Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin ngay lập tức nhìn vào Yoongi. Anh liếc nhìn Namjoon đang say ngủ trước khi nhìn lại Yoongi lần nữa. "Em - em không chắc. Nhưng hy vọng là Joon sẽ ổn..." Hắn thành thật trả lời.

Yoongi nhìn chằm chằm vào Seokjin, nhận thấy sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt anh. “Anh biết trí nhớ của em ấy vẫn còn mơ hồ đúng không?” hắn nói.

Seokjin gật đầu. "Ừ -"

"Anh nghĩ gì về cách Namjoon sẽ phản ứng khi nhớ lại mọi thứ từ đêm đó?"

Seokjin lắc đầu. Thật kinh khủng khi nghĩ về điều đó, chứ đừng nói đến việc nó xảy ra. "Anh - anh không biết Yoongi. Thành thật mà nói, anh sợ nếu điều đó xảy ra. Anh chắc chắn rằng điều đó sẽ không tốt cho Namjoon - cho chúng ta. Anh ước em ấy không nhớ  tất cả. Ít nhất, em ấy có thể bắt đầu một cuộc sống mới với một ký ức tươi mới..."

Yoongi im lặng trước câu nói đó. Hắn ngả người trên ghế, cảm thấy kiệt sức mỗi khi nghĩ về khả năng đó. Hắn có thể tưởng tượng phản ứng của Namjoon nếu một ngày nào đó đến. Sự tổn thương, đau đớn, đau khổ, sợ hãi và kinh hoàng. Mọi thứ khiến tim Yoongi thắt lại vì đau đớn. Hắn không muốn Namjoon đối mặt với thực tế và không muốn Namjoon bị tổn thương một lần nữa. Hắn muốn bảo vệ người bạn đời của mình khỏi mọi nỗi đau trên thế giới này.

Omega của hắn. Em bé của hắn !

-------------------------------------

Namjoon không bao giờ gặp lại cha mình sau sự cố tuần trước. Mọi người tránh nói về nó . Cả Namjoon cũng không muốn hỏi về người cha kinh khủng của mình. Ngay cả khi cậu ra viện, hình bóng của cha không thể tìm thấy trong nhà. Điều cuối cùng cậu nghe được về ông , bà Kim đã đệ đơn ly hôn.

"Ăn nhiều hơn -"

Namjoon lắc đầu khi Yoongi đưa chiếc thìa đến gần miệng cậu. Cậu mím chặt môi, không chịu nếm thêm một miếng cháo nữa. Cậu uể oải dựa vào đầu giường.

Yoongi thở dài. "Em cần tăng cân thêm chút đi, Joonie. Nếu không ăn thêm thì còn lâu mới đạt được cân nặng khỏe mạnh..."

Nam Joon bĩu môi. "Nhưng - nhưng em đã no rồi. Và em ghét cháo. Em muốn - muốn pizza!" Cậu rên rỉ như một đứa trẻ. Cậu có một lý do chính đáng cho chuyện này. Namjoon đã ăn cùng một món cháo nhạt nhẽo trong ba tuần qua. Vị giác của cậu khao khát một thứ khác. Một cái gì đó ngọt ngào và mặn. Một chiếc bánh pizza sẽ là một khởi đầu tốt.

Yoongi nheo mắt mèo nhìn Namjoon. "Pizza? Em không thể -"

"Em muốn pizza, với xúc xích Ý và dứa nữa!" Namjoon hờn dỗi, khoanh tay trước ngực.

Yoongi băn khoăn. "Thật là một sự lựa chọn kỳ lạ Joonie. Dứa không nên là một phần của pizza..." Hắn nói

Mắt Namjoon mở to trước câu nói đó. "Gì cơ? Không! Nó ngon lắm. Nó - nó ngọt và tuyệt!" Cậu trả đũa.

Yoongi chế giễu câu trả lời ngớ ngẩn của cậu khi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của người bạn đời của mình. Đôi môi bĩu ra của Namjoon hấp dẫn và mời gọi đến mức hắn phải nín thở để giữ bình tĩnh khi hôn lên đôi môi căng mọng đó.

"Pizza ăn với hải sản ngon hơn..." Yoongi thờ ơ trả lời.

Namjoon thở gấp thành tiếng, miễn cưỡng nhìn Yoongi. "Sao , hải sản!"

Yoongi nhướn mày bối rối, nhìn Namjoon, người có vẻ giận hắn. "Gì?"

Namjoon thở dài thất vọng trước phản hồi lạnh lùng. "Anh có chắc chúng ta là bạn đời của nhau không?" Cậu hỏi với giọng buộc tội.

Yoongi sửng sốt trước câu hỏi đột ngột, bồn chồn lo lắng trong khi Namjoon trố mắt nhìn hắn. Yoongi nuốt nước bọt trước cái nhìn xuyên thấu đó.

Namjoon có nhớ gì không?

"Wa - tại sao em lại hỏi?" Hắn nói lắp.

Namjoon trách móc. "Anh thậm chí còn không biết điều em ghét nhất. Nếu anh là bạn đời của em, chẳng phải anh nên biết mọi thứ về em sao?"

Miệng Yoongi há hốc trước lời buộc tội. " Anh..."

Namjoon chun mũi trước câu trả lời ngớ ngẩn đó. "Em không ăn hải sản!" Cậu bực tức kêu lên.

Đôi môi Yoongi hé mở muốn nói điều gì đó về bản tuyên bố nhưng hắn không thể xử lý bất kỳ từ nào phù hợp vào lúc này. Hắn cảm thấy thật ngớ ngẩn

"Em yêu cua và các sinh vật biển. Em không ăn chúng vì chúng là bạn của em!" Namjoon giận dữ, thở hắt ra bằng mũi - tiếp tục hờn dỗi.

Yoongi chết lặng. Hắn nhìn vào khuôn mặt hờn dỗi của cậu nhưng bằng cách nào đó, Yoongi thấy nó thực sự dễ thương và đáng yêu. Hắn nghiêng đầu sang một bên và cắn môi khi cố giấu nụ cười của mình. Trái tim hắn chưa sẵn sàng cho sự dễ thương và gần như nổ tung vì phấn khích. Ngay cả Suga cũng đang phấn khích .

"Điều này thật kỳ quái -"

Yoongi hất đầu về phía Namjoon trước lời lầm bầm của cậu.

"Nếu chúng ta - chúng ta thực sự là bạn đời, thì phải có một mối liên kết đặc biệt giữa chúng ta phải không? Giống như, chúng ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau và có thể nói với nhau tâm trí. Nhưng bằng cách nào đó -"

"Joon à..."

"Ở đây có cảm giác trống trải..." Namjoon thốt lên khi cậu đặt lòng bàn tay lên ngực mình. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình, đập với tốc độ bình thường. Sau đó,  ngước mắt lên để nhìn thấy hắn. Namjoon cau mày khi không thể khiến bản thân cảm thấy bất kỳ cảm giác đặc biệt nào về Yoongi. Cậu thừa nhận rằng cậu cảm thấy an toàn và bình yên khi ở bên Yoongi nhưng đồng thời trái tim cậu lại nhói lên một cảm giác kỳ lạ. Một nỗi đau không thể diễn tả được.

Yoongi không giấu được sự thất vọng trước câu nói đó. Hắn biết rằng Namjoon đang trong quá trình hồi phục - cả về thể chất lẫn tinh thần. Sẽ mất thời gian để cậu hồi phục và lấy lại trí nhớ. Một phần trong Yoongi mong Namjoon quên đi tất cả những ký ức đau buồn và một phần khác hắn muốn cậu nhớ đến anh như Alpha của cậu.

Có lẽ nó hơi quá khi hỏi một điều như thế với Namjoon. Namjoon có lý do để không nhớ hắn và cậu cũng có lý do để ghét hắn. Yoongi sợ Namjoon tiếp tục từ chối làm bạn đời nếu anh nhớ ra. Hắn không biết liệu mình có thể chịu đòn lần nữa hay không. Quá đau đớn và hắn sẽ chết trong cái chết không thể chịu nổi.

"Em đã từ chối anh..." Yoongi thì thầm.

Mắt Namjoon mở to kinh ngạc trước từ đó, nhìn Yoongi ngơ ngác. "Cái - cái gì?" Namjoon hỏi với giọng run run. Mắt cậu ngấn lệ khi cậu không thể tin vào những gì mình đã nghe từ Yoongi.

Yoongi có thể nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt của Namjoon, ngay lập tức nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu và đan những ngón tay của họ vào nhau. Yoongi đưa bàn tay lạnh giá lên môi, hôn nhẹ lên những đốt ngón tay.

"Em đã từ chối anh với tư cách là Alpha của em bởi vì em nghĩ rằng anh đã từ chối em ..." Hắn giải thích. Yoongi không có ý định nói dối Namjoon với tốc độ này, biết rằng chỉ khi nói sự thật, hắn mới có thể bắt đầu lại mối quan hệ.

Nước mắt Namjoon lăn dài trên má. "Khi nào? Nó xảy ra khi nào?" Cậu hỏi với giọng khàn khàn.

Yoongi siết chặt tay Namjoon. "Vào sinh nhật lần thứ 20 của tôi... một tháng trước..." Hắn thành thật trả lời.

Namjoon bắt đầu nức nở trong im lặng. "Có phải - đó là khi tôi bị thương không?"

Yoongi gật đầu thay cho câu trả lời. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Namjoon, cố gắng làm dịu đi tiếng khóc của cậu. Hắn cảm thấy có lỗi vì lại làm bạn đời của mình khóc nhưng hắn không muốn cản trở cuộc trò chuyện về điều đó nữa.

"Tại sao - tại sao em lại nghĩ rằng anh - anh không muốn tôi?"

Yoongi cười buồn trước câu trả lời. "Có lẽ bởi vì anh là một kẻ ngốc?"

"Gì?"

"Chúng ta là bạn tốt trước khi em xuất hiện như một Omega. Nhưng sau đó chúng ta trở nên xa cách và do hiểu lầm, em nghĩ rằng anh không muốn em làm bạn đời . Đó là lý do tại sao đêm đó em từ chối anh làm Luna. Anh đã cố gắng giải thích với em  nhưng bạn đã chạy ra khỏi hội trường. Sau đó - sau đó em đã bị một vụ tai nạn khủng khiếp ... "

Yoongi kết thúc câu chuyện của mình giữa chừng, không đủ can đảm để nói với Namjoon những gì Hyunwoo đã làm với cậu. Mọi người đã nói với cậu rằng Hyunwoo đã tấn công cậu để trả thù và bỏ qua phần cưỡng hiếp. Một lời nói dối trắng trợn vì lợi ích của Namjoon.

Yoongi nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Namjoon và trái tim hắn như thắt lại. Hắn đưa tay về phía trước, một tay ôm lấy khuôn mặt mảnh khảnh trong khi tay kia vẫn nắm lấy tay Namjoon.

Yoongi nhẹ nhàng vuốt ve má khi Namjoon dựa vào lòng bàn tay hắn. "Anh xin lỗi Namjoon. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Anh xin lỗi vì đã khiến em đau khổ quá lâu. Và - và anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em..." Hắn nói với một giọng căng thẳng. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của hắn ngẫm nghĩ về cảm xúc.

Namjoon sụt sịt và nhìn vào Alpha của mình. Nỗi buồn trên khuôn mặt hắn khiến trái tim cậu nhói lên vì đau. Cậu không thích nhìn thấy biểu hiện như vậy trên khuôn mặt đẹp trai của Yoongi. Sau đó, Namjoon di chuyển bàn tay của mình và lau nước mắt của Yoongi.

"Không sao đâu. Em - giờ em ổn rồi. Và - và anh đã giải thích mọi thứ như vậy - nên chúng ta có thể bắt đầu lại, phải không?" Namjoon nói, hơi ngập ngừng vì cậu không chắc rằng Yoongi vẫn muốn cậu làm bạn đời sau khi bị từ chối.

Yoongi thở gấp khi nghe những từ đó, nhìn Namjoon sửng sốt. "Em - em tha thứ cho anh? Thật sao?" Hắn hỏi với vẻ hoài nghi.

Nam Joon gật đầu. Anh không biết tha thứ cho Yoongi là đúng hay cậu nên quên đi mọi thứ xảy ra với mình nhưng Namjoon biết rằng đây là điều đúng đắn. Trái tim cậu muốn tha thứ và quên đi. Monnie cũng muốn cậu trao cơ hội thứ hai cho Alpha của họ. Namjoon cảm thấy thoải mái khi làm như vậy.

Namjoon hét lên khi Yoongi bất ngờ kéo cơ thể cậu vào người hắn, ôm lấy cơ thể cậu bằng cánh tay mạnh mẽ của mình. Mũi của Namjoon vùi vào ngực Yoongi và khi  hít vào hơi thở của hắn, cậu có thể ngửi thấy mùi hương của bạc hà. Cậu đã quen với mùi hương và thực sự thích mùi tinh tế của nó. Namjoon rúc sâu vào mặt hắn hơn nữa, ngửi thấy hương thơm của Alpha mang lại cho cậu cảm giác bình yên và tĩnh lặng.

"Anh - anh yêu em, Namjoon..." Yoongi thì thầm vào tai Namjoon và hôn nhẹ vào một bên đầu cậu.

Cơ thể Namjoon cứng đờ trước lời thú nhận đột ngột. Đôi mắt cậu lấp lánh nước và  có thể nghe thấy tiếng Monnie hú lên sung sướng trong tâm trí mình. Namjoon vòng tay trên eo Yoongi và nhắm mắt lại trước khi nói ra nỗi lòng của mình.

"Em cũng yêu anh, Alpha..." Namjoon trôi chảy trả lời.

Yoongi cười  trước câu trả lời trước khi nó biến thành một nụ cười toe toét và  ôm chặt lấy thân hình gầy guộc của Namjoon - như thể hắn không muốn Namjoon chạy trốn khỏi hắn lần nữa. Hắn từ từ tách mình ra khỏi Namjoon, tận hưởng khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của Namjoon. Màu hồng trông thật lộng lẫy trên khuôn mặt cậu và đôi mắt màu hạt dẻ đang phát sáng tuyệt đẹp - hắn đang nhìn chằm chằm vào cậu với rất nhiều tình yêu và sự trìu mến.

Yoongi ôm lấy mặt Namjoon bằng cả hai tay, vuốt ve làn da mịn màng bằng ngón cái. Yoongi có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ và mùi hương của Namjoon mê hoặc, làm tâm trí anh mờ mịt. Hắn có thể nghe thấy nhịp tim đồng bộ của họ, đập với cùng một vận tốc.

Mắt Yoongi dán chặt vào đôi môi căng mọng của Namjoon, hơi hé ra và run rẩy khi ngón tay cái của hắn di chuyển chạm vào phần thịt mọng nước. Hắn có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của cậu và bản thân Yoongi cũng hít một hơi thật sâu trước khi di chuyển chậm rãi từng inch một. Namjoon nắm chặt tay thành một quả bóng, nằm nghiêng một cách bất lực khi chờ đợi nụ hôn của Yoongi.

Namjoon có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn trên da mình, nhắm mắt lại trong lo lắng.

"Joonie hyung!!!!"

Namjoon ré lên kinh hãi và cậu bất cẩn đẩy Yoongi ra khi nghe thấy giọng nói lớn gọi tên mình bên ngoài phòng. Yoongi hét lên khi ngã xuống sàn và đôi mắt Namjoon mở to kinh ngạc trước tình huống này.

"Yoongie -" Namjoon cố gắng giúp hắn trước khi ai đó đóng sầm cửa lại. Namjoon đông cứng người khi nhìn Jungkook đầy nhiệt huyết, giờ đang đứng ở khung cửa với nụ cười bẽn lẽn.

"Joonie hyung, chào mừng trở lại!" Jungkook kêu lên.

Namjoon cắn môi trước sự xuất hiện không báo trước của em. Cậu không biết nên giúp Yoongi hay chào Jungkook. Cậu lần lượt liếc nhìn hai người, cảm thấy bồn chồn.

Jungkook cau mày khi thấy Yoongi ngồi trên sàn. "Hyung? Anh đang làm gì trên sàn vậy?" Em hỏi một cách ngây thơ.

Yoongi rên rỉ khi mông hắn tê dại vì va chạm. Hắn nghiêng đầu về phía Jungkook và đảo mắt khó chịu trước sự xuất hiện đột ngột của cậu. Yoongi hét lên một tiếng cường điệu khi cố gắng đứng dậy và ném cho Namjoon một cái nhìn sắc lẻm vì thái độ của Jungkook.

"À, anh đang tập thể dục..." Yoongi nói dối.

Jungkook cau mày sâu hơn trước câu trả lời kỳ quặc. "Lạ thật đấy hyung. Anh làm thế này để làm gì?" Em bối rối hỏi. Em không bao giờ biết rằng dạo này Yoongi rất quan tâm đến sức khỏe. Em nghĩ Yoongi ghét tập thể dục.

Yoongi chế giễu thái độ tọc mạch của em. “Anh đang cố tập ở đây,” hắn nói .

Jungkook tiếp tục giải câu đố nhưng  không hỏi thêm câu nào khi nhận thấy biểu hiện u ám của hắn. Jungkook lờ đi cái nhìn đầy sát khí của hắn khi bước vào phòng và ngay lập tức đến bên cạnh Namjoon. Jungkook đẩy nhẹ người của Yoongi khi hắn đang cản đường em.

"Joonie-hyung! Em nhớ anh!!" Jungkook phấn khích nói và ôm lấy cậu

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net