Lạc mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi luôn luôn cảm thấy lạc mất một thứ mà không bao giờ hay biết và hay tự nhận biết được... Đó là tình người!
Toi đã từng bỏ lơ những người ban vé số, ăn xin ( hoặc ăn mày -_-)... mặc dù họ đã nài van xin, van khóc để xin những những đồng tiền ít ỏi từ tôi... Có nhiều người nói tôi vô tâm, phải! Ích kỷ, phải! Nhẫn tâm, đúng luôn! Nhưng tôi vẫn mặt dày bỏ qua những lời nói đó mà tiếp tục sống.

Cho tới một ngày tôi gặp được một người mà tôi luôn ngưỡng mộ bấy lâu nay giúp đỡ một người ăn xin... Người ăn xin đó từng bị tôi sỉ vả vì dám giả mù để xin tiền tôi dù anh ta rất nghèo. Thấy tôi sỉ vả người nghèo, mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh đều tập trung vào tôi. Vì sĩ diện của tôi hơi bị cao nên tôi đành rút mấy ngàn đồng trong túi quăng vào mặt cái người ăn xin rồi đi. Chợt nhiên, người mà tôi ngưỡng mộ xuất hiện- Anh ta là một người học giỏi, luôn đứng đầu trong thành tích của trường đạo của tôi, anh ta đẹp trai, cao ráo, được nói chuyện với anh ta luôn là niềm mơ ước của mọi cô gái ( tôi đã đạt được ước mơ *v*). Anh tiến về phía người ăn xin, tay cầm chai nước ngọt và hộp cơm gà chiên bột của bà Tư trước cổng trường ( Ớ! Ngon vãi!! ƠAƠ) Anh ta bỗng nhiên nhìn tôi bằng một cái ánh mắt khinh thường ( chắc gần như kinh tỡm :((() Tay của người mà tôi ngưỡng mộ đưa hộp cơm và chai nước ngọt cho người ăn xin ( Không phải của em à?! ỌAỌ) Chợt anh nói một câu làm tôi cảm thấy dường như hơi sợ và xấu hổ: ''Anh không ngờ em lại không có tình người đó Nhi ạ!! Anh cảm thấy thật kinh tỡm những người như em!!!"
Nước mắt tôi bỗng nhiên tuôn ra không ngừng trước hành động và lời nói của anh. Tôi kéo anh ra một nơi vắng người rồi gào lên ( gần như hét lên): " Anh.. Anh à!!! E... Em xin lỗi!! Hức hức... Em đã vô tâm... với mọi người xung quanh! Em hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa... đ... đâu anh ơi!!!" Thấy bộ dạng thảm thương như một con điên của tôi, anh ôm tôi vào lòng, anh nói nhỏ:" Ừ ừ anh biết rồi nhóc, nhóc nhớ là luôn giúp đỡ mọi người nha nhóc, giống anh nè!! Nhớ nha!!" " Dạ." Bây giờ nước mắt nước mũi của tôi thi nhau chảy lên áo anh...
Bây giờ tôi luôn luôn cho hết những đồng tiền mà mình có trong người, giúp đỡ những người xung quanh mà gặp khó khăn... Anh à!!! Cảm ơn anh... đã tìm cho em cái thứ bấy lâu nay em làm lạc mất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net