Chương 12: Tâm sự(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lỗ hổng ở đây có thể giải thích rằng là một loại thông đạo đi tắt từ địa ngục lên trần gian, không phải luôn luôn xuất hiện mà phải có điều kiện nhất định. Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm hiểu triệt để được cái điều kiện này rốt cuộc là gì, thế nhưng đã xác định cụ thể các vị trí mà lỗ hổng tồn tại.

Nơi có lỗ hổng tồn tại không có cách nào giải quyết triệt để mà chỉ có thể tạm thời phong ấn lại, đồng thời tuân thủ một số quy tắc được đặt ra, nếu có bất kỳ ai không tuân thủ theo các quy tắc ấy nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi lỗ hổng. Mà kết cục của việc bị ảnh hưởng, mợ hãy nghĩ lại xem thứ mà chúng ta đã nhìn thấy hôm rằm."

Tuân nhấp một ngụm trà, cau mày vì độ đắng của nó, hỏi lại:

"Vậy nói cách khác, đứa tớ gái khi nãy đã không tuân thủ một trong những quy tắc nào đó sao?"

Phương gật đầu, y mân mê một lọn tóc của mình, đáp:

"Mợ nói phải, người đã bị nhiễm uế từ lỗ hổng không có cách nào thanh tẩy hết, về cơ bản có thể coi như đã không còn là con người nữa rồi. Cách duy nhất là cho con nhóc đó một cái chết đỡ đau đớn mà thôi, hơn nữa phải xử lý cái xác cẩn thận nếu không nó sẽ lại biến thành cái dạng khiến người khó nhịn kia.

Rõ ràng đã được căn dặn cẩn thận rồi mà vẫn phạm vào, có đôi khi tôi nghĩ hay là đó chính là số mệnh của bọn họ định sẵn như thế, tôi chẳng thể can thiệp vào được."

Tuân như nhớ ra điều gì, hắn băn khoăn nói:

"Nếu tôi nhớ không lầm, thì có phải người khách hôm trước cũng là người bị lỗ hổng ảnh hưởng không?"

"Chị ta ấy à, là một trường hợp đặc biệt. Chị ta hẵng còn sống đấy, nhưng mà cơ thể căn bản không thể coi là của con người nữa rồi. Khi tôi còn nhỏ, từng gặp qua mấy lần chị ta ngồi chải tóc trên lầu các nhà bá phụ, dung mạo không nói là tinh xảo nhưng cũng thực yêu kiều như ngọn đậu khấu đầu xuân.

Thế nhưng sau cùng lại đâm vào con đường cụt, chấp nhận cộng sinh với Ám trùng, thứ lọt ra từ địa ngục Chưng Lung. Nói thế nào đây, âu cũng là số mệnh."

"Có điều, có mấy trường hợp tôi không tiện xử lý, nhờ đến chị ta cũng là một lựa chọn không tồi. Tất nhiên là phải có thù lao, cái gì cũng phải sòng phẳng. Lần này chị ta đến đây là để giúp tôi xử lý thứ xuất hiện vào hôm rằm kia, thứ tôi trả là thứ trà hái trên đỉnh núi cao nhất chứa nhiều dương khí nhất, lại được chính tay mợ rót ra. Chỗ dương khí đó đủ cho chị ta no nê được khá lâu đấy."

Tuân vuốt nhẹ mái tóc như tơ lụa thượng hạng của y, cười khẽ. Dáng vẻ hoạt bát náo nhiệt này của phu quân hắn đúng là không dễ thấy đâu, Phương đa phần thời gian hầu như sẽ ngủ mà thôi, hiếm khi mới có tinh thần như thế này.

Phương cũng rúc rích cười;

"Sao hả, nghe giống truyện tiếu lâm lắm ư?"

"Không phải, thú vị. Tôi thích nghe, lần sau nói tiếp được không?" - Tuân rủ rỉ.

"Tất nhiên rồi, sớm hay muộn mợ cũng sẽ biết tất cả, tôi có dám giấu mợ điều chi." - Phương ngáp một cái, ra chiều sắp díp cả mắt lại với nhau, nhưng trước khi hoàn toàn nhập mộng đánh cờ với chu công còn cố nhắc thêm:

"Tối nay chúng ta sẽ đi dự một buổi rước dâu. Mợ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để đến tối đi lại mệt mỏi."

.

Chiều vừa ngả bóng, mặt trời đã vội rụt nhanh xuống bên kia rặng núi phía xa. Tiếng trống thu không, tiếng chuông chùa, tiếng chợ phiên vội tàn, tất cả trộn lẫn lại với nhau để cho ra một loại hợp âm ồn ã nhưng khiến người ta cảm thấy trong lòng như có một tiếng giục mau mau quay trở về nhà, sương mù vừa buông vạn nhà đã sáng đèn.

Phương cười bảo, đứng từ trên tường thành nhìn xuống giống như nhìn thấy một biển hoa đăng, lung linh kỳ ảo vô cùng, Tuân không biết dáng vẻ phồn hoa tựa gấm đó như thế nào, nhân sinh của hắn một nửa là lặn lội nơi rừng sâu núi thẳm, nửa còn lại là đầu tắt mặt tối lo liệu thuốc men cho em gái bệnh tật ốm yếu, nào có tâm trạng gì để thưởng thức cái gọi là vạn gia đăng hỏa* trong lời của phu quân bao giờ.

Đào mở cửa bước vào, trên tay là một cái hạp vuông, nó thưa:

"Bẩm cậu mợ, nước nóng đã chuẩn bị xong xuôi. Đến lúc canh y tắm rửa rồi ạ."

Phương ừ hử một tiếng, nhắc:

"Đổi loại hương xông y phục đi, mùi long diên hương ta không thích."

Tuân bước vào dục thất*, mấy người tớ gái đã mở tủ châm hương, kéo mành đóng cửa một cách thạo việc vô cùng. Áo mới đặt sẵn trong tráp đồi mồi, là một chiếc viên lĩnh màu đen được thêu chìm các hoa văn chữ phúc chỉ lớn hơn đồng xu bằng chỉ bạc, may bằng gấm Nam Định loại thượng hạng, sờ vào mềm mịn như nước nịnh tay vô cùng. Các thứ kiềng bạc, túi hương, túi gấm đựng trầu thuốc, dây lụa thêu buộc tóc đều được sắp gọn ghẽ vào một cái hạp khác, đặt sẵn một bên trước tấm gương đồng khổng lồ to ngang ngửa người.

Tuân nhắm mắt, dang tay để cho tì nữ cởi áo tháo khuy, chỉ quấn một cái khăn ngang hông rồi bước vào bồn tắm, bỏ mặc gương mặt đỏ ửng của các cô. Nước ấm vừa đun cùng lá sả, quả thanh yên và hương nhu thơm ấm, hít một hơi đã thấy thoải mái cả người, chưa kể đến gội đầu cũng có người hầu hạ cẩn thận. Bồ kết rang lên nghiền nhỏ, gội cùng nước đun vỏ bưởi, trầu không và cỏ mần trầu.

Tuân nhìn xung quanh bày la liệt những ô quả sơn đựng những thứ thảo dược, những bình lọ tinh xảo đựng thảo dược ngâm tắm và xoa bóp, nghĩ thầm bảo sao những cậu ấm cô chiêu dù tóc tai có dài đến mấy cũng vẫn mềm mượt như nước, được hầu hạ đến từng kẽ tóc là có thực.

Hơi nước mờ mịt như mây mù, mành trúc treo lơi chỉ đủ che đi những bóng người đương bận rộn phía sau. Tắm xong, Tuân đứng trước gương tự mặc lấy quần áo trong, viên lĩnh và thường* ở bên ngoài đã có người hầu hạ rồi ôm cái lồng ấp tay theo ý của Đào mà ngồi xuống sập, để cho những người còn lại tiếp tục lau đầu chải tóc.

Này nhé, trước hết phải dùng khăn vải bông thấm hết nước trên tóc rồi mới hong khô, sau đó nhúng lược vào nước hoa hồi đun cùng vỏ quế để chải cho tóc mượt mà. Cuối cùng lấy sáp ong đun cho chảy ra rồi miết cho tóc thẳng thớm không bị rối tung, kẻo bị coi là thiếu lễ nghi khi đối đáp với người khác.

Đào bưng vào cái hạp đựng các thứ trang sức, cẩn thận quỳ xuống đeo lên cho Tuân. Kiềng bạc chạm hình con dơi và bươm bướm* tinh xảo va vào nhau nghe đinh đang, hạt ngọc đông châu được thêu đính trên vải sáng lấp lánh dưới ánh đèn dầu lạc được thắp trong các trản đèn lồng, túi thơm đặt hương liệu và túi gấm đựng trầu thuốc đeo ở một bên hông, bên dưới kết một cái kết thật khéo léo và tinh xảo để cho thấy chủ nhân là người có địa vị. Trời hẵng còn rét lạnh, nên bên ngoài còn phải khoác thêm đối khâm* cùng cái áo choàng lót lông cáo cho ấm áp, song vì chưa ra ngoài nên chưa cần khoác, áo hẵng còn treo trên giá áo đã.

Tuân trút một hơi dài, mặc xong đống quần áo cầu kỳ này còn mệt hơn leo ba ngọn núi nữa. Hắn tựa vào gối tựa tay, dựa lưng vào trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, hương trầm thoang thoảng từ các lồng hương trầm bổng trong không trung, như dẫn người vào chốn kỳ ảo.

___________

* Vạn gia đăng hỏa: Vạn nhà lên đèn (vào lúc chập tối).

* Dục thất: Buồng tắm.

* Viên lĩnh: Là loại áo có cổ hình tròn, trong hình là phần áo màu xanh.

*Giao lĩnh: Là loại áo hai vạt giao nhau, thường mặc trong cùng nếu đi cùng viên lĩnh, hoặc không cần viên lĩnh mà chỉ mặc giao lĩnh cùng thường, hoặc quần đều được.

* Thường: Là loại váy quây bên dưới thường mặc cùng viên lĩnh hoặc giao lĩnh. Trong hình là phần váy màu xanh.

* Đối khâm: Áo để hai vạt song song, thông thường khoác ngoài cùng.


* Hình cụ thể minh họa, giao lĩnh mặc trong cùng, bên ngoài có viên lĩnh và thường, khoác ngoài có đối khâm, người mặc có thể đeo trang sức bên hông hoặc trên cổ.

* Biểu tượng dơi và bươm bướm là biểu tượng của sự may mắn và trường thọ, được sử dụng nhiều làm hoa văn trên các món đồ thường ngày.

* Nam giới quý tộc thời này thường thả tóc dài, miết bằng sáp ong cho gọn ghẽ. Tầng lớp bình dân có thể cắt tóc ngắn hoặc búi lên cho tiện làm việc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net