Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi gầm gừ trước hành động lơ đễnh đó, nghiến răng khi quan sát cách em phớt lờ sự hiện diện của hắn và sự thật rằng Namjoon là bạn đời của hắn. Namjoon trông có vẻ khó chịu và cậu nhìn Yoongi bằng ánh mắt cầu xin khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn. Cố gắng trấn tĩnh trước khi hắn xé xác Jungkook ra trận.

Mắt Namjoon liên tục liếc nhìn Yoongi, người đang đứng ở góc phòng, khoanh tay trước ngực trong khi nhìn chằm chằm vào Jungkook với vẻ thù địch. Jungkook dường như không biết gì về tình hình căng thẳng, tiếp tục trò chuyện ríu rít với Namjoon và thỉnh thoảng nắm lấy tay cậu.

Namjoon hầu như không nhớ gì về Jungkook. Jimin nói với cậu rằng Jungkook đang học tại một trường nội trú ở Busan, vì vậy em hiếm khi đến đây với mọi người. Em đã trở lại vào tháng trước vào sinh nhật của Yoongi và đó là ngày bắt đầu kỳ nghỉ của trường. Jimin cũng nói rằng Jungkook luôn yêu mến cậu kể từ khi cậu còn là một đứa trẻ. Cách Jungkook coi cậu là hình mẫu của mình và có một chút bảo vệ giữa những người khác.

Namjoon mỉm cười thích thú khi nghe câu chuyện của Jungkook về chuyến đi đến bãi biển ở Busan. Em cứ lải nhải về việc em ước gì có Namjoon ở đó với em. Namjoon sẽ thích nó lắm và có rất nhiều cua ở đó. Jungkook trông rất đáng yêu khi cười, để lộ nụ cười toe toét như một chú thỏ con. Đôi mắt em nhăn lại mỗi khi anh ấy cười, trông thật đáng yêu. Mặc dù sợ Alpha, nhưng Jungkook đã cho cậu cảm giác ấm áp và Namjoon rất thích em. Jungkook không tạo ra cảm giác của một Alpha xấu.

"À, em quên mất hyung! Em đã mua một món quà cho anh ở Busan và không có thời gian để tặng anh..." Jungkook nói trước khi cho tay vào túi quần jean, lấy ra món quà đã đề cập trước đó.

Đôi mắt Namjoon rạng ngời niềm vui khi nhìn thấy món quà khi Jungkook đung đưa chiếc móc khóa trước mặt anh. Đó là một chiếc móc khóa con cua dễ thương và Namjoon gần như hét lên vì phấn khích khi Jungkook đặt chiếc móc khóa vào lòng bàn tay cậu.

"Kookie! Dễ thương quá!" Namjoon tuyên bố, giọng cao hơn một chút.

Jungkook cười toe toét hài lòng. "Nó làm em nhớ đến anh, hyung. Em biết anh sẽ thích nó!" Em nói.

"Cám ơn Kookie!" Namjoon háo hức nói và hôn nhẹ lên má em. Má Jungkook ửng hồng và ngượng ngùng xoa gáy.

Yoongi cười khúc khích vì ghen tị với cả hai và có lẽ do ồn quá nên Namjoon và Jungkook ngay lập tức ngoẹo đầu về phía anh.

"A, hyung. Anh vẫn ở đây à?" Jungkook hỏi.

Yoongi cười khẩy với người trẻ hơn, khiến cậu hơi nao núng một chút. "Yah, thằng nhóc này! Vậy thì anh phải đi đâu đây? Anh không thể bỏ Joonie với em một mình được!" Hắn giận dữ nói lại.

Jungkook nhún vai trước sự bộc phát đó. "Cái gì? Đừng nói với em là anh ghen tị với em nhé, hyung..." Em nói một cách chế giễu.

Mặt Yoongi đỏ bừng trước lời buộc tội. "Đừng ngốc thế Jungkook! Tại sao anh phải ghen tị với một đứa trẻ mới biết đi như em chứ?" yoongi châm chọc

Jungkook đứng dậy khỏi giường và đối mặt với Yoongi. "Trẻ mới biết đi? Ôi trời, em mới mười lăm tuổi! Em không phải là một đứa trẻ mới biết đi hay một Alpha kỳ cục như anh!" Em châm chọc lại

Yoongi nhìn qua em, cảm thấy thích thú với lời nhận xét chế giễu. "Vậy thì hãy lắng nghe chính mình. Em mới mười lăm tuổi. Em thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành!"

"Ồ, vớ vẩn! Em có thể trông mới mười lăm nhưng em nghĩ rằng em trưởng thành và nổi bật hơn anh!"

"Xuất sắc? Em còn biết đánh vần sao?"

"Anh đang cố gắng trở thành người châm chọc người khác sao ?"

"Đừng nói anh như thế nhóc!"

"Tại sao? Em không được nói rõ ràng-

"Jeon Jung Kook!"

"Hai người mau dừng lại !!!"

"Min Yoongi!"

"Hai người?!!!"

Namjoon hét vào mặt cả hai, khiến cuộc cãi vã trẻ con của họ dừng lại. Yoongi và Jungkook quay sang nhìn Namjoon, giờ đang đứng giữa họ với sự tức giận hiện rõ trên mặt.

"Hai người lớn rồi không còn trẻ con nữa !Không cần phải tranh cãi về điều gì đó ngu ngốc. Cả hai bạn đều là người lớn nên hãy hành động như một người chín chắn!"

"Joonie-hyung..." Jungkook rên rỉ khi em cạy tay lắc lắc tay cậu một chút.

Yoongi tặc lưỡi trước trò hề của mình. "Đừng hành động như một đứa trẻ, Jungkook. Em mười lăm tuổi và đủ trưởng thành rồi..." Hắn chế giễu em.

Namjoon ném cho Yoongi cái nhìn xuyên thấu vì đã trêu chọc em. Yoongi tặc lưỡi trước thái độ thiên vị của Namjoon. Hắn không ngờ rằng cậu lại đứng về phía Jungkook thay vì hắn.

"Anh alpha của em, không phải Kookie!" Yoongi nói trước khi rời khỏi phòng với tâm trạng ủ rũ.

"Al -" Namjoon không kịp gọi cho Yoongi khi hắn vội vàng rời đi. Namjoon bĩu môi trước sự thay đổi tâm trạng.

"Anh đừng lo. Anh ấy vừa trải qua hội chứng tiền động kinh mà thôi..." Jungkook nói đùa.

Namjoon cười khúc khích trước câu nói nhẹ nhàng đập vào cánh tay Jungkook vì hành động nghịch ngợm của em. Jungkook chỉ cười toe toét với cậu.

-----------------------------------------

Trong đời, Namjoon chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ đứng trước thẩm phán với tư cách là nhân chứng. Cậu thậm chí không biết mình nên nói gì trước bục nhân chứng. Cậu chết lặng khi nghe mẹ kể về phiên tòa. Lần thứ hai khi bà nói với cậu rằng Yoongi đã bị buộc tội giết người, Namjoon đã ngất xỉu ngay lập tức.

Mười lăm phút sau, sau khi tỉnh lại, Namjoon đã hối thúc bà nói ra sự thật. Namjoon đã khóc thầm khi biết rằng Yoongi đã giết Hyunwoo khi hắn cứu cậu vào đêm đó. Namjoon cảm thấy tội lỗi vì đã liên lụy đến Yoongi như thế này. Vì cậu mà Yoongi gặp rắc rối.

Tuy nhiên, Namjoon không biết phải nói gì với bồi thẩm đoàn hay thẩm phán. Trí nhớ của cậu vẫn còn mơ hồ và hầu như không nhớ về gia đình của mình chứ đừng nói đến những thứ khác. Vì vậy, Namjoon cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu chảy trên trán. Cậu nhìn quanh phòng xử án, thấy mọi người đang ngồi trong phòng trưng bày công cộng để theo dõi phiên tòa. Ánh mắt cậu lúc đó hướng về phía vị thẩm phán đứng trên cao cũng như một vài người đàn ông mặc đồ trắng và đen - trên tay đang cầm một số giấy tờ. Namjoon tin rằng họ là công tố viên và luật sư bào chữa cho Yoongi.

Namjoon nhăn mặt khi cảm thấy bàn tay lạnh cóng của mẹ đặt trên bàn tay run rẩy của mình. Bà nở một nụ cười mệt mỏi và siết chặt tay cậu như để tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

"Mẹ muốn gấu con của mẹ trở nên mạnh mẽ. Tất cả mọi thứ xảy ra trong căn phòng này, con có mẹ và mọi người ở bên cạnh con. Chỉ cần dũng cảm lên, được chứ?" Bà Kim nói.

Namjoon gật đầu mặc dù cậu không chắc mình có hiểu hết ý của bà khi nói vậy không. Vì một lý do kỳ quặc nào đó, Namjoon cảm thấy bất an về mọi thứ.

Có điều gì đó họ đã giấu cậu. Nhưng cái gì?

Một tiếng chuông vang lên trong phòng và mọi người đứng dậy khỏi ghế khi thẩm phán bước vào phòng. Khi họ cúi đầu kính trọng và ngồi sau thẩm phán, phòng xử án chìm trong sự im lặng đến buồn.

Tim Namjoon đập mạnh hơn trong lồng ngực khi nhìn thấy Yoongi được cảnh sát hộ tống đến ngồi ở khu vực dành cho bị cáo. Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của hắn và Yoongi liếc nhìn cậu trong giây lát - nở nụ cười hở lợi đặc trưng của mình. Namjoon ngoan ngoãn mỉm cười với hắn nỗi buồn bao trùm toàn bộ cơ thể cậu khi thấy Alpha của mình bị đối xử như một tên tội phạm.

Namjoon không thể che giấu sự bất mãn của mình về những gì đang xảy ra lúc này. Namjoon sắp sửa hạnh phúc với Yoongi, tìm hiểu nhau như tri kỷ. Họ đã thực sự vui vẻ trong những ngày đi chơi cùng nhau cho đến khi những điều tồi tệ lại xảy ra với họ.

Yoongi đã trấn an cậu rằng hắn sẽ ổn và hắn đã giết Hyunwoo như một hành động tự vệ. Tòa án sẽ trả tự do cho hắn và họ có thể ở bên nhau một lần nữa. Tuy nhiên, Namjoon vẫn lo lắng cho sức khỏe của Yoongi.

Namjoon nhìn người phiên dịch đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đọc bản cáo trạng cho Yoongi nghe nhưng mọi người trong phòng vẫn nghe rõ. Namjoon gần như sặc nước bọt khi nghe từng từ. Đặc biệt là về việc Hyunwoo đã bị Yoongi tàn sát dã man như thế nào.

Khi Yoongi không nhận tội, công tố viên tiếp tục lập luận về việc Yoongi có ý định giết Hyunwoo vào đêm đó như thế nào. Những câu hỏi mà công tố viên đặt ra cho Yoongi đều mang tính chất buộc tội và rất đáng ghê tởm nhưng Yoongi đã trả lời mọi thứ một cách bình tĩnh. Không một lần hắn mất cảnh giác.

Tuy nhiên, khi đến lượt Namjoon làm nhân chứng, cậu gần như lên cơn hoảng loạn. Namjoon loạng choạng khi đi về phía khán đài, nghịch nghịch gấu áo cho đến khi ngồi xuống ghế. Cậu tuyên thệ sự thật và nuốt nước bọt khi bắt gặp ánh mắt mạnh mẽ của công tố viên. Một điều rất đáng sợ.

"Vậy Kim Namjoon-ssi. Anh có biết lý do tại sao anh ở đây không?" công tố viên hỏi.

Namjoon nhìn vào bảng tên của mình và thầm lẩm bẩm cái tên đó. Park Ji Won. "Ye - vâng..." Cậu lắp bắp.

"Mối quan hệ của anh với bị cáo là gì?" Công tố Park hỏi.

Namjoon liếm đôi môi khô khốc trước khi trả lời. "Anh ấy - anh ấy là alpha của tôi..."

Công tố Park gật đầu hài lòng với câu trả lời. "Anh có biết lý do tại sao anh ở đây không?"

Nam Joon gật đầu. "Bởi vì - bởi vì anh ấy đã bị buộc tội giết người..." anh ta tiếp tục lắp bắp. Namjoon đan hai tay vào nhau, căng thẳng trước từng câu hỏi của công tố viên.

"Bạn có biết tại sao anh ấy giết Hyunwoo không?"

Namjoon lại gật đầu. "Phải. Anh ấy - anh ấy đã cố cứu tôi. Hyunwoo - anh ấy - anh ấy đã tấn công tôi trong rừng và - và Yoongi đã đến giải cứu tôi..." cậu trả lời. Cậu đã nói điều này dựa trên câu chuyện mà mẹ cậu cũng như Yoongi đã kể trước đây.

"Anh có biết lý do tại sao Hyunwoo cố gắng làm tổn thương anh đêm đó không?"

Namjoon nín thở và lắc đầu. Anh liếc nhìn Yoongi và có thể thấy vẻ ngoài bình tĩnh của hắn bắt đầu biến mất trước những câu hỏi của công tố viên. Namjoon tự hỏi lý do của những thay đổi đột ngột.

"Tôi nghe nói rằng anh bị mất trí nhớ sau cuộc tấn công."

Nam Joon gật đầu.

"Anh không nhớ bất cứ điều gì từ đêm đó, vậy làm sao biết rằng Yoongi đã cố gắng cứu anh khỏi Hyunwoo? Có ai nói với anh điều đó không? Mẹ anh? Hay chính Yoongi?" công tố viên Park khiêu khích.

Luật sư bào chữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tuyên bố phản đối câu hỏi. "Thưa quý tòa, đó là một câu hỏi quan trọng và nhân chứng không cần phải trả lời..."

"Duy trì!" Thẩm phán nói.

Công tố viên nhếch mép cười với luật sư bào chữa mặc dù câu hỏi của anh ta bây giờ vẫn chưa được trả lời. Nhưng anh ta chẳng có gì để mất vì nó không quan trọng đến thế. Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Vâng, ngoại trừ một. Kim Nam Joon.

"Tôi xin lỗi thưa quý tòa..." anh ta nói như một lời xin lỗi trước tòa và quay lại với Namjoon, người đang trở nên sợ hãi ngay bây giờ. "Kim Namjoon-ssi, anh nói rằng Yoongi là Alpha của anh - và điều đó có nghĩa là cả hai người là bạn. Nhưng tại sao anh lại chạy trốn khỏi anh ấy vào đêm đó?" anh ta hỏi, thay đổi câu hỏi.

Nam Joon cau mày. Cậu chơi với chính bàn tay của mình, chà xát nó vào nhau đến mức có thể cảm nhận được mồ hôi trên lòng bàn tay. "Tôi - tôi không thể nhớ."

Công tố viên nhăn mặt trước câu trả lời. "Không nhớ nhưng anh đã cáo buộc rằng nạn nhân đang cố làm tổn thương anh? Lạ không, Kim Namjoon?"

Namjoon co giật trước sự khiêu khích. Cậu không thích công tố viên. Cậu cảm thấy người đàn ông đang cố gắng dồn ép cậu bằng những câu hỏi mang tính lật đổ. Nó khiến cậu khó chịu và dạ dày cậu quặn lên dữ dội. Không khí lạnh lẽo trong phòng xử án không mang lại cho cậu sự lạnh lùng mà anh muốn. Namjoon đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu không thích ở đây.

"Đó - đó là một ký ức mơ hồ nhưng - nhưng tôi tin chắc rằng đêm đó Hyun - Hyunwoo đã cố - cố -"

"Kim Namjoon-ssi," Công tố viên Park cắt ngang, không cho Namjoon cơ hội giải thích. "Anh có đồng ý với tôi nếu tôi đề nghị với anh rằng anh hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra đêm đó không? Rằng anh làm điều này vì muốn cứu Alpha của mình?" anh ta nói một cách gợi ý.

Namjoon ngay lập tức lắc đầu trước bản cáo trạng, ngơ ngác nhìn công tố viên. Cậu nghiêng đầu về phía Yoongi và hắn trông có vẻ tức giận khi ngồi trên khán đài. Ngay cả gia đình của hắn cũng có vẻ tức giận trước cách nói của công tố viên.

Luật sư bào chữa một lần nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tuyên bố phản đối câu hỏi. "Bên công tố đang cố đe dọa nhân chứng, thưa quý tòa. Chúng tôi đã cung cấp trước tòa hồ sơ bệnh án của Kim Namjoon và Công tố đã được tống đạt cùng với tài liệu đó. Tôi không hiểu ông Park ở đây đang cố chứng minh điều gì bằng cách hỏi câu hỏi rõ ràng như vậy."

Namjoon đồng ý với vị luật sư bào chữa nóng nảy và cậu có thể nghe thấy vị thẩm phán tiếp tục phản đối lần thứ hai. Namjoon thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu vẫn tiếp tục cảm thấy lo lắng khi công tố viên dường như không bị ảnh hưởng bởi điều đó.

Tôi muốn về nhà! Namjoon rên rỉ và Monnie hú lên đồng tình.

"Vậy để tôi diễn đạt lại câu hỏi của mình vì luật sư bào chữa có vấn đề với câu trước..." Công tố viên Park tự mãn nói. Anh ta có thể nghe thấy những lời chế giễu từ luật sư và anh ta cười khúc khích về điều đó.

"Kim Namjoon, đêm đó khi anh chạy vào rừng, Hyunwoo đã đi theo anh cùng với hai người bạn khác của anh ấy, Wonho và Jooheon. Hyunwoo đang cố làm tổn thương anh trong khi hai người này quan sát từ bên cạnh. Đúng không?"

NamJoon băn khoăn. Wonho? Jooheon? Ai - đó là ai? Namjoon lắc đầu vì không thể nhớ nổi hai người con trai. "Tôi không - không nhớ..."

Công tố viên Park nhướn mày thích thú. "Anh không thể nhớ hai người nhưng có nhớ Hyunwoo đã tấn công anh không?"

Namjoon nín thở, nắm chặt lấy vạt áo. Đầu cậu bắt đầu đau nhói khi anh buộc mình nhớ lại sự việc đêm đó. Cậu không biết tại sao thật khó để anh nhớ lại những gì đã xảy ra với mình đêm đó. Khi cậu cố gắng hỏi con sói của mình về điều đó, Monnie có vẻ miễn cưỡng trả lời anh ấy.

Có điều gì khác mà họ đang giấu cậu?

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net