Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để tôi kể chuyện gì đã xảy ra trước khi Yoongi giết Hyunwoo vào đêm hôm đó!" Công tố viên Park nghiêm khắc tuyên bố.

Nhịp tim của Namjoon tăng nhanh, nhìn công tố viên với đôi mắt run rẩy.

"Alpha của anh tuyên bố rằng lý do tại sao anh ta giết Hyunwoo -"

"Dừng lại! Tôi đã nói là sẽ không đặt vấn đề khi gọi em ấy đến làm nhân chứng mà!" Yoongi đột ngột hét lên trong cơn thịnh nộ.

Công tố Park quay sang nhìn Yoongi với vẻ cau có. "Anh không có quyền nói bất cứ điều gì , Min Yoongi. Hãy đưa ra lời khai khi luật sư của anh gọi anh đến bục nhân chứng!" Y nói.

"Kim Namjoon cậu nghe đây , Min Yoongi đây đã khai rằng cái đêm mà anh Yoongi giết Hyunwoo, kẻ đã chết cố cưỡng hiếp Namjoon -"

Mắt Namjoon mở to kinh ngạc trước tiết lộ đó. "Ra - hãm hiếp?" Cậu lắp bắp và tay ngay lập tức chạm vào vết thương trên cổ. Cậu co rúm người lại khi một vài hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu.

"À, không cố ý - nhưng thực sự đã hãm hiếp Namjoon và sau đó định giết Namjoon ngay tại hiện trường. Đó là lúc Yoongi đến và tấn công và giết nạn nhân. Cậu có đồng ý với tôi không?" Công tố viên Park tiếp tục khẳng định giọng nói độc hại như đỉa hút máu.

Namjoon không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này nhưng cảm giác như có thứ gì đó đang nện vào đầu mình. Cậu đang run rẩy khủng khiếp trước khi có thể nghe thấy một vài giọng nói từ xa trong đầu.

"Em là của anh, Namjoon! Anh sẽ biến em thành của anh!"

Namjoon hét lên kinh hoàng khi Hyunwoo nghiến răng vào cổ cậu khi cậu nằm bất lực bên dưới Alpha to lớn.

"Tao sẽ cho tên khốn đó thấy cách tao biến Omega của hắn thành của tao. Tao sẽ nuốt chửng mày trước mặt Yoongi !"

Namjoon lại hét lên khi Hyunwoo xé toạc áo sơ mi của cậu và hôn thô bạo lên cơ thể trần trụi của cậu trong khi gã ghì chặt cơ thể cậu xuống đất bằng cánh tay mạnh mẽ của mình.

"Tao sẽ cho anh trai mày thấy chuyện gì sẽ xảy ra khi cố gây sự với tao!!"

Namjoon run dữ dội khi Hyunwoo tuột quần jean xuống và Namjoon nghẹn ngào khi cảm nhận được cơn đau nhói ở vùng dưới của mình. Lúc này cậu đông cứng lại, cảm thấy bất lực khi hét lên một cách thảm hại để gọi Yoongi đến. Cậu hét lên để Seokjin đến. Cậu hét lên cho bất cứ ai đến. Nhưng không ai đến. Không có ai ở đó để giúp cậu khi Hyunwoo chiếm lấy từng inch trên cơ thể cậu.

"Đồ khốn!!!! Ông đã hứa với tôi mà!!!!"

Namjoon nghiêng đầu sang một bên khi nhìn thấy Yoongi trèo khỏi bục và lao vào Công tố viên Park trong sự phẫn nộ. Namjoon thẫn thờ nhìn Yoongi tung nắm đấm vào mặt công tố viên, đánh anh ta khắp nơi một cách thô bạo khi viên chức tòa án cố gắng ngăn cản Yoongi làm như vậy. Đó là sự hỗn loạn hoàn toàn trong phòng xử án.

Namjoon cảm thấy ngột ngạt. Cậu gãi cổ nơi Hyunwoo đã để lại dấu ấn của mình. Cậu cảm thấy thật bẩn thỉu khi nghĩ rằng gã đã vô tình chạm vào cậu Namjoon muốn cảm giác râm ran trên cơ thể mình biến mất. Namjoon chun mũi khi vẫn có thể ngửi thấy mùi của hắn. Cậu cảm thấy buồn nôn.

"Namjoon! Dừng lại!"

Namjoon phớt lờ giọng nói khi tiếp tục gãi cổ. Cậu có thể ngửi thấy mùi đồng và cách da cậu cào dưới móng tay. Đau lắm nhưng  vẫn tiếp tục bấu móng tay vào da thịt mình cho đến khi không thể ngửi thấy mùi Hyunwoo nữa.

Namjoon không biết khi nào và bằng cách nào mà cậu lại nằm trên sàn phòng xử án và tại sao Seokjin lại nắm lấy hai tay cậu. Nhưng Namjoon đã chiến đấu vì  muốn lột bỏ vết cắn trên da. Cậu cảm thấy bẩn thỉu và hoen ố.

"Namjoon, làm ơn. Nghe anh này. Bình tĩnh - bình tĩnh!!" Seokjin hét vào mặt Namjoon khi anh trai cậu tiếp tục vùng vẫy. Anh nhăn mặt khi nhìn thấy máu chảy khắp cổ Namjoon.

Namjoon bắt đầu thở gấp khi ai đó ấn tay cậu xuống đất. Tim cậu đập nhanh dưới lồng ngực đến nỗi Namjoon nghĩ rằng nó sắp bốc cháy. Ký ức về nơi mà Hyunwoo đã làm điều tương tự với cậu hiện về như một cuộn phim - hiện lên trong mắt cậu một cách tàn nhẫn.

Namjoon gào thét, gào thét cầu xin nam tử buông mình ra. "Không!!!!! Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi xin anh! Tôi xin cậu! Đừng chạm vào tôi!!!!!"

"Nam - namjoon-ah..." Seokjin khóc trong đau đớn khi chứng kiến ​​em trai mình lên cơn hoảng loạn. Bất cứ điều gì anh nói bây giờ đều không ảnh hưởng gì đến Namjoon khi cậu tiếp tục vật lộn trên sàn nhà.

"Làm ơn - làm ơn - Hyunwoo - để tôi - để tôi đi!!!"

Seokjin nghiến răng, cảm thấy bất lực trước lời cầu xin vì anh không biết làm thế nào để giúp em trai mình. Anh nhìn quanh và thấy phòng xử án gần như trống rỗng, mọi người buộc phải rời khỏi phòng.

"Gọi cứu thương đi! Em trai tôi - em trai tôi cần giúp đỡ!" Seokjin hét lên tuyệt vọng. Sau đó anh quay sang một bên, tìm kiếm Yoongi. Anh rít lên giận dữ khi tên Alpha bị viên chức tòa án đè bẹp.

"Yoongi!  Namjoon - em ấy cần em Yoongi!" Seokjin nói. "Thả Yoomgi ra đi đồ khốn! Em trai tôi cần Alpha của em ấy!!!" anh hét lên với các sĩ quan.

Yoongi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt trong khi bất lực nhìn người bạn đời của mình nằm trên sàn - la hét và khóc lóc thảm thiết.

Xem xét tình hình, hai sĩ quan buông Yoongi ra và  vội vàng bò về phía Namjoon.

"Joon-ah! Joon-ah, là anh..." Yoongi gỡ tay Namjoon khỏi Seokjin, nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt thủy tinh khi Namjoon tiếp tục quằn quại. "Joon-ah, không sao đâu... không sao đâu, anh ở đây rồi. Không ai có thể làm tổn thương em nữa..."

Yoongi nhăn mặt khi nhìn thấy những vết xước trên cổ Namjoon và máu vương vãi trên đó. Hắn từ từ vùi mặt mình vào bên kia cổ của cậu và bắt đầu ngửi thấy mùi hương của cậu.

"Không sao đâu cưng. Không sao đâu. Giờ anh ở đây. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em. Anh - anh sẽ bảo vệ em. Anh hứa. Anh ở đây... Anh ở đây em yêu…” giọng hắn bình tĩnh dỗ dành cậu.

Namjoon ngừng vùng vẫy khi  nghe thấy giọng nói của hắn bên tai mình. Cơ thể căng thẳng của cậu từ từ thả lỏng và cậu để Yoongi ôm lấy mình, đung đưa người cậu qua lại. Cậu có thể cảm thấy cánh tay của Yoongi trên cơ thể mình, ôm lấy cậu trong khi anh tiếp tục thì thầm những lời an ủi.

"Anh đây. . . Anh ở đây, đừng sợ, không ai làm em đau..."

Namjoon phát ra tiếng khóc nghẹn ngào khi vùi mặt vào ngực Yoongi. Cậu kéo mạnh áo sơ mi của Yoongi, nắm chặt nó cho đến khi nó nhàu nát dưới tay cậu.

"Hyunwoo - cậu ta đã chạm vào em! Yoongi! Cậu ta đã chạm vào em!!!" Cậu hét lên trong đau khổ.

Yoongi cắn môi khi cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, để nước mắt lăn dài trên má. "Cậu ta đi rồi... Cậu ta đi rồi nên em đừng lo..."

"Cậu ta cố cưỡng hiếp em , Alpha!"

Seokjin rên rỉ thất vọng khi nhìn vào tình cảnh của em trai mình. Anh vuốt tóc cậu ra sau, quan sát cách Namjoon đang khóc trong vòng tay Alpha của mình. Thật đau lòng và Seokjin cảm thấy mình đã thất bại với tư cách là anh trai của Namjoon.

Seokjin nghiêng đầu về phía công tố viên và có thể thấy khuôn mặt bầm tím của anh ta. Anh không hề cảm thấy hối tiếc vì điều đó. Yoongi đã làm đúng. Anh suýt đánh chính công tố viên nhưng Yoongi đã đánh anh trước.

"Chúng tôi đã thỏa thuận rồi, thưa ông Park. Namjoon sẽ đưa ra lời khai của mình nếu anh không đề cập đến phần hiếp dâm. Chúng tôi đã thống nhất rằng bên công tố sẽ chỉ xử lý vụ tấn công và tự vệ. Ông đang cố buộc tội em trai tôi . Đó là một mánh khóe bẩn thỉu, thưa ông Park!" Seokjin nói với giọng dữ tợn khi mắt anh đâm thẳng vào công tố viên.

Công tố Park lo lắng cắn môi. "Tôi chỉ đang cố -"

"Thỏa thuận đã không còn nữa ông Park. Và tôi nghĩ rằng ông Son đứng sau vụ này. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ buộc tội Hyunwoo về vụ cưỡng hiếp. Và ông sẽ là người chịu trách nhiệm cho vụ việc này!" Seokjin vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Công tố Park.

------------------------------------------

“Joonie nhốt mình trong phòng từ khi từ tòa án về… mẹ lo lắm…” bà Kim thở dài.

Mọi người trên ghế đều hiểu cảm giác sợ hãi mà bà Kim phải chịu đựng lúc này. Sau sự kiện tại tòa án vào chiều hôm đó, họ mang cậu đang run rẩy trở về nhà của họ. Namjoon không chịu đến bệnh viện nên Seokjin đã gọi Jimin đến và chữa trị vết thương cho cậu .

"Tôi không thể tin được rằng công tố viên lén lút sẽ làm điều này với Namjoon!" Hoseok miễn cưỡng nói.

"Em nghĩ chúng ta đã thỏa thuận với bố của Hyunwoo..." Taehyung đề cập. Căn phòng trở nên yên tĩnh khi họ đang nghĩ về cùng một điều. Ký ức của họ quay trở lại một tuần trước khi ông Son cha của Hyunwoo đến nhà, quỳ gối trước mặt gia đình Kim, nước mắt lưng tròng khi cầu xin đừng buộc tội Hyunwoo vì tội hiếp dâm.

Ông Son muốn đứa con trai đã khuất của mình có danh thơm, giữ gìn phẩm giá. Ông không muốn nghĩ về con trai mình là một thiếu niên nổi loạn, thiếu tình yêu từ gia đình. Nhưng không gã   là một kẻ hiếp dâm. Đó là một cơn ác mộng đối với cha mẹ khi sống với danh hiệu như vậy. Ông Son hành động quá kém cỏi khi yêu cầu điều đó từ gia đình Kim và muốn tôn vinh cái chết của con trai mình. Ông Son sẽ không có bất kỳ hành động nào chống lại Yoongi và thừa nhận sự thật rằng Yoongi đã giết con trai mình như một hành động tự vệ.

Bà Kim tức giận trước yêu cầu này, cảm thấy cha của Hyunwoo là một người cha ích kỷ. Làm sao ông có thể tôn vinh cái chết của con trai mình và để Namjoon đau khổ một mình? Bà muốn Hyunwoo phải trả giá mọi thứ cho những gì gã đã làm với con trai bà. Ngay cả ở thế giới bên kia, bà muốn Hyunwoo bị trừng phạt vì hành động tàn ác.

Nhưng bà biết cứ giữ mối hận thì chẳng ai vui cả. Bà vẫn nhớ lời bác sĩ Lee trước khi Namjoon xuất viện. Chứng mất trí nhớ là cơ chế đối phó của Namjoon, bảo vệ bản thân khỏi sự cố khủng khiếp. Tâm lý của cậu chưa sẵn sàng để nắm bắt sự thật. Bất kỳ đòn bẩy nào để làm như vậy cuối cùng sẽ làm tổn thương Namjoon; thể chất và tình cảm. Họ cần phải cẩn thận hơn và để thời gian quyết định thay cho Namjoon. Hãy để nó đến một cách tự nhiên để cơ thể yếu ớt của cậu sẵn sàng chấp nhận sự thật. Đó là cách bà đồng ý rút đơn tố cáo hiếp dâm và chỉ tiếp tục xử lý vụ hành hung.

Seokjin thở dài. "Con tin rằng thỏa thuận với bố của Hyunwoo vẫn tiếp tục cho đến khi có ai đó nhúng tay vào vụ án này. Công tố viên Park đang làm công việc bẩn thỉu của ai đó. Con đã yêu cầu ShinChyung điều tra vụ việc này và -"

"Và?" Yoongi sốt ruột cắt ngang.

Đôi mắt Seokjin lướt qua mọi người trong phòng khách. "Cha đã hướng dẫn công tố viên Park làm điều đó trong phiên tòa."

"Gì??" mọi người hét lên cùng một lúc.

Seokjin thở dài thất vọng. Bản thân không thể tin rằng cha mình sẽ làm một điều như vậy với chính con trai mình. Nhưng đoán xem? Không có gì mới cho điều đó. Nhưng có một người cha độc ác như vậy là điều mà anh không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trong đời mình.

"Ông Son sẽ không vui khi nghe về vụ náo động ngày hôm nay đâu. Giờ thì ai cũng biết về hành động không thể tưởng tượng nổi của Hyunwoo rồi..." Hoseok bình luận.

"Chuyện đó cứ để ông Son quyết định. Chúng ta đã làm tốt nhất phần của mình. Thực ra, mẹ rất vui vì sự thật đã được phơi bày như vậy. Gấu con xứng đáng nhận được công lý. May mắn là chúng ta không phải nhúng tay vào”, bà Kim bình thản nói.

Mọi người gật đầu đồng ý với bà Kim. Dù cân nhắc trước yêu cầu che giấu hành vi phạm tội của Hyunwoo của ông Son, nhưng đồng thời họ cũng muốn bảo vệ công lý cho Namjoon của mình.

"Có - có thật không? Ap - appa -"

Mọi người đều giật mình khi nghe giọng nói run run của Namjoon. Cậu đứng trên lối vào phòng khách, dựa vào tường khi toàn thân run rẩy. Khuôn mặt cậu vẫn còn nhợt nhạt và cổ của đã được quấn hoàn toàn. Nhưng họ có thể nhìn thấy máu, hơi vấy bẩn chiếc băng trắng.

Yoongi bật dậy khỏi chiếc ghế dài khi nhìn thấy cách Namjoon lắc lư và gần như không ôm được cơ thể vào vòng tay cậu. Cánh tay hắn ôm chặt lấy eo Namjoon và  có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Namjoon phả vào cổ mình, nơi hắn vùi mặt hít lấy mùi hương của cậu.

Yoongi đỡ Namjoon bước vào phòng khách. Jimin đứng dậy khỏi vị trí của mình, đưa nó cho Namjoon, nơi y ấy đặt tay vịn gần Alpha của mình, Seokjin.

"Sao con lại ở đây gấu con? Con cần nghỉ ngơi..." Bà Kim lên tiếng lo lắng.

Namjoon khóc trên vai Yoongi, gục đầu nhắm mắt lại. Yoongi quàng tay lên vai Namjoon trong khi tay còn lại nắm lấy bàn tay còn lại của cậu và đặt  lên đùi hắn.

"Con không thể ngủ được... cơn đau đầu đang hành hạ con. Eomma" Namjoon lẩm bẩm, giọng khàn đi vì tiếng khóc và la hét trước đó.

"Anh có sao không, hyung?" Taehyung hỏi khi nhìn chằm chằm vào Namjoon. Trái tim y chùng xuống khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và cơ thể cậu hơi run. Vẫn bị ảnh hưởng bởi sự cố tại tòa án.

Namjoon ậm ừ trước khi từ từ nâng mí mắt lên. Cậu bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Taehyung. Cậu cong một nụ cười yếu ớt với em trai mình. "Chỉ - chỉ hơi kiệt sức một chút..." Cậu trả lời.

"Vậy thì em nên ngủ trong phòng đi Joon..." Yoongi vặn lại. Hắn kéo cơ thể yếu ớt của Namjoon về phía mình.

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net