CHƯƠNG IV - Thân phận mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ara ara! Hôm nay vui thật đó nha! Anh có tính đưa em đi club nữa không?

Nhỏ Kami ưỡn ẹo bên một người đàn ông mới gặp. Mặt cô ta đã đỏ hết cả lên rồi. Chắc là lại rút tiền của mấy gã tỏ vẻ ăn chơi để đi uống rượu đây.

- Ế? Cậu ta vẫn còn ở đây sao? NÀY! CON MÈO HÂM KIA, LẠI ĐÂY CHO CHỊ BẢO!

Kami bất ngờ khi thấy Kuro đang ngồi một mình trong công viên liền gọi thật to nhưng vẫn không thấy cậu ta quay lại. Cô đành cáo lỗi với người mình đang đi cùng rồi đến chỗ cậu ta.

- Này con mèo đen kia, được làm người rồi, không biết ơn ta lại còn quay lưng bơ người ta hả? Sao chảnh thế?

Vẫn không trả lời. Bực mình quá, Kami tóm lấy cổ áo Kuro rồi nhấc lên.

- SAO TA GỌI MÀ NGƯƠI KHÔNG TRẢ LỜI? CHỈ CÓ TA MỚI ĐƯỢC QUYỀN CHẢNH THÔI! TA LÀ THẦN! MUỐN SỐNG THÌ TRẢ LỜI TA COI!

Kuro giật áo mình ra từ tay cô. Cậu cũng chống trả lại:

- Mắc mớ gì ta phải trả lời cô? Chính cô là người đã gây ra tình cảnh này. Nếu bị Kotori ghét thì ta thà trở lại làm mèo còn hơn.

- Cái tên này... - Kami nhìn hắn, tỏ vẻ ức ra mặt. Nhưng rồi cô cũng thở dài - Hết chịu nổi ngươi luôn! Đi theo ta!

- Đi đâu? - Kuro mở tròn mắt nhìn Kami.

- Đi về nhà ta chứ đâu? Ngươi tính nhịn đói hay bị muỗi tha? Nếu muốn thì cứ việc ở lại đây, ta không can.

- Ư... Ưm. - Kuro sững người một lát, tự hỏi vì sao cô ta bỗng dưng tốt tính thế. Nhưng ai mà thèm quan tâm chứ, cậu có chỗ ở là được rồi. Kuro nghĩ bụng rồi mỉm cười. - Mà ai "hết chịu nổi" chứ? Ta mới là người hết chịu nổi cái tính cách của cô!

- Xí! Ai mà rước phải ngươi thì chắc người đó gặp xui cả đời. Ta thực sự thấy tội cho người đó đấy. Vậy ngươi có tính đi theo hay không?

- Được rồi! Đến ngay đây, đồ bà chằn đầu lửa.

- Ngươi gọi ai là bà chằn đầu lửa hả?

Họ cứ thế cãi nhau cho đến khi về đến căn hộ ở quận Shinjuku của Kami. Căn hộ của cô ta nói thật là khác hoàn toàn so với cái vẻ hào nhoáng của ả. Cả căn hộ 3r chật hẹp như một căn phòng. Lại còn cả mớ rác chiếm 1/2 diện tích kéo lũ kiến và gián đến nữa. Phải nói tuy là con gái nhưng cô ta ở bẩn còn hơn cả quái vật. Cũng chẳng vấn đề gì với Kuro vì cậu ta còn bới cả rác cơ mà.

Mời Kuro vào nhà, ả thần đi pha 2 cốc mì ăn liền mời cậu:

- Xin lỗi vì nhà ta nghèo lắm, chỉ có nấy đây thôi. Đối với ngươi thì có cái ăn là được rồi nên đừng có kêu ca. Mà ngươi có biết ăn thế nào không đó?

Kami làm mẫu mãi mà Kuro vẫn không cầm được dĩa đành phải cầm tay dạy cậu ta. "Đôi tay.... cậu ta mềm quá...", cô nghĩ thầm. Sau khi đã giúp cậu ta đút đến tận miệng vài ba lần, cô đột ngột bỏ tay ra, về chỗ ngồi đối diện với cậu.

- Vậy... ngươi đã làm gì đắc tội với Kotori?

- Ta không muốn nói. - Kuro từ chối thẳng thừng. Nhất quyết không chịu nói đã có chuyện gì xảy ra.

- Được rồi, ta sẽ không hỏi nếu ngươi không muốn. Ngươi có dự định gì không?

- Dự định gì?

- Về ngày mai ấy, chẳng lẽ ngươi định ở nhà cả ngày sao?

- Ta cũng không biết nữa. Mà cô đã giúp ta rồi phải không? Như vậy thì cô đã là thần hộ mệnh của ta. Vậy thì cô phải lo chỉ đường giúp ta chứ.

- "Của ngươi" ư? Hahahahaha! Lần đầu tiên mới có một kẻ tự cao đến mức nhận một vị thần là của hắn. Ngươi quả thật rất thú vị đó. Được rồi! Ta sẽ giúp ngươi. Ngày mai ngươi sẽ nhập học trường Konishi, lớp 1-1.

- Trường Konishi ư? Không lẽ...

- Chuẩn rồi! Đó là trường Kotori đang học. Ta sẽ dàn xếp cho ngươi học ở đó. Chẳng lẽ ngươi định bỏ cuộc sao? Ta sẽ không để công sức của ta nhảy xuống sông tự vẫn đâu.

- Ư... Ừm! Vậy cô tính đưa ta vào thế nào?

- Chuyện nhỏ như con thỏ đối với thần như ta đây. Chỉ cần nhờ người quen lập hồ sơ giả rồi thêm một chút thôi miên là được thôi. Chẳng có cái quái gì trên đời mà thần không làm được cả.

Chàng trai tóc đen ngắm nhìn cô gái có màu tóc đỏ rực lúc cô đang thao thao bất tuyệt tự cao về "tài năng thiên bẩm" của mình. Bây giờ cậu mới để ý vào những lúc thế này, đôi mắt màu xanh lục của ả thần đó lại sáng lên. "Nếu cô ta không có cái miệng thì sẽ dễ thương hơn đấy nhỉ...", cậu thầm nghĩ.

- Tuy nhiên...

- Sao vậy? Có chuyện gì khó à?

*BỐP*

Kuro mới chỉ dướn người lên hỏi một câu mà đã bị Kami tung một cú đấm vào bên má trái.

- Cái con mèo đen ngu ngốc kia! Đã bảo là KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ CÓ THỂ LÀM KHÓ ĐƯỢC THẦN! Sao ngươi dám đắc tội hả?

- ĐỒ BÀ CHẰN ĐẦU LỬA? TÍNH GIẾT NGƯỜI HẢ? - Kuro ôm lấy cục u mọc lên ngay đỉnh đầu. - Nếu không phải vậy thì nói thử xem có chuyện gì?

- Ta chỉ lo chuyện ngươi ăn nói thế nào thôi. Dù sao thì ngươi mới được biến thành mèo khoảng 5 tiếng trước thôi. Cũng không có gì lạ nếu ngươi bị phát hiện.

Đặt cốc mì xuống, Kuro hùng hổ nói:

- Cứ yên tâm vào khả năng của ta. Ta vốn là mèo hoang nên phải quan sát con người rất nhiều lần mới có cái ăn.

- Ha! Vậy sao? - Kami cười một tiếng, xem ra có vẻ coi thường lắm. - Vậy hãy xem ta như Kotori và thử nói chuyện coi.

- Quá dễ, coi này. - Cậu ta hít một hơi dài rồi làm một cái vẻ mặt bất cần đời. - Ê, con nhỏ kia, mày đang làm gì đó?

*BỐP* (Vâng, lại là cú headshot nữa từ chị Kami của chúng ta =)))) )

- ĐÓ LÀ CÁCH NÓI CỦA BỌN YAKUZA (mafia Nhật ấy mà)!! Làm lại coi!

- Ưm! - Lần này cậu ta ra vẻ tươi cười - Bà xã ơi, em đang làm gì vậy?

*BỐP* (Lần 3! Quá nhọ cho anh Kuro =)))) )

- ĐÓ LÀ CÁCH NÓI VỢ CHỒNG! LÀM LẠI!

- Bà nó ơi, bà đang làm gì thế?

*BỐP*

- CÁCH NÓI GIỮA HAI VỢ CHỒNG GIÀ! THÊM MỘT LẦN NỮA!

Ôi trời, đêm nay quả thật sẽ dài lắm đây. (╥﹏╥)

------------------------------------------------------------
Xin chào các bạn, tác giả đây! ヽ(*・ω・)ノ

Hai người này quả thật "hơi" to tiếng với nhau phải không? Các bạn cứ yên tâm. Mặc dù vậy nhưng cả hai người rất quý nhau.

Bây giờ thì tác giả có thêm đôi lời để vào ý chính. Vì việc ôn thi cấp 3 sắp tới nên mình sẽ không "mỗi tối đăng mộtt chương" được. Thay vì thế, mỗi tuần sẽ có thêm một chương mới vào Chủ nhật.

Thành thật xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này. .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.

Mong các bạn hãy like và comment để ủng hộ mình viết tiếp nha !! Vì mình lười viết lắm... ☆⌒(≧▽​° )

Writing!! ....φ(・∀・*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net