chết kiểu này thật thảm. "

Vương Nhất Bác thầm cảm thấy may mắn khi trưa nay mình chưa ăn gì cả, giao cho Vũ Linh chỉ huy dẫn đội, dỡ bỏ xi măng mang xác chết kia ra ngoài!

Tiêu Thành rút thuốc hút, kéo liền vài hơi dài, thầm nghĩ tên sát nhân nào thiếu tâm nhãn đến vậy. Giết thì cứ giết, nhưng thiếu gì chỗ chôn, lại cứ phải chọn phi tang ngay dưới sàn nhà! Một mồi lửa thiêu rụi có phải nhanh hơn không?

Con mẹ nó thật biến thái !

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười nhìn biểu cảm ghét bỏ trên gương mặt anh tuấn của Tiêu Thành, từng đường nét tuấn mĩ có phần quen thuộc bắt đầu từ sống mũi cao, đặc biệt là khí chất cao ngạo thấm sâu trong xương tủy.
Anh em nhà họ Tiêu đồng dạng đều là người trên vạn người, luôn luôn tỏa ra một loại khí tràng riêng biệt, tài năng xuất chúng, vô luận vẻ ngoài hay danh tiếng, tất cả mọi thứ đều khiến cho người khác phải ngước mắt nhìn !

Như lúc này đây, chỉ đơn giản là hút một điếu thuốc, Tiêu Thành vẫn có thể tản mác ra từ trên người một loại ý vị trải đời thành thục đầy sức thu hút. Dám chắc sẽ có vô số cô gái sẽ  phải điêu đứng khi trông thấy.

" Thế nào, Tiêu đội trưởng tính làm gì tiếp theo. "
Vương Nhất Bác cười nói, Tiêu Thành liếc mắt, ném điếu thuốc xuống sàn nhà, dùng chân dậm tắt lửa.

" Công việc của tôi là giám sát tiến độ của anh nếu như có vụ án và báo lên cấp trên. Chỉ là giám sát... không phải phá án. "

Vương Nhất Bác không giận khi có người phủ đầu, khóe môi vẫn giương cao.
" Vậy thì phiền Tiêu đội trưởng tránh sang một bên, tốt nhất là đừng làm gì ảnh hưởng đến quá trình điều tra và phá án của chúng tôi. "
Nói rồi bàn giao lại cho Phi Kỳ, làm rõ thân phận người bị hại rồi báo lại cho hắn hay. Còn bây giờ, hắn phải đi lấp đầy cái bụng đói của mình cái đã ~~

Tiêu Thành nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác, buồn bực đá mạnh vào bức tường đối diện.
-- Cái dáng vẻ luôn luôn tươi cười của Vương Nhất Bác thực chất không thân thiện như vẻ ngoài hay cười của hắn.
Cái loại ý vị ngông cuồng, vênh váo không để ai vào trong mắt đó...
Vương Nhất Bác tuyệt đối con mẹ nó là một tên "giả vờ vô hại", thực chất trong xương tủy là một tên lưu manh chính cống!
.................

Lấy từ trong tủ lạnh ra vài lon bia, một gói bò khô cay, đem tới bỏ trên bàn. Bật mở tivi, khui nắp lon bia, chuyển đến kênh thời sự trong nước. Ngửa đầu uống một hớp bia lạnh, cảm nhận vị đắng xen lẫn ngòn ngọt chảy xuống cổ họng.
Ánh mắt híp lại, lười biếng ngã tựa vào sofa, chăm chú lắng nghe bản tin trên tivi.

{ Nghị viên Tô Thanh Sơn vừa đắc cử chức phó Bộ Trưởng... thời gian diễn ra lễ chúc mừng vào ngày x tháng x...}

" ha..."
Khẽ bật cười, tay cầm lon bia nhẹ lắc vài cái, sau rồi một hơi uống cạn.
Đôi mắt bởi ánh đèn sáng càng trở nên rực rỡ tinh quang, bờ môi hồng nhuận mê người câu lên, chậm rãi nở nụ cười.

" Phó Bộ Trưởng Tô Thanh Sơn, chúc mừng..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net