Chap 5: "Nếu anh không đi thì tôi cứ cởi ra thôi ?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật khó để tìm được một góc nào đó có thể hòa hợp được tính cách vốn có của Eberhard và Kang Woo Jin.

Eberhard từ từ ngẩng đầu lên sau khi thả lỏng tay cầm chiếc gối.

"Tôi đã được nghe từ Đại úy Rasmus."

"Còn 30 phút nữa.''

Thì sao ? Eberhard nhìn Karl Heinrich với rất nhiều câu hỏi, nhưng không có câu trả lời nào.

Nếu anh là Eberhard trước khi bị Kang Woo Jin nhập vào, hẳn anh ta sẽ ra lệnh với người khác, chẳng hạn như yêu cầu hắn ra ngoài. Nhưng giờ đây anh không thể cư xử tùy tiện với Karl Heinrich.

Mười phút trôi qua trong im lặng. Theo lời Karl Heinrich, Ủy ban kỷ luật sẽ bắt đầu cuộc họp trong khoảng hai mươi phút nữa.

Nhưng Karl Heinrich thậm chí còn không có dấu hiệu rời đi. Cuối cùng Eberhard phải rời khỏi giường và coi như thể hắn không tồn tại.

Eberhard đang mặc quần áo bệnh nhân, đồng phục của anh được xếp gọn và đặt trên bàn cạnh giường bệnh.

Eberhard bước ra khỏi giường với tiếng thở dài như một ông cụ non và thầm cảm thán trong lòng.

'Ôi trời ơi, số phận gì thế này.'

Ngay cả khi nâng bộ đồng phục lên để chuẩn bị thay quần áo, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Karl Heinrich.

Eberhard nắm chặt quần áo và nhìn Karl Heinrich với nụ cười ngọt ngào nhất có thể.

"Tiền bối đáng kính ?'' "Đàn em của anh phải thay đồ. Anh có thể vui lòng rời khỏi chỗ ngồi được không ?''

Bản thân Eberhard cũng không thể chịu đựng được sự sến súa của giọng nói như đang đọc sách Quốc ngữ. Karl Heinrich cũng không biết phải nói sao nên chỉ nhếch khóe miệng lên một chút.

Nhưng chỉ có vậy thôi. Anh ta không có bất kì câu trả lời hay hành động nào cả.

"Nếu anh không đi thì tôi cứ cởi ra thôi ạ ?''

'À, không biết nữa. Đều là con trai với nhau.' 'Mình đang làm gì vậy trời.'

Bất chấp cảm giác khó chịu khi phải xuất hiện trong tình trạng yếu đuối nhất của mình, Eberhard vẫn bỏ cuộc và lẩm bẩm khi cởi chiếc áo bệnh nhân đang mặc. Dù đã được điều trị nhưng những vết bầm do đạn sơn gây ra vẫn còn xuất hiện khắp cơ thể.

Đại úy Rasmus nói rằng chúng sẽ không để lại sẹo, nhưng vì da yếu nên vết bầm sẽ tồn tại trong khoảng một tuần.

Tôi cảm thấy Karl Heinrich đang nhìn chằm chằm từ phía sau lưng. Cuộc sống ở trong quân ngũ của tôi khá dài, thực tế việc đàn ông cởi đồ với nhau cũng không đến mức xấu hổ.

Tôi bận tâm vì đối phương là Karl Heinrich.

Eberhard thay đổi trang phục nhanh nhất có thể.

'Lâu rồi mới mặc lại đồng phục.'

Rõ ràng đây là bộ quần áo tôi thường xuyên mặc, nhưng vì ký ức của Kang Woo Jin mà tôi có cảm giác như đã một thời gian dài tôi mới mặc lại nó.

Đồng phục của Học viện Quân sự Hoàng gia Eisenwald khác với những gì Kang Woo Jin đã mặc trong thời gian phục vụ ở quân đội, nhưng thành phần cơ bản của trang phục thì lại tương tự nhau.

Eberhard lướt qua hình ảnh của mình một lượt. Chỉ cần nhìn vào anh ấy, một biểu tượng của sự cao quý, với mái tóc vàng, đôi mắt dài, làn da trắng ngần với chiều cao đạt chuẩn, vẻ ngoài vừa sắc sảo và kiêu ngạo đã thể hiện rằng anh được nuôi dạy trong một gia đình quý tộc.

Rõ ràng đó là những lời nói dành cho Eberhard. Sau khi đeo cà vạt gọn gàng, tôi tỉ mỉ chỉnh đốn lại trang phục.

Tôi hài lòng với mọi thứ ngoại trừ việc được gọi đến Ủy ban kỷ luật với hình ảnh này. Sau khi chuẩn bị xong, Eberhard quay người lại.

"Á!''

Anh giật mình và lảo đảo vấp ngã vì Karl Heinrich đứng ngay trước mặt.

Bàn tay rắn chắc của Karl Heinrich vòng qua eo Eberhard. Eberhard thậm chí còn ngạc nhiên hơn trước sự đụng chạm của Karl Heinrich.

Tôi thực sự nghĩ rằng nếu sơ suất thì tôi có thể bị anh ta nhấc lên một cách dễ dàng.

Karl Heinrich vội vàng bỏ tay ra.

"Nhìn vào gương vừa phải thôi.''

Soi gương mà cũng bị nói nữa.

Eberhard oan ức nhưng không kháng cự lại.

Sau khi rời phòng y tế, Eberhard đi thẳng đến hòng họp nơi Ủy ban kỉ luật tổ chức.

'Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ ?'
Eisenwald vẫn là một quốc gia có hoàng đế và các quý tộc, nhưng tôi không thể không lo lắng mặc dù tôi nghe nói rằng sẽ không có vấn đề gì nếu thẳng thắng thừa nhận và xin lỗi.

Eberhard đứng trước cửa và nhìn Karl Heinrich. Khác với Eberhard đầy căng thẳng, Karl Heinrich vẫn thản nhiên.

"Mời vào.''

Vì giọng nói quá nghiêm nghị nên tôi nghĩ họ sẽ đưa ra một thông báo quan trọng, nhưng Ủy ban kỉ luật thực sự không có gì đặc biệt. Thay vì nói là kỷ luật thì đó dường như chỉ là lời khiển trách của hiệu trưởng ? Nó chỉ ở mức độ cằn nhằn thôi.

Thậm chí, trong quá trình đó, Eberhard còn biết được điều mà bản thân anh cũng không hề hay biết.

'Này! Weber Schmidt, anh ấy còn sống không ?'

Sự thật là trong khi Karl Heinrich đang tập trung vào Eberhard thì Weber Schmidt, người kiên cường sống sót, đã giành được mục tiêu ở căn cứ và đội của Eberhard đã giành chiến thắng.

'Dù vậy cũng phải có đoạn đuổi theo chứ.....Đừng nói là bỏ qua cho nha ?'

Vì tôi đã ngất đi sau khi trúng một viên đạn sơn vào thiết bị bảo vệ của mình nên không cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó. Nhưng cuối cùng cũng được thông báo đầy đủ.

Eberhard bị buộc tội cho nổ tung một nơi ẩn náu và cướp quần áo của những học viên bị loại, còn Karl Heinrich bị buộc tội đàn áp đàn em Eberhard quá mức.

Một điều tôi không thể hiểu được là mặc dù Karl Heinrich đã sử dụng biện pháp trấn áp quá mức, nhưng nếu nói một cách nghiêm túc thì chính Eberhard là người ra tay trước bằng nắm đấm chứ không phải đạn sơn.

Vì lý do nào đó, sự thật đó đã bị lược bỏ khỏi nội dung của Ủy ban kỉ luật. Trong một thời gian ngắn, Eberhard đã tìm ra câu trả lời từ biểu hiện của các giáo viên.

'Phân biệt đối xử rồi.'

Hơn một nửa số giảng viên trong Ủy ban kỉ luật thuộc tầng lớp quý tộc.

Nếu Eberhard thừa nhận rằng anh ta đã đánh Karl Heinrich trước, Karl Heinrich có thể kháng cáo bằng quyền tự vệ.

Mình đã có thể làm người tốt.

Kết quả là chỉ có Eberhard, một quý tộc, bị kỷ luật. Nhưng những người coi danh dự và chữ 'von' là tất cả, không lý nào lại bỏ qua dễ dàng như vậy.

Vì vậy, tôi cố tình giả vờ không biết bất cứ điều gì để cố gắng dồn ép cả hai bên bằng cách nào đó. Nhưng họ không có vẻ gì là quan tâm, ngược lại còn giống như đang vờ không biết.
Karl Heinrich đã không phản bác, như thể đây không phải là việc là việc chỉ xảy ra một hai lần.

Và kết quả kỷ luật dành cho cả hai là:
"Karl Heinrich Stein sẽ kết thúc hình thức kỉ luật sau hai tháng quản lý thư viện trung ương, Eberhard von Friedrich và Weber Schmidt trong một tháng quản lý các cơ sở vệ sinh.
Nếu quản lý vệ sinh ở đây làm gì thì đó là làm sạch nhà vệ sinh.

Thiệt tình.

                                *****

Học viện Quân sự Hoàng gia Eisenwald chỉ có thể tham gia hai lần trong đời.

Về mặt chính thức, bất cứ thanh niên nào có sức mạnh ma thuật đều có thể đăng kí học tại Học viện Quân sự Hoàng gia.

Tuy nhiên, do khoản học phí khổng lồ và lệ phí thi cử phải trả khi tham gia kì thi nên việc nhập học sẽ rất khó nếu không phải là những người thuộc tầng lớp quý tộc hoặc con của những thương gia giàu có.

Bất chấp những điều kiện khó khăn như thế này, ngay cả quý tộc cũng không thể nhập học nếu thi rớt trên hai lần.

Vì vậy, những gia đình quý tộc lo lắng rằng con cái của họ có thể phải chịu nỗi ô nhục khi không thể vào được Học viện Quân sự Hoàng gia. Và việc chỉ thi được hai lần mang một ý nghĩa khác.

'Điều đó có nghĩa là độ tuổi của sinh viên nhập học và sinh viên tốt nghiệp đồng đều nhau.'

Nếu đăng ký và thuận lợi vào trường, độ tuổi của học viên sẽ là mười bảy tuổi, hoặc muộn nhất một năm sau là mười tám, và họ sẽ tốt nghiệp ở độ tuổi hai mươi mốt.

Không cần nói cũng có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhốt một đám thanh niên ở độ tuổi hư hỏng vào một chỗ.

'Này, đây mà là trường sĩ quan à ?' 'Trung học thì đúng hơn.'

Học viện quân sự mà Kang Woo Jin tốt nghiệp tất nhiên là một cơ sở giáo dục dành cho người lớn. Người trưởng thành, là người biết chịu trách nhiệm và đảm nhận những nghĩa vụ xã hội....

Vì vậy, ít nhất anh ấy biết cách lắng nghe nếu nói bằng ngôn ngữ loài người.

Eberhard thở dài khi nhìn thấy tình trạng thảm khốc của nhà vệ sinh.

Là thật sao ?

"Cái này là nhà vệ sinh à ? Hay là cái chuồng lợn ? Không, không.'' "Ngay cả chuồng lợn chắc cũng sạch hơn chỗ này.''

"Tôi đã nói là tôi sẽ làm mà. Tiền bối định làm thật à ?''

"Vậy cậu giả vờ làm sạch nó à ? Không phải cấp trên đã bảo phải dọn dẹp thật sạch sao ?''

"Nếu tôi có làm một mình thì cũng không ai nói gì đâu.''

Tôi không thể nào không biết lý do tại sao ủy ban kỉ luật lại bắt Eberhard dọn nhà vệ sinh như thế. Trước hết, đúng là tôi đã vi phạm nội quy nghiêm trọng hơn Karl Heinrich.

Vì vậy, sau khi yêu cầu việc gì đó nghe có vẻ khó khăn như dọn dẹp một nhà vệ sinh, một cơ hội ngầm đã được đưa ra để anh có thể làm việc một cách cẩu thả. Thật trùng hợp, bên cạnh Eberhard chẳng những không phải là quý tộc mà còn là Weber dễ dãi.

Có lẽ tôi không biết nhưng nếu là Eberhard trước đây, tôi sẽ giao phó cho Weber và lau lại sàn nhà vài lần sau khi cậu ta dọn dẹp xong.

Lau sàn hai lần không có nghĩa là tôi không làm.

'Sao nhận được đặc ân mà tâm trạng lại không vui vậy ?'

Eberhard vốn dĩ coi tất cả đặc quyền của mình là điều hiển nhiên.

Vì quá hiển nhiên nên tôi thậm chí còn không biết đó là đặc quyền. Có lẽ do thừa hưởng kí ức của Kang Woo Jin, Eberhard trở nên khó chịu với cách đối xử mà anh nhận được được khi là một quý tộc.

Eberhard cầm cây lau nhà.

"Cậu làm một mình khi nào mới xong ? Phải làm cùng nhau chứ....Và nếu xét theo khía cạnh nào đó thì hẳn là cậu đã vất vả vì tôi rồi.''

Thà rằng bị loại sớm như những thành viên khác trong nhóm thì đã không phải trải qua những rắc rối đó. Weber đã gặp nhiều khó khăn để đồng hành cùng Eberhard mà không có lý do, vì vậy nếu là con người thì tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy là điều bình thường.

"Dù vậy thì cũng đã thắng rồi mà.''

"Thật sự là làm thế nào mà cậu sống sót được nhỉ ?''

"Tôi cũng không biết. Dù sao thì đều nhờ có tiền bối đó.''

"Đừng hạ mình về những gì cậu đã làm.''

Eberhard, người cảm thấy xấu hổ, đã vỗ nhẹ vào lưng Weber và bảo cậu đừng lo lắng.

Sau đó, tôi đã nghĩ rằng thói quen an ủi binh sĩ khi còn là Đại tá đã xuất hiện, nhưng may mắn thay, Weber dường như không quan tâm.

"........Dọn dẹp thôi nào.''

Eberhard và Weber lau chùi sạch sẽ sau khi phun nước pha trộn bột giạt vào nhà vệ sinh bẩn và cọ rửa thật kĩ.

Nước sạch đang đổ vào không ngừng. Cái này đúng chưa nhỉ ?

Ngay cả nhà vệ sinh thời Joseon cũng phải sạch sẽ hơn ở đây !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net