Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc Cô Hoàng hậu đi ra từ tẩm cung, nét mặt không chút thay đổi, vẫn nghiêm trang nặng nề như trước.

Cung Khanh thấy Hoàng hậu bình tĩnh như thế thì có chút an tâm.

Giang Vương phi vội vàng hỏi thăm bệnh tình Tuyên Văn Đế.

Độc Cô Hoàng hậu đáp: "Không cần lo lắng, long thể Hoàng thượng xưa nay vốn an khang, chắc chắn bình an vô sự."

Giang Vương phi nói: "Vậy là tốt rồi, thần phụ hôm qua lo lắng một đêm không ngủ."

Độc Cô Hoàng hậu nói: "Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, không cần ngày nào cũng tới thăm. Mọi người về đi."

Ra khỏi hành cung, Giang Vương phi ngồi trên xe ngựa, thấp giọng nói: "Biết ngay bà ta đề phòng mẹ con ta, người của ta đã nghe ngóng được gì."

Duệ Vương cười cười: "Ai lại ngốc đến mức thám thính tin tức từ mồm bà ta. Đêm qua Độc Cô Đạc chạy từ kinh thành đến hành cung ngay trong đêm, nhất định là tình huống Tuyên Văn Đế không được tốt, Hoàng hậu gọi hắn đến dặn dò chuẩn bị."

"Tình huống ở An Tây thế nào rồi?"

"Trời đông giá rét, muốn tốc chiến tốc thắng không phải chuyện dễ dàng."

"Lúc này gọi Thái tử về liệu có ảnh hưởng đến chiến sự với Cao Xương?"

Duệ Vương nheo mắt đáp: "So với đế vị, vài toà thành có sá gì. Nhất định hắn sẽ nhanh chóng về kinh."

Độc Cô Hoàng hậu bị đè nén suốt một ngày, thấy ngày dài tựa năm, Tuyên Văn Đế một mực sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh. Cho đến hoàng hôn mới bắt đầu tỉnh lại.

Độc Cô Hoàng hậu lập tức bưng bát thuốc vẫn giữ ấm đến, dịu dàng nói: "Hoàng thượng ngài tỉnh rồi, mau uống thuốc đi."

Tuyên Văn Đế nhìn bà ta một chút, thấp giọng nói: "Gọi Cung Cẩm Lan đến đây."

Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, sai Minh Vũ: "Đi truyền Lễ Bộ Thượng Thư yết kiến."

Tuyên Văn Đế uống thuốc xong, lại nhắm hai mắt lại.

Độc Cô Hoàng hậu lẳng lặng nhìn ông ấy, lòng ngổn ngang trăm mối. Lúc trước khi ông ấy khỏe mạnh, bà ta chỉ chăm chăm để ý lòng ông ấy có mình không, hôm nay ông ấy bệnh tình nguy kịch, bà ta không còn dám yêu cầu xa vời, chỉ mong ông ấy qua khỏi.

Lòng tham con người biết sao cho vừa.

Một canh giờ sau, Cung Cẩm Lan vội vã chạy tới hành cung.

Độc Cô Hoàng hậu truyền cho vào.

Cung Cẩm Lan nhìn thấy Tuyên Văn Đế bệnh liệt giường, lấy làm kinh hãi, quỳ gối trước giường thỉnh an Tuyên Văn Đế.

"Khanh ở lại, hầu hạ trẫm."

Độc Cô Hoàng hậu kinh hãi, không ngờ ông ấy triệu Cung Cẩm Lan đến lại vì chuyện này.

Cung Cẩm Lan cũng kinh hãi, ai hầu hạ Hoàng thượng chẳng được, hành cung này có hơn trăm người, tại sao phải gọi ông ấy vất vả chạy từ kinh thành đến hành cung, ông ấy còn là người đứng đầu Lễ Bộ, bao công vụ biết vứt cho ai? Về tình về lý, đều không tới phiên Lễ Bộ Thượng Thư là ông ấy đến hầu hạ Hoàng thượng?

Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Cung Thượng thư vẫn cung kính hầu hạ.

Khi tin này truyền tới cung Trường Bình, Cung Khanh và mẫu thân đều kinh ngạc không thôi.

Cung phu nhân nói: "Không lẽ Hoàng thượng là sốt cao đến mất tỉnh táo, sao lại bảo cha con đến hầu hạ?"

Cung Khanh cũng băn khoăn mà không tìm được lời giải.

Cung Cẩm Lan hoàn toàn không ngờ, Tuyên Văn Đế dĩ nhiên bắt ông ấy cực nhọc ngày đêm, ngày hầu hạ trong tẩm điện, đêm cũng bảo ông ấy trải chăn đệm nằm dưới chân giường. Đãi ngộ này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

 Độc Cô Hoàng hậu càng thấy kỳ quái hơn người. Bà ấy đêm ngày ưu tư, vừa lo cho bệnh tình Tuyên Văn Đế, vừa lo không biết con trai có về kịp hay không.


Tiết Lâm Phủ vừa ra khỏi điện, Độc Cô Hoàng hậu liền gọi lại hỏi: "Tình huống Hoàng thượng thế nào rồi?"

Tiết Lâm Phủ đỏ hốc mắt, cắn răng quỳ xuống hồi báo: "Theo tình hình của Hoàng thượng, chắc duy trì được... mười lăm ngày nữa."

Độc Cô Hoàng hậu lảo đảo suýt ngã, hai mắt đỏ hoe, không màng chuyện nam nữ cách biệt cầm tay Tiết Lâm Phủ, nổi giận nói: "Không phải ngươi là thần y sao?"

"Vi thần đã cố hết sức, cuối mùa thu Hoàng thượng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, vi thần thật sự không sức đổi trời."

Độc Cô Hoàng hậu buông tay ngã ngồi xuống ghế.

Mười lăm ngày, lúc này dù là Độc Cô Đạc hay Hoắc Hiển đều chưa tới được An Tây. Giờ biết làm sao?

Bà ta phẩy tay, đi vào trong điện. Vừa nhìn liền kinh hoàng .

Cung Cẩm Lan cúi người ở đầu giường Tuyên Văn Đế, hai người kề cận rất thân mật.

Tuyên Văn Đế thấp giọng thì thầm với Cung Cẩm Lan: "Từ quan."

Cung Cẩm Lan kinh hoàng, ngoài ý muốn, không giải thích được, vất cả mới lên đến Thượng thư, sao lại bắt ông ấy từ quan? Nhưng quân mệnh như sơn, không dám cự tuyệt, đành đáp: "Thần ... lĩnh chỉ."

Màn này lọt vào mắt Độc Cô Hoàng hậu khiến bà ta thấy chói mắt vô cùng. Hai người cực kỳ thân mật, như thể Tuyên Văn Đế thông báo hậu sự với người thân cận nhất, chẳng lẽ giờ phút này, người thân cận nhất không phải bà ta sao, sao lại là vị ngoại thần này.

Bà ta tiến tới nói: "Cung Thượng thư, khanh lui xuống trước đi."

Cung Cẩm Lan lập tức khom người lui xuống.

Độc Cô Hoàng hậu đi tới ngồi bên giường Tuyên Văn Đế, nhìn ông ấy cẩn thận. Mấy ngày mà ông ấy tiều tụy hẳn đi, hốc mắt hõm sâu, râu mọc lởm chởm. Độc Cô Hoàng hậu thấy mà đau lòng, không kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

"Hoàng thượng, tại sao không cho thần thiếp hầu hạ, ngài vẫn giận thần thiếp sao?"

"Đúng là trẫm vẫn giận ngươi."

Tuyên Văn Đế nói rất nhỏ, rất yếu, nhưng ngữ khí rất chậm, nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng.

Độc Cô Hoàng hậu hoàn toàn không ngờ ông ấy lại thẳng thắn như vậy.

"Ngươi... ép trẫm cả đời, giờ chắc đã vừa lòng."

"Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nghĩ tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng thượng, mong Hoàng thượng sớm ngày bình phục."

"Không cần. Trẫm kìm nén tâm sự cả đời, cuối cùng đã có cơ hội thực hiện, trẫm chỉ muốn hắn đến hầu hạ."

Độc Cô Hoàng hậu nghe mà kinh hãi.

Tuyên Văn Đế hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi nói: "Để hắn canh hoàng lăng cho trẫm ba năm."

Độc Cô Hoàng hậu đứng bật dậy, khó mà tin được.

"Trẫm không thích nữ nhân, vì thế trước kia mới nhận lời thề độc. Ngươi đã hiểu chứ."

Độc Cô Hoàng hậu toàn thân run rẩy, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ tâm đè nặng bà bao năm qua chỉ là một trò cười không hơn không kém.

Tuyên Văn Đế nằm đó, bình tĩnh, thoải mái, như thể nói xong bí mật đời này, giờ đã siêu thoát viên mãn.

Nước mắt tràn mi, khiến Độc Cô Hoàng hậu không nhìn rõ người nằm đó nữa, đây là người chung chăn chung gối suốt nửa đời người đấy ư, đến tận lúc chết mới biết được tâm sự của ông ấy, bí mật của ông ấy, mới biết bản thân canh cánh cả đời chẳng qua chỉ là lầm đường lạc lối.

Tuyên Văn Đế nói: "Vợ chồng một hồi, một lần cuối cùng này... hoàn thành cho trẫm đi."

Cung Cẩm Lan chờ ngoài điện rất lâu, cho đến khi Độc Cô Hoàng hậu thẫn thờ đi ra. Bà ta nhìn ông ấy, ánh mắt chợt lạnh, rảo bước đi thẳng.

Nực cười làm sao, thì ra người trong lòng ông ấy là Cung Cẩm Lan. Bảo sao năm đó bắt ông ấy thề, ông ấy nhanh chóng nhận lời, bảo sao gần đây ông ấy không màng nữ sắc, bảo sao những năm gần đây, Cung Cẩm Lan một bước lên mây, quan vận hanh thông. Bảo sao những năm gần đây ban thưởng ân sủng không ngừng, đi tuần cũng mang theo, thì ra là vậy.

Độc Cô Hoàng hậu mờ mịt đi trong hành cung.

Minh Vũ dẫn theo cung nữ, im lặng đi theo.

Bất tri bất giác đi tới bên ngoài cung Trường Bình, Độc Cô Hoàng hậu nghe tiếng cười bên trong. Đó là tiếng cười của Cung phu nhân, cởi mở dứt khoát lại sắc sảo.

Bà ấy chợt thấy nỗi thù địch lòng hận thù suốt hai mươi năm qua với Cung phu nhân tan thành mây khói. Đột nhiên lại nghĩ, tại sao ta ở đây đau khổ, ngươi lại chẳng hay biết gì, cười vui vẻ đến thế.

Mấy câu nói của Tuyên Văn Đế không chỉ kinh động lòng người, còn kích thích thần kinh Hoàng hậu, làm bà ta mê man đi vào.

Cung phu nhân đang cùng Cung Khanh sưởi nắng dưới hành lang. Nhìn thấy Độc Cô Hoàng hậu, hai người đều lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Độc Cô Hoàng hậu vẫy tay với Cung phu nhân, "Cô lại đây."

Cung Khanh thấy thế vội đỡ Cung phu nhân, định đi cùng.

Độc Cô Hoàng hậu lại ngăn nàng, "Ta có chuyện muốn nói riêng với mẫu thân con."

Dứt lời bà ta xoay người ra ngoài.

Cung phu nhân gật đầu với Cung Khanh, có lẽ Cung Khanh không yên lòng, ra hiệu Vân Diệp và Vân Hủy đi theo.

Độc Cô Hoàng hậu ôm tay đứng trong gió, bóng dáng quạnh hiu tiều tụy. Như già nua rất nhiều, so với Cung phu nhân châu tròn ngọc sáng, như cách biệt mười năm đằng đẵng.

"Cô có biết tại sao Hoàng thượng để phu quân cô đi hầu hạ hắn không?"

"Thần phụ không biết."

"Bởi vì... Hoàng thượng vẫn luôn thích hắn." Độc Cô Hoàng hậu nói với giọng cay đắng, vừa lòng thấy Cung phu nhân lộ vẻ kinh hoàng.

"Hoàng thượng còn nói, chờ hắn long ngự tân thiên (băng hà), để Cung đại nhân đi trông hoàng lăng cho hắn." Độc Cô Hoàng hậu nói bằng giọng chua chát cay đắng pha chút hả hê, nói xong xoay người rời đi.

Cung phu nhân thẫn thờ đứng đó một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu cười, điều này sao có thể?

"Mẫu thân, Hoàng hậu nói gì với người vậy?" Cung Khanh thấy Độc Cô Hoàng hậu rời đi, liền đi đến hỏi ngay lập tức.

Cung phu nhân nhíu mày, do dự không biết có nên nói hay không.

"Mẫu thân người mau nói đi."

Cung phu nhân đành thuật lại lời Độc Cô Hoàng hậu vừa nói.

Cung Khanh cả kinh, liền nói ngay: "Điều này sao có thể?"

"Ta cũng biết là bà ấy suy nghĩ nhiều, nhưng Hoàng thượng vẫn đang giữ phụ thân con ở tẩm cung hầu hạ, ta cũng rất băn khoăn?"

Đây cũng là điều mà Cung Khanh vẫn chưa giải thích được, phụ thân tuy là trọng thần, nhưng cũng không phải quân cơ đại thần. Dù Tuyên Văn Đế có tự cảm thấy không còn nhiều thời gian, muốn giao phó đại sự trong triều, thì cũng nên triệu kiến Binh Bộ Thượng thư và Tả Hữu Vệ Tướng quân mới đúng.

"Có lẽ là liên quan đến con, Hoàng thượng đặc biệt tín nhiệm phụ thân hơn, vì thế mới giữ phụ thân bên cạnh." Cung Khanh cũng tự biết câu trả lời này rất miễn cưỡng, nhưng rốt cuộc không thể đón nhận sự thật Tuyên Văn Đế thích cha mình, cũng không muốn mẫu thân phải khó chịu.

Cung phu nhân thầm nghĩ, Độc Cô Hoàng hậu sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện đấy, nếu không có bằng chứng sẽ không vu oan trượng phu của mình vô căn cứ, huống chi lại là nhất quốc chi quân. Nghĩ lại những năm qua, hậu cung Tuyên Văn Đế chỉ có một mình Độc Cô Hoàng hậu, trong cung không phải không có mỹ nữ, tại sao ông ấy phải giữ mình cho Độc Cô Hoàng hậu? Độc Cô Hoàng hậu luận tướng mạo luận tính cách đều không phải người có thể khiến đàn ông si mê điên đảo. Liên tưởng đến không ít đế vương đồng tính trong lịch sử, Cung phu nhân đột nhiên rởn gai ốc.

Cung Khanh đang bận suy nghĩ một vấn đề khác, mỗi lần nàng đi vấn an, Độc Cô Hoàng hậu đều nói Tuyên Văn Đế không có gì đáng ngại, nhưng đám người Tiết Lâm Phủ ngày đêm túc trực, có thể thấy tình huống không lấy gì làm lạc quan. Vừa rồi Độc Cô Hoàng hậu còn nhắc đến chuyện long ngự tân thiên, để phụ thân đi canh hoàng lăng, chính là tiết lộ một tin tức quan trọng, bản thân Tuyên Văn Đế cũng cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, có ý thông báo hậu sự.

Nghĩ vậy, Cung Khanh liền đứng ngồi không yên, nàng nói với Cung phu nhân: "Mẫu thân, người ở lại đây đừng đi đâu, con đi tìm Hoàng hậu."

"Con hỏi chuyện đó sao?"

"Không, con có chuyện quan trọng muốn bàn với Hoàng hậu."

Cung Khanh dẫn theo cung nữ nội thị, đi thẳng đến tẩm cung Độc Cô Hoàng hậu.

Độc Cô Hoàng hậu ngồi một mình trong điện, Minh Vũ cẩn thận canh cửa.

Cung Khanh bước tới, nói với Minh Vũ: "Ta có chuyện quan trọng muốn gặp mẫu hậu. Ngươi đi thông truyền một tiếng."

Một lúc sau, Minh Vũ mời Cung Khanh đi vào. Khí trời rét lạnh, trong điện sưởi sàn, lò sưởi đỏ hồng, vậy mà sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu vẫn tái nhợt.

"Mẫu hậu." Cung Khanh tiến lên hai bước rồi quỳ xuống.

Độc Cô Hoàng hậu nhíu mày, vội nói: "Mau đứng lên, không phải ta đã nói có bầu miễn hành lễ sao."

Cung Khanh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu, hỏi: "Mấy ngày nay sức khỏe phụ hoàng thế nào ạ?"

"Tiết thái y nói bình phục rất tốt."

Cung Khanh im lặng chốc lát, nói: "Thái tử điện hạ xuất chinh không về, nhi thần thân là Thái tử phi, phải phân ưu vì mẫu hậu."

Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, nhìn Cung Khanh, không ngờ nàng nói thế.

Cung Khanh lại nói: "Chắc hẳn mẫu hậu đã triệu Thái tử điện hạ quay về. Có điều An Tây đến kinh thành đường xá xa xôi, nhi thần nghĩ hẳn là nên đưa phụ hoàng về kinh trước."

"Tình hình sức khỏe của ông ấy không nên di chuyển."

Cung Khanh đứng dậy quỳ xuống: "Nhi thần nói thẳng, thỉnh mẫu hậu thứ tội."

Độc Cô Hoàng hậu nói: "Con đứng lên mà nói."

"Mẫu hậu, nhi thần đêm ngày cầu khẩn phụ hoàng có thể bình yên vô sự, nhưng việc đời khó liệu, thiên ý khó dò. Khi Thái tử điện hạ chưa về đến kinh thành, mẫu hậu nên đưa phụ hoàng về kinh trước. Hành cung cách hoàng thành không ít, ngộ nhỡ có biến, không kịp điều động sẽ rất nghiêm trọng."

Độc Cô Hoàng hậu nghe thế mới lần đầu tiên coi Cung Khanh là con dâu trong nhà. Bà ta vẫn cho rằng Cung Khanh tuổi đời non nớt, chỉ là một thiên kim tiểu thư có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng giờ phút này nàng nghĩ được thế, lại không màng tội bất kính nói ra thẳng thắn, có thể thấy cũng là một người can đảm.

"Đứng lên mà nói. Miễn tội cho con." Độc Cô Hoàng hậu cũng nói thật: "Mấy ngày trước ta đã phái Hoắc Hiển đi nghênh đón Thái tử. Về chuyện đưa Hoàng thượng trở lại kinh thành, ta cũng muốn làm, nhưng bệnh tình Hoàng thượng lúc này không chịu được xóc nảy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net