Chap 4: "Tôi không biết cậu lại có tính cách tích cực như vậy.''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay của Karl Heinrich đưa lên cổ Eberhard. Hắn đã nhắm chính xác điểm yếu. Cuối cùng, tôi buông súng ra và dang rộng hai tay rồi nằm gục xuống.

Tôi đã tự tin khẳng định với Weber rằng sẽ không có chuyện thất bại, nhưng điều này là không thể.

Khi định nói đầu hàng, Karl Heinrich, người đã đánh bại Eberhard, dùng ngón tay lau sạch đôi môi dính máu của mình.

Đôi mắt vốn đang thờ ơ nhìn vệt máu trên tay, dần dần tập trung vào Eberhard. Đối mặt với cái nhìn chằm chằm như một con thú nguy hiểm chưa được thuần hóa, Eberhard đột nhiên có cảm giác rùng mình không thể diễn tả.

"Eberhard von Friedrich.''

Giọng nói cũng để lại ấn tượng sâu sắc như vẻ ngoài điển trai của anh ta. Mặc dù tác giả đã miêu tả trong nguyên tác rằng hắn sở hữu một chất giọng hấp dẫn và mạnh mẽ, nhưng rõ ràng nhìn bằng chữ và nghe bằng tai là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ngay cả trong tình trạng bị áp chế, cảm giác đó cũng không quá thực tế.

"Nếu tất cả những hành động ngốc nghếch cậu làm đều là diễn xuất thì tôi có lời khen đấy.''

Tangg

Karl Heinrich bóp cò sau khi chĩa họng súng vào thiết bị theo dõi. Tôi cảm nhận được nỗi đau như bị bắn vào ngực cùng với tiếng đập mạnh.

Cho dù có chịu đựng tốt đến đâu đi chăng nữa thì những tổn thương gây ra cho các cơ quan nội tạng vẫn đau đớn đến mức tôi không thể làm gì khác.

"Thằng chó này....!''

Eberhard đau đến nỗi lăn lộn trên sàn với đôi mắt ngấn lệ, trừng mắt nhìn Karl Heinrich đang ung dung đứng dậy. Ngoài quả tim mà súng của Karl Heinrich đã bắn trúng, hắn còn bắn thêm một phát vào cổ.

"Thái độ đối xử với đàn anh của cậu thật vô lễ. Dù sao thì cũng cần phải dạy dỗ lại.''

Không, nhưng nói gì đi nữa thì tôi cũng là một quý tộc mà.

Anh gần như kế thừa tính cách của Eberhard, nhưng đáng tiếc là anh đã bất tỉnh nên mặt tính cách đó sẽ không bao giờ lộ ra ngoài.

Karl Heinrich, người sau khi 'chăm sóc' cho đàn em Eberhard, đã quá muộn màng khi chú ý đến nơi đặt chiếc hộp mục tiêu.

Nó không có ở đó.

Ở phía xa, qua khung cửa kính bị vỡ, hắn nhìn thấy bóng lưng của Weber Schmidt đang chạy trốn cùng với chiếc hộp.

*******

Nơi mà Eberhard tỉnh lại lần nữa là ở trong bệnh xá. Anh mở mắt và giơ bàn tay bị băng bó lên cao.

Cánh cửa lạ lẫm, bàn tay và địa điểm xa lạ.

Đôi mắt Eberhard trở trên âm u.

'Một chút thôi cũng tốt rồi, nhưng đáng ra nó phải là giấc mơ chứ. Chẳng phải những thứ tốt đẹp thường chỉ xuất hiện trong những giấc mơ ngắn ngủi à' 'Dù thế nào đi nữa thì cũng là chết trong quân đội và lại làm một kẻ ngốc !'

Kang Woo Jin chết vì bị đánh bom ( có lẽ được phóng từ phía Bắc ), chẳng phải sẽ rùng rợn hơn nếu đó là một giấc mơ đúng không ?

Chấn thương của Eberhard không phải là vấn đề lớn. Xương sườn bị gãy và hai cánh tay bị băng bó do rạn xương.

Nếu là thời hiện đại nơi Kang Woo Jin từng sống thì đó có thể coi là vết thương nghiêm trọng, nhưng ở thế giới mà pháp thuật được kích hoạt này thì lại khác. Nếu tìm được một pháp sư y khoa thực thụ, chấn thương sẽ được chữa khỏi trong một hoặc hai ngày.

Tôi hơi ghen tị với điều này.

Eberhard ngủ suốt một ngày. Sau này tôi mới biết sự thật, nhưng có rất nhiều chuyện đã xảy ra tại học viện sĩ quan trong lúc anh đang ngủ.

"Hình phạt à ?''

Bác sĩ quân y điều đã điều trị cho Eberhard là Đại úy Rasmus Henning. Eberhard nghe được điều gì đó hoàn toàn bất ngờ từ Rasmus khi ông đến tháo băng cho anh.

"Được rồi. Tôi nói cho cậu biết vì có vẻ như cậu thật sự không biết về những chuyện vừa xảy ra.'' "Dù có muốn chiến thắng đến thế nào đi chăng nữa, việc cho nổ tung nơi ẩn náu sẽ có nguy cơ dẫn đến thương vong.''

Các quý tộc của Eisenwald đều có chữ "von'' trong tên của họ. Điều đó có nghĩa là bạn có thể biết ai đó có xuất thân từ quý tộc hay không chỉ bằng cách nhìn vào tên của họ.

Rasmus không phải là quý tộc nhưng ông xuất thân từ tầng lớp trung lưu giàu có. Hơn nữa, có lẽ vì tuổi tác và cấp bậc nên ông không quan tâm nhiều đến thân phận của Eberhard.

Nơi ẩn náu và các cứ điểm là những nơi được xây dựng giống như thực tế trong khuôn viên của trường để phục vụ cho các đợt tập huấn quân sự.

Eberhard ngạc nhiên khi biết rằng một ủy ban kỷ luật được thành lập chỉ vì anh đã cho nổ tung một hang động ẩn náu.

"Không....! Trong chiến tranh thì đó là điều bình thường mà.....đâu ra....? Ơ''

Sao lại đau vậy nhỉ.

Khi Rasmus bắt đầu tháo băng, cơ thể tôi tự động trở nên nao núng. Có lẽ trái lại với việc đánh nhau và trúng đầy đạn sơn một cách vô thức thì lúc cơ thể đang thư giãn sẽ đau hơn.

Khi cơn đau dịu đi một chút. Eberhard nghiến răng. Bản thân tôi đã làm tất cả những gì có thể.

"Chuyện này thậm chí còn đến tai hiệu trưởng. Ở trên mọi người đều đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào, nhưng chỉ cần nói lời xin lỗi và đừng gây thêm rắc rối là được.'' "Dù sao cậu cũng là một quý tộc mà.''

"À, tôi hiểu rồi.'' "Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.''

Eberhard nhẹ nhàng cúi đầu. Vốn dĩ tôi khá bực bội vì không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng nhờ có Rasmus nên tôi cảm thấy gánh nặng được vơi đi phần nào.

Mặc dù lời cảm ơn đã dứt nhưng đối phương dường như không có phản ứng trong một thời gian. Khi Eberhard nghiêng đầu một chút, Rasmus đứng dậy và ném miếng băng vào thùng rác.

Miệng ông ấy thốt ra những lời mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.

"Tôi chưa bao giờ biết cậu lại có tính cách tích cực như vậy.''

Chấn thương ở ngực Eberhard là do sự đàn áp quá mức của Karl Heinrich, còn những vết thương khác thì không.

Ông đã từng chứng kiến rất nhiều trận chiến mô phỏng của sinh viên tại học viện quân sự, nhưng ông chưa bao giờ thấy một chàng trai nào có thể trụ vững đến vậy ngay cả khi bị trúng nhiều đạn sơn.

"Ah...''

Eberhard ngậm miệng như thể chết lặng. Vào thời điểm diễn ra cuộc tập huấn, kí ức của Kang Woo Jin rất hỗn loạn. Tôi không đủ bình tĩnh để xem xét tình hình xung quanh vì tâm trí tôi tràn ngập ý nghĩ rằng bằng cách nào đó thu hút được sự chú ý của Karl Heinrich và thay đổi tương lai.

"Năm ngoái tôi đã thua mà.'' "Tôi muốn thắng vào năm nay nên đã cố gắng hết sức."

Eberhard bào chữa một cách thích hợp.

"Về điều đó, tôi nghĩ khởi đầu của nó là một mớ hỗn độn....''

"Hmm, đó là kế hoạch.''

Rasmus cười khẩy trước lời biện minh của Eberhard.

"Ra là vậy.''

Anh bình tĩnh gật đầu. Eberhard cảm thấy có phần không thoải mái, toát mồ hôi lạnh và ngoảnh mặt đi để tránh ánh mắt của Rasmus.

Ở bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy phong cảnh sân vận động nơi ánh mặt trời chiếu qua.

'Tôi đã đắm chìm trong những kí ức về Kang Woo Jin.'

Kang Woo Jin, Đại tá trẻ tuổi nhất Hàn Quốc.

Thật không may, anh ta bị tên lửa bắn trúng và tử vong ngay tại tiền tuyến.
Và kí ức của anh ấy vẫn nguyên vẹn trong tâm trí Eberhard.

'Ha, tệ thật đấy.'

Khoảnh khắc kí ức của anh ùa về trong đầu, Eberhard trở nên bối rối.

Anh có phải là Eberhard von Friedrich không ? Hay là Kang Woo Jin đã chết ?

Không mất nhiều thời gian để Eberhard đư ra kết luận. Mặc dù có những kí ức về Kang Woo Jin nhưng anh ấy đã chết, và bản thân người còn sống là Eberhard nên anh chính là Eberhard.

Tuy nhiên, cuộc đời của Kang Woo Jin đã ảnh hưởng rõ rệt đến tính cách của Eberhard.

'......Tôi không phải là người tốt cho lắm.'

Những lời nói từ gia đình Friedrich và Eberhard mà tôi biết được qua Kang Woo Jin lại rất sốc. Khoảng một nửa trong số những nguyên nhân thuộc về Eberhard.

Anh ta chưa từng nhịn đói, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người nghèo.

Việc nhịn đói vì không có tiền, bị gia đình ngược đãi, bị đẩy vào hoàn cảnh đầu đường xó chợ. Tôi chưa từng trải nghiệm hoặc tìm hiểu về nó.

Theo nguyên tác, trong một thế giới thay đổi nhanh chóng, Eberhard lại chỉ sống như một thiếu gia nhà giàu không biết gì về thế giới bên ngoài.

Bây giờ tôi đã biết được những việc sẽ xảy ra nên tôi phải thay đổi chúng.

Trong khi Eberhard đang sắp xếp suy nghĩ thì Rasmus đã đứng dậy sau khi dọn dẹp mọi thứ.

"Đừng làm quá sức. Nghỉ một chút rồi đi cũng được.''

"Vâng.''

Eberhard đưa hai ngón tay lên trán và chào. Anh ấy gần như chào kiểu Hàn Quốc một lúc rồi ngừng lại.

Khi Rasmus đi ra ngoài, Eberhard hạ tay xuống và ngồi thoải mái trên giường.

'Rasmus Henning'. Chẳng có gì đáng nhớ trong nguyên tác cả.

Bản thân cuốn tiểu thuyết không lấy Eisenwald làm bối cảnh gốc nên tôi không thể biết được chi tiết ở vùng đất này.

Dù sao đi nữa, nếu tôi không thể nhớ được nhiều thì rõ ràng ông ấy không phải là một nhân vật quan trọng trong tác phẩm gốc.

".......Cho dù có là đạn sơn đi chăng nữa thì chẳng ai bắn thẳng vào tim người khác, anh ta đúng là một thằng điên.''

Tôi chạm vào phần xương sườn bị gãy. Mặc dù tôi biết đó không phải là đạn thật và thiết bị bảo vệ đóng vai trò chống đạn nhưng khi bị bắn, tôi đã thực sự sợ hãi.

Nếu đó là một bài tập bắn bằng đạn thật thì đã không có tên điên nào như vậy. Nhưng cho dù là tiểu thuyết đi chăng nữa thì cũng thật quá đáng.

"Tên khốn này.''

"Vậy thì cậu đừng làm hỏng việc.''

Tôi giật mình vì giọng nói đột ngột vang lên. Karl Heinrich đang khoanh tay đứng dựa vào bức tường gần cửa ra vào. Tôi thậm chí còn không nghe được tiếng động gì, rốt cuộc anh ta ở đó từ khi nào vậy ?

Eberhard không đủ can đảm để hỏi điều đó nên đã chuyển giọng.

"Tại sao anh lại đến đây ? Người đàn anh đã bắn vào tim hậu bối của mình.''

"Đừng làm trò nữa.''

Karl Heinrich gỡ lưng ra khỏi tường, từ từ tiến lại gần.

"Cơ thể thì sao ?''

"Đau quá, tôi chết mất.''

"Có vẻ khá ổn đấy.''

"Đã bảo là đau mà....!''

Nếu anh định phớt lờ lời nói của một người, tôi không biết tại sao anh lại đến. Eberhard nắm chặt chiếc gối gần đó và trừng mắt nhìn Karl Heinrich. Cảm giác như nắm đấm của tôi sẽ đánh trúng anh ấy nếu không bám chặt vào gối.

A, muốn khóc quá. Ngay cả khi tên đó không có trong tay cái đầu của tôi và gia đình tôi......!

Khóe mắt tôi trở nên nóng bừng. Không biết anh ta có hiểu cảm giác đó của Eberhard không. Karl Heinrich xắn tay áo lên và nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn.

"Đã nghe Ủy ban kỷ luật nói chưa ?''

Eberhard biết rằng Karl Heinrich hoàn toàn không để lời nói của anh lọt vào tai dù chỉ một chút.

'Tính cách đúng là không hợp nhau.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net