Chương 11: Tâm sự(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý châm chỗ lá vỏ bưởi và bồ kết trong cái chậu sành đặt ở trước cửa mỗi gian nhà, mùi khói xông ngai ngái xua tan đi phần nào sự rét lạnh của bầu không khí hiện tại. Không một ai dám hó hé một điều gì, chỉ sợ làm Phương phật lòng.

Đào len lén liếc mắt nhìn Tuân, ra vẻ cầu cứu. Tuân thở dài, hắn dù kinh qua nhiều thứ đáng sợ trong rừng sâu núi thẳm nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt lạnh hơn tiền của Phương cũng phải dè chừng. Song để mấy cô gái, nàng nào cũng mặt mũi tái mét như thế đứng hầu thì cũng phải phiền lòng, vậy nên hắn khẽ ho một cái rồi bảo:

"Đào với Lý sang buồng canh cửi xem cái áo tứ điên chần bông của cậu đã thêu xong chưa, còn mọi người cũng đừng đứng lại đây làm gì, lui xuống nghỉ trưa thôi."

Đám gia nhân thở phào, lấm lét nhìn Tuân bằng ánh mắt như thấy vị cứu tinh, không ai bảo ai rút một loạt xuống nhanh như gió. Gian nhà quay trở lại dáng vẻ im lìm vốn có, Phương thở ra một hơi dài nghiêng người nằm xuống đùi Tuân, quay mặt vào bụng hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Tuân tiện tay tháo dây buộc tóc ra đặt vào cái tráp son bên cạnh bàn, những ngón tay không lấy làm mềm mại của hắn vuốt nhẹ vùng thái dương và sau gáy của Phương, làm y khẽ cong người lại thoải mái ngân nhẹ như một con mèo.

"Hết mệt chưa? Hay tôi bảo Lý mang hạp sâm sang đây nhé." - Tuân hỏi nhỏ.

"Không muốn ngậm, đắng bỏ xừ ra. Tôi không thích ngậm, ngậm cả chục niên rồi cũng có khá khẩm lên chút nào đâu." - Phương uể oải nói, y nghiêng mặt ra nhìn Tuân, ánh mắt như có ma lực gì đó cuốn hút Tuân phải nhìn vào.

"Dù đã phải tá dương* từ mợ nhưng cơ thể tôi vẫn không chịu được. Có một phu quân ốm yếu như thế này, đúng là xấu hổ thật nhỉ."

Tuân nhướn mày ngẫm nghĩ, dù hắn cho đến tận bây giờ vẫn chưa phân hóa, có thể nói là một loại dị tật do quá trình phát dục không hoàn chỉnh thế nhưng cho mãi đến khi bước chân vào cổng gia đình này, hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ cưới một người đàn ông khác. Nhưng từ khi trở thành mợ cả nhà họ Trần, hắn đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống ở nơi biệt viện tường cao ngói dày từ khi nào không biết, một cách vô tình mà cũng rất tự nguyện nằm xuống cái lưới bẫy của con hồ ly tên Phương.

Cũng có sao đâu nhỉ, nhất là khi Phương còn đẹp như thế, cao quý và tinh xảo như thế, giống một mảnh ngọc bích tuyệt thế mĩ miều được gói khéo trong tấm khăn vải gấm thêu hoa, được bảo hộ đến không nhiễm một hạt bụi trần. Vậy mà giờ đây mảnh ngọc ấy lại mệt nhoài rúc vào lồng ngực hắn không chút phòng bị, không chút cảm xúc ác ý, không một ánh mắt phán xét hắn là kẻ dị loại, kẻ đồ tể tàn nhẫn, gã thợ săn máu lạnh như những người dưới làng dưới thôn kia.

Tuân dẫu sao cũng là một con người bằng xương bằng thịt, đứng trước nhu tình mềm mại ấm áp như vậy dẫu có là sỏi đá cũng phải hóa thành sợi chỉ mảnh chứ đừng nói là nhân loại có thất tình lục dục.

"Vậy trước hết tôi kể cho mợ nghe vài điều về tòa trạch viện đồ sộ này nhé." - Phương ngồi dậy rúc hẳn vào lòng Tuân, gương mặt trắng nõn của y như bị vùi trong da thịt màu mật đường ấm áp.

"Gia tộc này từ xưa đã theo nòi bút mực, ngoại trừ quan lộ ra còn có một con đường khác được người trong nhà đời đời tiếp nối, không dám thất truyền. Nói ra có thể mợ chẳng tin, thế nhưng tỉnh này thời tiền triều có tiếng là đất dữ lắm quỷ nhiều quái không thể cho dân chúng làm ăn sinh sống, vậy mà qua vài trăm năm lại trở thành đất lành chim đậu trù phú khó nơi nào bì nổi kể cả kinh thành. Cố nhiên là có bí sự trong đó, mợ thử đoán xem nào?" - Phương híp mắt nhón một hạt mứt sen bỏ vào miệng, nhẩn nha nhai để cảm nhận vị ngọt lan dần trên đầu lưỡi.

"Bị trấn yểm? Khi xưa lúc tôi đi săn, có người kể lại trong núi có mộ của người mạn ngược chết ở đó, chôn hàng tá vòng bạc đĩa bạc mà không ai dám lấy, vì mộ đó đã được yểm. Ai dám tự tiện lấy là chết không nhắm mắt. Thiết nghĩ nếu đã yểm được như thế, thì có phép yểm cho ma quỷ không dám làm phiền dân lành cũng là điều tất nhiên."

Phương bật cười, y hôn chụt một cái vào gò má Tuân:

"Mợ nói đúng, chính là như thế đấy!" - Ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Có điều phép yểm được sử dụng ở đây khủng khiếp hơn thế rất nhiều, dùng cả một gia tộc để làm mắt trận. Mà gia tộc đó chính là nhà tôi."

"Dùng hai trăm mạng người nhà họ Trần khi ấy, cột vào một giao kèo. Gia tộc này sẽ đời đời giàu có, đời đời có người ăn to làm lớn thế nhưng sẽ phải gánh vác trọng trách làm người thủ hộ trận đồ này. Nam đinh trong nhà sinh ra ốm yếu, dung mạo âm nhu không khác gì con gái, đặc biệt hơn là đời đời độc đinh."

Nói đến đây y thở dài, giọng điệu có phần trêu ghẹo mà nói:

"Vậy nên là tôi mới muốn chúng ta có càng nhiều con cái càng tốt, tốt nhất là con cháu đầy nhà."

Tuân nhướn mày, hỏi:

"Vậy trận đồ này lập ra để trấn lại loài yêu quái ma quỷ nào vậy?"

"Không phải một loài nhất định nào cả, nếu mợ tin vào ma quỷ thì hẳn cũng biết sau khi chết chúng ta sẽ đi đâu chứ đúng không? Là lục đạo luân hồi, còn người cùng hung cực ác thì sẽ xuống địa ngục, mợ có tưởng tượng ra địa ngục là bộ dáng thế nào không?"

"Đầu trâu mặt ngựa, vạc dầu sôi, núi dao biển lửa..." - Tuân cố nặn ra vài từ hắn còn nhớ khi còn nhỏ được kể cho nghe.

"Cũng đúng một phần, địa ngục rất rộng rất rộng, không khí hôi thối của máu thịt rữa nát, không có nước sạch mà chỉ có dịch mủ chảy ra từ các con Thực thi trùng*, đất đai cằn cỗi trào lên dung nham nóng bỏng, không thể mọc lên thứ gì khác ngoại trừ những thứ cỏ độc. Mỗi đại địa ngục sẽ lại phân ra hàng ngàn địa ngục nhỏ, có các hình phạt khác nhau dành cho các nguyên tội khác nhau. Những người đã chết mang trên mình tội nghiệt nặng nề sẽ bị chuyển sinh thành quỷ dưới các đại địa ngục đó, tuổi thọ hàng chục ngàn năm nhưng vẫn có ngũ cảm như lúc còn sống.

Phải chịu đựng đủ loại dày vò tra tấn cho đến lúc hết thời hạn đày đọa. Nếu không chịu nổi mà tự sát, kết cục sẽ lại tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế, thời gian ngày càng dài hơn, hình phạt cũng ngày càng đau đớn hơn. Không thể kết thúc, không thể giải thoát, tuyệt vọng chồng chất tuyệt vọng."

"Mợ nghĩ xem liệu sống như thế, có ai mà không muốn uống rượu độc giải khát*, tìm cách trốn lên nhân gian để nhất thời giải thoát khỏi đau đớn khổ ải hay không?"

Tuân gật gù, hỏi:

"Nhưng chẳng lẽ bọn họ có thể trốn khỏi được một chỗ được canh gác nghiêm cẩn như thế chăng?"

"Tất nhiên là không thể, thế nhưng hẵng còn một con đường khác." - Phương cười nói, "Qua những lỗ hổng."

______________

*Tá dương: mượn dương (khí).

*Thực thi trùng: trùng ăn xác.

*Uống rượu độc giải khát: Muốn giải thoát ham muốn nhất thời mà bất chấp hậu quả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net