Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công việc của cậu là đảm bảo rằng Namjoon sẽ khỏe lại!"

Yoongi nghiêng đầu về phía Seokjin. Ánh mắt xuyên thấu  và giọng nói độc địa của anh khiến hắn rùng mình. Seokjin đã rất tức giận khi biết rằng Namjoon là bạn đời của Yoongi. Không phải anh không thừa nhận Yoongi là alpha của Namjoon, mà thực tế là Yoongi đã từ chối Namjoon - lý do khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn lúc này.

Cuối cùng thì Yoongi cũng nhớ ra cái ngày mà hắn nói rằng  không muốn Namjoon làm bạn đời của mình. Đó là một sự hiểu lầm hoàn toàn. Hắn không có ý định nói ra. Hắn quá lo lắng khi Seokjin nổi điên vào ngày họ nói về Alpha tương lai của Namjoon. Nếu hắn từng biết rằng Namjoon chính là Luna của hắn, Yoongi sẽ chấp nhận điều đó với trái tim rộng mở.

Nói rằng hắn luôn bị thu hút bởi Namjoon là một cách nói quá. Sau khi Namjoon thể hiện mình là một Omega, Yoongi nhận thấy sự khác biệt của cậu. Mặc dù tỷ lệ cơ thể của cậu trông giống như sói cái gầy guộc và mỏng manh, làn da của Namjoon sáng và rạng rỡ một cách tuyệt đẹp.

Yoongi không biết bao nhiêu lần tim hắn loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy Namjoon ở nhà Kim. Namjoon đáng yêu làm sao khi mặc bộ đồ ngủ Ryan, khuôn mặt buổi sáng đáng yêu của cậu, hay cách cậu ré lên mỗi khi nhìn thấy cua trên tivi.

Yoongi luôn mong được gặp Namjoon bất cứ khi nào cậu ở nhà, liếc trộm chỗ này chỗ kia mà không ai để ý.

Có lẽ. Có lẽ hắn đã yêu Namjoon suốt thời gian qua. Có lẽ hắn đã biết rằng Namjoon là bạn đời của mình. Có lẽ hắn chỉ đợi sinh nhật lần thứ mười tám của mình để biện minh cho tình cảm của mình. Hắn chỉ đợi thời điểm thích hợp để tuyên bố rằng Namjoon là của anh ấy. Có lẽ. Đó là một cái gì đó để suy ngẫm.

Tại sao hắn không bao giờ nhận ra rằng Namjoon luôn giữ khoảng cách với anh? Làm thế nào mà Namjoon luôn chạy về phòng. Cách mà Namjoon luôn đỏ mặt khi ánh mắt họ chạm nhau và cách mà Namjoon luôn mỉm cười khi hắn cười với cậu. Namjoon ngọt ngào và ngây thơ đó.

Yoongi rên rỉ khi hắn giấu mặt dưới bàn tay. Hắn không biết sự ngu ngốc của mình đã khiến tính mạng của Namjoon bị đe dọa. Hắn gần như mất đi người bạn đời của mình và  không biết mình sẽ làm gì nếu mất đi người bạn đời . Tất cả đều là lỗi của hắn mà Namjoon đã phải gánh chịu mọi đau khổ. Hắn đã quên và đã thất bại trong việc bảo vệ Omega của mình.

Liệu Namjoon có tha thứ cho hắn không?

Liệu Namjoon có chấp nhận hắn là Alpha của mình không?

Liệu Namjoon có tỉnh dậy không?

NamJoon sẽ ổn chứ?

Sẽ  -

"Em ấy sẽ ổn thôi, Yoongi..."

Suy nghĩ mãnh liệt của Yoongi đã bị cắt ngang bởi Hoseok. Hắn có thể cảm nhận được cái nắm tay chắc chắn trên vai mình như thể bạn của hắn đang cố gắng tiếp thêm sức mạnh mà anh ấy cần vào lúc này. Không nhìn Hoseok, Yoongi chỉ gật đầu yếu ớt. Hắn liếc nhìn Namjoon đang say ngủ với trái tim đau đớn.

Nó đau. Thật đau lòng khi nhìn người bạn đời của mình nằm bất tỉnh trên giường - với đủ loại thiết bị y tế gắn trên cơ thể yếu ớt của cậu. Yoongi thở ra một hơi run rẩy, khi hắn từ từ nắm lấy bàn tay khẳng khiu của Namjoon.

Yoongi có thể thấy tay cậu run lên như thế nào khi chạm vào làn da lạnh giá. Bàn tay gầy guộc của Namjoon trông mỏng manh đến nỗi hắn sợ nếu dùng sức nhiều sẽ gãy xương.

Yoongi cắn môi, cố kìm nước mắt. Nhưng đó là một nỗ lực vô ích và một tiếng nức nở thoát ra khỏi đôi môi nhợt nhạt của mình. Không mất quá nhiều thời gian trước khi tiếng nức nở nhỏ biến thành tiếng khóc có thể nghe được. Hắn khóc bên cạnh Namjoon một cách đau khổ trong khi những người khác nhìn hai người với một cảm giác đau đớn.
------------------------------------

Sau hai tuần bất tỉnh và hai loạt cơn hoảng loạn, cuối cùng thì Namjoon cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Cậu ở một mình khi lần đầu tiên tỉnh lại. Cậu bối rối khi nhìn thấy tất cả những bức tường và trần nhà màu trắng. Mũi cậu cay xè khi ngửi thấy mùi thuốc và cau mày khi nhận ra trên người mình có rất nhiều dây điện.

"Có - chuyện gì xảy ra sao?"

Đó là câu hỏi đầu tiên cậu hỏi với giọng khàn khàn. Cậu nhìn quanh, có chút bồn chồn trước khi Jimin bước vào phòng và sốc khi thấy Namjoon cuối cùng cũng tỉnh.

Sau một vài lần kiểm tra, bác sĩ  tin chắc rằng cậu hiện đã khỏe hơn và thả dây điện trên người cậu- để lại ống thông mũi và iv để giúp cậu thở trong vài ngày nữa.

Tâm trí của Namjoon vẫn còn rối bời và đó là triệu chứng phổ biến sau hai tuần hôn mê. Không có gì phải lo lắng và bác sĩ đã đảm bảo với gia đình rằng quá trình chữa bệnh đang diễn ra tốt đẹp.

"Tại sao - tại sao tôi lại ở đây?" Namjoon hỏi bằng giọng ngọng nghịu. Bác sĩ Lee đã nói rằng cậu có thể bị trở ngại về khả năng nói trong vài ngày trước khi hệ thống cơ thể và dây thần kinh của cậu có thể hoạt động bình thường.

Bác sĩ Lee mỉm cười với cậu. "Chà, Joonie cậu bị thương nhẹ và đã bất tỉnh gần hai tuần rồi..." cô ấy giải thích.

Trông Namjoon có vẻ không thoải mái sau khi nghe bác sĩ nói. Mắt cậu đảo quanh nơi  có thể thấy một vài người đứng gần đó - đang trố mắt nhìn cậu. Namjoon nuốt nước bọt khi có thể nhìn thấy những cái nhìn chằm chằm dữ dội. Cậu loay hoay kéo chăn, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

"T- tại sao?" Cậu hỏi lại. Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh.

Bác sĩ Lee cau mày. Cô ấy có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn từ giọng điệu rụt rè. "Namjoon, tôi hỏi cậu một chuyện được không?" cô hỏi, bỏ qua câu hỏi trẻ hơn lúc đầu.

Namjoon chậm rãi gật đầu. Đôi mắt cậu dán chặt vào beta nữ, chỉ dành cho cô ấy. Cậu không có can đảm để nhìn xung quanh.

"Cậu có nhớ tại sao cậu lại ở đây không? Ý tôi là chuyện gì đã xảy ra hai tuần trước?" cô cẩn thận hỏi.

Namjoon nhướng mày trước câu hỏi kỳ quặc. Mắt cậu rơi xuống bàn tay đặt trên đùi khi  cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình. Bộ não của cậu làm việc chăm chỉ hơn gấp đôi nhưng không có gì xuất hiện trong đầu. Cậu không thể nhớ hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì. Ngoại trừ bóng tối.

Namjoon nhăn mặt đau đớn khi đầu cậu bắt đầu đau nhói. Cậu ôm một bên đầu trước cơn đau dữ dội. Bác sĩ Lee ngạc nhiên khi thấy tình trạng của cậu, ngay lập tức nắm lấy tay Namjoon khi cậu định gãi cổ lần nữa.

"Dừng lại! Đừng chạm vào vết thương. Bình tĩnh nào Namjoon. Không cần phải ép buộc bản thân. Không sao đâu. Không sao đâu - vì vậy hãy thở chậm lại. Được chứ? Theo tôi - chậm hơn - không - vẫn nhanh - chậm hơn - nhìn - nhìn tại tôi - chậm - được - được - ngoan," bác sĩ Lee nắm tay Namjoon, đặt nó xuống bên cạnh và giúp cậu thở khi cậu gần như lên cơn hoảng loạn.

Đôi mắt nai tơ của Namjoon đang nhìn cô bất lực. Cậu cố gắng hết sức để điều hòa hơi thở của mình theo lời của bác sĩ Lee và dần dần lồng ngực anh ấy cảm thấy nhẹ nhàng hơn và cơ thể cứng đờ của cậu thả lỏng ra từng giây. Lưng cậu chạm vào nệm và ngồi phịch xuống trong sự thoải mái.

"Tôi - tôi không thể -" Namjoon cố gắng nói giữa tiếng thở khò khè của mình. "Không thể - nhớ lại -" cậu nói với giọng khàn khàn. "Tại sao? Tại sao tôi -"

Bác sĩ Lee đã bị sốc khi nghe điều đó từ Namjoon. Nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để không cho Namjoon thấy điều đó. Cô nở một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Namjoon - một cái chạm nhẹ nhàng như một người mẹ dành cho con trai của mình.

"Không sao đâu Namjoonie. Đó là ảnh hưởng chung sau một trải nghiệm đau buồn. Cậu sẽ dành thời gian để nhớ lại và đừng ép buộc bản thân. Hãy để nó diễn ra tự nhiên và dần dần. Được chứ?" Bác sĩ Lee nói với một giọng nhẹ nhàng. Nó nhẹ nhàng và giảm bớt.

Môi Namjoon run run. Cảm xúc trong cậu lúc này hỗn độn. Cậu dựa vào đầu giường, hít vào và thở ra để lấy lại bình tĩnh. Khi cậu mở mắt ra,  nao núng khi có ai đó tiến lại gần mình.
Namjoon lảng đi khi toàn thân run lên vì sợ hãi. Cậu kéo chăn và kéo nó lên tận cằm. "Ngươi - ngươi là ai? Đừng - đừng lại gần ta!" Cậu hét lên.

Đôi chân bà Kim khựng lại trước tiếng hét, ngơ ngác nhìn con trai. Bà há hốc mồm kinh hãi khi mắt dán chặt vào Namjoon. "Nam - Namjoon-ah... là mẹ đây, eomma..." Bà nói khi đặt tay lên ngực. Đôi mắt bà long lanh ngấn lệ nhìn đứa con trai đang sợ hãi.

Namjoon lắc đầu nguầy nguậy, vẫn trùm chăn kín mít. Chỉ có đôi mắt của cậu có thể được nhìn thấy ngay bây giờ. "Không - không! Bà - bà không phải là mẹ tôi. Bà - bà không thể là mẹ tôi. Tôi - tôi không biết bà!" Namjoon kêu lên khi cơ thể cậu tiếp tục run rẩy dữ dội.

Bà Kim đưa tay lên che miệng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Bà không ngờ rằng Namjoon lại từ chối thừa nhận bà là mẹ của cậu. Bà biết rằng bà không phải là một người mẹ tốt đối với cậu nhưng bị từ chối như thế này thực sự khiến trái tim bà đau đớn.

"Joonie, làm ơn đi. Eomma là -"

"Không!!!!" Namjoon hét to hết mức có thể, mắt trừng trừng nhìn bà Kim sắc lẹm. Mọi người giật nảy mình vì sự bùng nổ, nhìn Namjoon và bà Kim với vẻ khó hiểu.

"Namjoon! Em không được làm thế với Eomma!" Seokjin tiến lên, cố gắng thuyết phục Namjoon về sự thô lỗ của mình. Nhưng hành động của anh đã khiến Namjoon run rẩy hơn nữa và cậu trốn dưới tấm chăn, cuộn tròn người như một bào thai. Mọi người có thể thấy cậu đang run rẩy như thế nào.

"Đừng - đừng lại gần tôi!" Cậu thì thầm gần như không thể nghe thấy vì cậu đang trong một mớ hỗn độn thổn thức.

"Nam-"

"Dừng lại Seokjin!" Bác sĩ Lee nắm lấy cánh tay của Seokjin, ngăn anh tiến về phía Namjoon. "Anh đang đe doạ Namjoon." Cô nói thêm.

Seokjin khiển trách và ném cho beta một cái nhìn khó chịu. "Em ấy là em trai  tôi!" Anh giận dữ vặn lại.

Bác sĩ Lee nghiến răng. "Anh không nhìn thấy tình trạng của cậu ấy bây giờ sao? Cậu ấy sợ anh và mẹ anh! Anh ta thậm chí còn không nhận ra mẹ! Cậu ấy có thể bị mất trí nhớ!" cô nghiêm khắc nói.

Seokjin cau mày trước câu nói đó, nhìn bác sĩ Lee với ánh mắt khó hiểu. Seokjin liếc nhìn Namjoon vài giây trước khi quay lại với bác sĩ Lee. "Mất trí nhớ?"

Bác sĩ Lee gật đầu. Theo quan sát và tiên lượng ban đầu của cô ấy, có thể Namjoon bị mất trí nhớ do chấn thương và kinh nghiệm. Đó là một cơ chế bảo vệ cảm xúc để bảo vệ bệnh nhân không gặp lại chấn thương tương tự; thể chất và tình cảm.
Tôi cần phải chẩn đoán thêm nhưng bây giờ hãy để anh ấy nghỉ ngơi trước. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ người nào đến thăm cho đến khi tôi chắc chắn rằng anh ấy ổn mới được tiếp đón", bác sĩ Lee quyết định. Đó là vì lợi ích của NamJoon.

Seokjin chuẩn bị phản đối thì mẹ anh luồn tay qua tay Seokjin. Seokjin quay sang nhìn mẹ và anh khịt mũi khi mẹ anh lắc đầu yêu cầu anh không nói gì thêm.

"Làm ơn đi Mina. Hãy làm bất cứ điều gì cho con trai tôi. Tôi muốn - tôi muốn Joonie trở lại!" Bà Kim cầu xin khi nắm lấy và siết chặt tay bác sĩ Lee.

Bác sĩ Lee vỗ vào tay bà Kim. "Tôi sẽ Maya. Tất cả các bạn có thể về nhà và để tôi xử lý mọi thứ ở đây. Tôi sẽ cho mọi người biết tiến độ. Và tôi chắc chắn đây là tạm thời ..." cô giải thích.

Mặc dù bà Kim không muốn để Namjoon một mình trong phòng nhưng bác sĩ Lee đã thuyết phục bà tin tưởng vào việc này. Bà Kim nhìn con trai mình một lúc trước khi rời đi cùng Seokjin và Jimin.

Bác sĩ Lee thở dài và tiến lại gần Namjoon, vẫn đang trốn dưới tấm chăn. Cô ấy ngồi trên mép giường và cô ấy có thể thấy cậu nao núng như thế nào.

"Namjoonie? Không sao đâu, họ đã rời đi rồi. Tôi là người duy nhất ở đây nên không có gì phải sợ cả..." cô dỗ dành cậu.

Namjoon ngập ngừng kéo chăn xuống, nhìn qua tấm ga trắng để chắc chắn rằng bác sĩ Lee đã nói sự thật. Cậu thở ra một hơi run rẩy sau khi biết mình an toàn với bác sĩ Lee.

Bác sĩ Lee mỉm cười trìu mến với cậu. "Đừng lo lắng. Tôi sẽ không để bất cứ ai đến đây mà không có sự cho phép của cậu. Được chứ?" cô ấy nói.

Nam Joon gật đầu. "Mùi - mùi của họ nồng quá," cậu thốt lên, ngoáy mũi khi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương mà bà Kim, Seokjin và Jimin để lại.

Bác sĩ Lee cau mày. "Mùi hương?"

Nam Joon ậm ừ. "Ừm - Alpha. Tôi - tôi không thích nó. Nó làm tôi phát - sợ..." Namjoon nắm chặt lấy tấm chăn khi cơ thể cậu run lên vì sợ hãi.

Bác sĩ Lee phần nào hiểu được tình hình và lý do tại sao Namjoon lại hành động như vậy. Nhưng cô không muốn tạo áp lực cho cậu khi đang mệt mỏi lúc này. Namjoon cần nghỉ ngơi trước khi cô ấy có thể tiếp tục chẩn đoán.

"Được. Đừng lo lắng quá. Cậu cần phải ngủ..."

Namjoon mệt mỏi gật đầu. Đôi mắt cậu trở nên rũ xuống, cảm thấy kiệt sức và buồn ngủ. Cơ thể cậu vẫn đang trong quá trình chữa lành và cảm xúc đau khổ sẽ khiến cậu dễ dàng bị kiệt sức.

Bác sĩ Lee mỉm cười và xoa đầu Namjoon khi mắt cậu từ từ nhắm lại. "Nghỉ ngơi đi, Namjoonie. Đừng lo lắng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC