Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Al - alpha - cứu - giúp tôi..." Namjoon yếu ớt thút thít.

Và nó giống như một địa ngục tan vỡ. Yoongi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn chỉ thấy màu đỏ. Hắn gầm gừ và nhe răng trước khi lao về phía trước và vồ lấy cha của Namjoon. Ông Kim bị choáng trước đòn tấn công bất ngờ, không có cơ hội để tự vệ.

Cả hai lăn lộn trên sàn và ông Kim kêu lên đau đớn khi Yoongi cào vào ngực ông . Khiến ông phải suy nghĩ lại về khả năng của Yoongi với tư cách là một Alpha. Ông hối hận vì đã tiên lượng sớm về Yoongi. Yoongi tuy nhỏ nhưng  mạnh mẽ hơn nhiều so với ông nghĩ.

"Sao ông dám động vào bạn đời tôi !!! Tôi sẽ giết ông đồ khốn nạn!" Yoongi gầm gừ và đặt cả hai tay lên cổ ông Kim - cố gắng bóp cổ ông.

Cái đêm mà Hyunwoo hành hung Namjoon chợt hiện lên trong tâm trí hắn và Yoongi có thôi thúc phải bảo vệ Omega của mình.

Ông Kim đang vùng vẫy bên dưới Yoongi, quằn quại trong đau đớn khi móng vuốt của Yoongi bấu vào thịt ông qua vai. Hắn vô cùng tức giận và điều duy nhất trong đầu  là giết ông Kim vì đã làm tổn thương người bạn đời của mình. Hắn không quan tâm nếu người đàn ông đó là cha của Namjoon. Không ai có thể chạm vào Namjoon của hắn. Không một ai.

"Sao ông dám! Sao ông dám!!" Yoongi hét lên và bổ nhào về phía bờ vai lộ ra ngoài của ông Kim, dùng hàm răng sắc nhọn của mình xé toạc xương quai xanh của ông. Máu tràn ngập miệng Yoongi và  có thể cảm nhận được vị kim loại trên lưỡi mình. Thật kinh tởm nhưng hắn cảm thấy hài lòng vì đã có thể gây ra vết thương như .

Namjoon quan sát cách ông Kim và Yoongi xô xát trên sàn với sự kinh ngạc. Cậu đẩy người về phía sau cho đến khi lưng chạm vào tường và ấn đầu gối vào ngực. Cậu không ngừng khóc khi nhìn hai người, hóa đá khi nhìn thấy cảnh bạo lực trước mắt mình.

Âm thanh của những con sói gầm gừ và cách da thịt bị xẻ thịt khiến anh ta rùng mình và cơ thể cậu nổi loạn trước âm thanh khủng khiếp đó. Namjoon lấy hai tay bịt tai lại, cố át tiếng ồn.

"St - dừng lại - làm ơn - dừng lại - dừng lại - làm ơn -" Namjoon vừa hô vừa đung đưa người qua lại. Cậu nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng hãi ​​hùng đó. Điều này là quá nhiều cho cậu để chịu đựng.

"Appa! Yoongi!!"

Một giọng nói nhanh nhẹn khác vang vọng trong phòng và chấm dứt mọi thứ đang diễn ra trong phòng. Điều duy nhất họ có thể nghe thấy lúc này là tiếng thở hổn hển của Yoongi và ông Kim và tiếng nức nở của Namjoon. Seokjin và bà Kim há hốc mồm nhìn hai Alpha - giờ máu đã bê bết trên mặt và áo của họ.

"Raewon! Anh - anh đang làm gì vậy?" Bà Kim bàng hoàng chứng kiến ​​khuôn mặt chồng bị đánh dã man, trên vai có vết thương hở. Máu đang nhỏ giọt trên sàn nhà. Mùi của nó cay xè mũi. Nó khiến bà buồn nôn.

Ông Kim bật dậy khỏi sàn sau khi đẩy Yoongi sang một bên. Yoongi rên rỉ trước cú va chạm trước khi hắn cũng đứng dậy. Cả hai trông như thật khủng khiếp, cả người đầy vết thương hoà lẫn với máu.

"St - dừng lại - làm ơn -"

Yoongi sửng sốt trước những tiếng nức nở đau lòng trước khi lao về phía Namjoon. "Namjoon!" cậu quỳ xuống trước mặt cậu đang sợ hãi, nhưng hắn lại quá sợ hãi để chạm vào cậu. Hắn sợ rằng Namjoon sẽ lại phản ứng như trước. "Joon à..."

Namjoon rên rỉ khi nghe thấy giọng nói của Yoongi, từ từ quay đầu lại để nhìn hắn. Namjoon càng khóc to hơn khi nhìn thấy gương mặt thâm tím và máu trên má của Yoongi. "Al-alpha!" Cậu lớn tiếng rên rỉ trước khi nhảy lên người hắn.

Yoongi hoàn toàn bị sốc trước phản ứng đó. Hắn không có thời gian để phản ứng chính xác, khiến hắn ngã  xuống đất. Namjoon khóa chặt hai tay của mình quanh cổ Yoongi và mặt cậu vùi vào giữa cổ và vai hắn. Yoongi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt và hơi thở ấm áp của cậu phả trên làn da trần của mình. Nhưng điều khiến trái tim hắn đau đớn là tiếng khóc của cậu .

"Alpha!"

Yoongi vòng tay quanh eo thon của Namjoon và  để Namjoon bò lên người mình và ngồi lên đùi hắn. Hắn không có can đảm để di chuyển, sợ rằng Namjoon sẽ khóc nhiều hơn bây giờ.

Bà Kim đau lòng nhìn con trai trước khi hướng đôi mắt nâu về phía chồng. "Anh đang làm cái quái gì với gấu con vậy?" Bà hỏi , sự tức giận trên gương mặt của bà vẫn còn

Ông Kim nhăn mặt đau đớn khi vết thương trên vai bắt đầu đâm vào xương. Ông đặt tay lên vết thương, để máu chảy qua kẽ tay.

"Tôi đang làm những gì tôi phải làm! Nó là lý do tại sao hội đồng muốn truất ngôi tôi! Nó cần phải giải thích mọi thứ cho họ." Ông nói với giọng điệu sắc bén.

Bà Kim tức giận nói. "Anh đang hành động lố bịch Raewon. Joonie không liên quan gì đến chuyện này. Anh là lý do cho toàn bộ thử thách này. Anh đã không thể trở thành một người cha tốt của Namjoon và anh đã không thể trở thành một người lãnh đạo tốt và một Alpha..." cô ấy nói .

Ông Kim gầm gừ với vợ, cảm thấy tức giận vì không được bà ủng hộ. "Em đang nói gì vậy, Maya? Mọi chuyện xảy ra là do Omega vô dụng đó!"

Bà Kim nắm chặt tay trước lời buộc tội ác ý, nhìn chồng với vẻ giận dữ sôi sục. Bà liếc nhìn con trai mình, vẫn đang khóc khi cậu ôm hắn. Trái tim bà chùng xuống trước cảnh tượng đó và  cảm thấy bất lực vì với tư cách là một người mẹ, bà đã không thể mang lại sự an ủi cần thiết cho con trai mình.

"Anh là alpha tồi tệ nhất mà tôi từng gặp trong đời Kim Raewon!" bà Kim nói khi nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu của chồng mình.

Ông Kim sửng sốt khi nghe lời tuyên bố đó, nhìn vợ vẻ hoài nghi. "Gì?"

Bà Kim hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục nói bằng trái tim của mình. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã kết hôn với một Alpha ích kỷ, người đã không bảo vệ được gia đình của mình. Một Alpha ngu dốt đến mức thậm chí còn làm tổn thương chính con trai mình."

Ông Kim nhăn nhó trước những lời cáo buộc, từ từ tiến về phía vợ. Một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ đôi môi nứt nẻ của anh ta, nhe răng ra với Omega của mình. "Sao dám - sao em dám nói thế với tôi! Đúng là một Omega ngang ngạnh!" Ông gầm lên giận dữ, giơ tay tát vợ vì hành động xấc láo.

Tay ông gần như chạm vào làn da trắng như sữa thì ai đó đã nắm lấy cánh tay anh và vặn mạnh ra. Ông Kim loạng choạng lùi lại vài bước trước hành động bạo lực. Ông ngẩng đầu lên để nhìn thủ phạm và tròn mắt khi nhận ra đó là đứa con trai lớn của mình; Kim SeokJin.

"Ồn không được động đến mẹ tôi! Tôi không cho phép ông làm hại bất cứ ai trong gia đình tôi..." Seokjin hung dữ cảnh báo.

Ông Kim há hốc miệng kinh ngạc, không thể tin nổi chính con trai mình và vợ lại liên minh thách thức ông.

"Anh nên đi đi, Raewon. Anh không được chào đón ở đây. Anh không cần thiết ở đây. Anh chưa bao giờ là một phần trong cuộc sống của Namjoon trước đây và anh sẽ không bao giờ ở trong tương lai. Kể cả trong cuộc sống của chúng tôi nữa!" Bà Kim nói với giọng dữ tợn.

"Ý em là gì?" Ông Kim hỏi.

"Tôi muốn ly hôn!" Bà nói một cách lạnh lùng dứt khoát.

"Gì???" Ông Kim không tin được lời mà người vợ Omega xinh đẹp của mình vừa nói ra

-------------------------

Căn phòng tràn ngập tiếng nức nở của Namjoon. Bây giờ cậu đang nằm trong phòng, với hắn nằm nghiêng khi cậu  giấu mặt vào ngực của người bạn đời của mình. Cậu không nói bất cứ lời nào ngoại trừ khóc kể từ khi ông Kim rời khỏi nửa giờ trước.

Bà Kim đã rời đi vài phút trước, nói với Seokjin rằng bà muốn hỏi ý kiến ​​luật sư về đơn ly hôn của mình. Seokjin không ngờ rằng mẹ anh lại đưa ra một quyết định quyết liệt như vậy trong lúc nóng nảy. Bà Kim cho biết đã suy nghĩ nghiêm túc về việc ly hôn từ lâu nhưng không đủ can đảm để nói ra. Hôm nay bà có cơ hội và cảm thấy nhẹ nhõm khi gánh nặng trên ngực cuối cùng đã được trút bỏ. Bà cảm thấy mãn nguyện và bình yên hơn.

Seokjin nhìn em trai mình lặng lẽ khóc trong vòng tay của người bạn đời. Anh thở dài thườn thượt, cảm thấy thật tồi tệ khi Namjoon phải trải qua một trải nghiệm kinh khủng như vậy với cha của họ. Anh  không bao giờ nghĩ rằng cha mình có thể hành động  như vậy chỉ để bảo vệ vị trí thủ lĩnh của đàn.

Đồng thời, anh cũng không tốt hơn cha mình. Seokjin thừa nhận rằng anh đã thất bại với tư cách là anh trai của Namjoon. Những suy nghĩ tiêu cực về Namjoon, sự xấu hổ mà anh đã cảm thấy, khoảng cách, sự đối xử lạnh lùng - Seokjin cảm thấy xấu hổ về bản thân.

Làm sao anh có thể để mình rơi vào suy nghĩ chính thống của cha mình về Omega nam? NamJoon là em trai của anh . Omega hay không, Namjoon vẫn là người em quý giá của anh. Anh nên quan tâm đến cậu nhiều hơn, và bảo vệ hơn. Lẽ ra Namjoon nên có thể dựa vào anh để được an ủi, tìm kiếm sự an toàn từ anh và ôm cậu để an ủi.

Anh chưa bao giờ ghét sự thật rằng Namjoon đã xuất hiện như một Omega hai năm trước. Anh chưa bao giờ ghê tởm việc Namjoon đã biến thành một Omega xinh đẹp. Seokjin chỉ cảm thấy khó xử khi ở cùng với Namjoon. Thật kỳ lạ khi anh có thể ngửi thấy mùi thơm nổi bật của đào và kem. Thật kì lạ khi mọi người cứ nhìn chằm chằm vào Namjoon với ánh mắt thèm muốn.

Seokjin muốn moi nhãn cầu ra khỏi hốc, moi thịt và bẻ cổ chúng vì đã nghĩ như vậy về em trai mình. Anh  đã từng đấm một cậu bé khi cậu ấy nhận xét xúc phạm đến Namjoon, gọi cậu  là 'đồ đĩ' khi  nói chuyện với bạn bè của mình. Namjoon không bao giờ nói với anh  về những kẻ bắt nạt thường xuyên, nhưng khi cậu về nhà và khóc trong phòng cả ngày - Seokjin đã mất đi người em trai đáng yêu.
Ngày hôm sau, Seokjin lặng lẽ kéo người đã ức hiếp Namjoon ra sân sau và đánh  không thương tiếc - khiến cậu bé đó chết dở sống dở chết trên mặt đất. Phải có sự can thiệp của cha anh thì anh mới không bị đuổi khỏi trường. Ông Kim đã thực sự tức giận vào ngày hôm đó khi liên tục cằn nhằn với anh  về vai trò là thủ lĩnh đàn tương lai của anh. Sau đó, ông Kim khiến anh phải giữ khoảng cách với Namjoon.

Vì tôn trọng (mà sau này Seokjin nhận ra còn hơn cả sợ hãi), Seokjin buông mình ra khỏi Namjoon. Anh có thể nhìn thấy ánh mắt buồn bã và khao khát của Namjoon khi anh làm điều đó. Nhưng Seokjin không muốn làm cha mình thất vọng nữa. Mà sau này được chứng minh là một quyết định sai lầm từ trước đến nay.

"Namjoonie đã ngủ..."

Giọng nói thì thầm của Yoongi cắt ngang dòng suy nghĩ của Seokjin. Anh quay lại nhìn Yoongi khi hắn từ từ gỡ cánh tay ra khỏi đầu Namjoon và cẩn thận đặt đầu cậu lên gối. Seokjin nghiến răng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt em trai mình.

"Cha ngươi là một tên khốn!" Yoongi nhắc lại khi hắn bước xuống giường và từ từ đi về phía chiếc ghế dài ở góc phòng. Hắn ra hiệu cho Seokjin tham gia cùng mình.

Seokjin vuốt tóc ra sau và thở dài đau đớn. Anh ngồi xuống trước mặt Yoongi, ngồi phịch xuống đi văng. " Ông ấy đúng là người như thế..." anh đồng ý.

Yoongi chế giễu trước câu trả lời như mong đợi. "Em chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy sẽ hành động điên rồ như thế này với Namjoon. Ghét Namjoon dường như là không đủ với ông ấy. Ông ấy là loại thủ lĩnh nào vậy?" Yoongi tiếp tục trút sự căm ghét của mình đối với bố của Namjoon.

"Cha quá ám ảnh với vị trí lãnh đạo của mình. Và hội đồng đã gây khó khăn cho sau vụ việc. Ngay cả cha của Hyunwoo cũng tiếp tục chế nhạo ông ấy về cái chết của Hyungwoo. Ông ấy muốn -"

"Muốn gì? Xử tử em vì tội giết Hyunwoo? Vì Chúa! Tên khốn đó đã cưỡng hiếp và cố giết Namjoon!" Yoongi thì thầm mắng Seokjin - cố gắng hết sức để không hét lên, sợ rằng nó sẽ làm Namjoon thức giấc. Anh liếc nhìn cậu, thở phào nhẹ nhõm khi Namjoon không nhúc nhích chút nào.

Seokjin rên rỉ thất vọng trước tội ác của Hyunwoo. Anh  vô cùng tức giận mỗi khi nhớ lại sự việc đáng khinh. Hình ảnh Namjoon, trần truồng nằm trên mặt đất - bê bết máu và bị thương nặng, khiến Seokjin rùng mình đau đớn. Anh gặp ác mộng trong vài đêm sau đó, thức dậy vào nửa đêm với mồ hôi ướt đẫm nước muối khi anh hét tên Namjoon. Em trai trong sáng và ngây thơ của anh.

"Em không quan tâm bất cứ điều gì hội đồng quyết định cho vụ án này. Em không bao giờ hối hận khi giết tên khốn đó. Em sẽ làm điều đó một lần nữa nếu ai đó làm điều tương tự với Namjoon. Em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Namjoon. Kể cả cha của anh, Seok Jin!"

Seokjin đảo mắt sang Yoongi, nhìn hắn đang giận dữ. Anh bật ra một tiếng cười khúc khích trước khi nói. "Anh có thể thấy điều đó..." anh nói trong khi đưa tay lên xuống trước mặt Yoongi.

Yoongi cau mày trước khi nhìn xuống và khịt mũi khi thấy áo mình dính đầy máu. Hắn cau mày khi các khớp ngón tay tê dại và đau nhói - giờ đã chuyển thành màu tím. Cơn đau do cuộc chiến mới thực sự cảm thấy bây giờ. Hắn đã bỏ qua cảm giác đau đó khi Namjoon ôm anh và khóc trên vai anh.

"Cha của anh là tên khốn nạn !! Không hiểu sao ông ta có thể làm một người cha " Yoongi thẳng thừng nói. Hắn không hối hận vì đã nói nhận xét như vậy về ông Kim.

Seokjin cười khúc khích trước câu nói nhưng không có ý định phủ nhận lời cáo buộc. Anh hoàn toàn đồng ý với Yoongi về phần đó. Ông Kim đúng là một thằng khốn nạn. Anh không bao giờ nghĩ rằng cha mình sẽ hành động thấp như vậy. Lòng tham quyền lực và địa vị đã biến ông thành một con người tồi tệ. Anh không biết liệu anh  có thể nhìn thấy cha mình như trước đây một lần nữa hay không.

"Em có nghĩ là Nam Joon sẽ ổn không?"

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net