#9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thì, tôi vẫn không nhớ ra cậu...
Ấy đừng, nói vậy nhỡ đâu cậu ta kích động cho mày một chưởng thì cứ gọi là ba chấm đấy Nhật An! Vậy không lẽ cứ để convesation đông cứng thế này? Nghĩ đi, nói gì giờ?
"Cậu không nhớ tên tôi đúng không? Lúc đầu tôi cứ nghĩ cậu giả vờ nhưng mà" Cậu ta đứng thẳng người, cầm lấy thẻ trong tay tôi giơ lên nhìn vẻ bất lực "kể cả khi tôi nhét tên tôi vào tay cậu, cậu vẫn không nhớ. Cậu ghét tôi đến thế cơ à?"
Tôi cúi đầu nhìn mấy cái lá vàng khô cong trên mặt đất, không biết nói gì cho phải. Cảm giác như cậu ta còn muốn nói gì đó nữa, không phải mấy câu này... Một cái bút mực đỏ chìa ra trước mặt tôi, cậu ta hơi khom lưng xuống.
"Kí áo cho tôi đi. Tôi giữ chỗ cậu thích kí đó." Hmm, áo cậu ta kín đặc chữ kí đủ màu, nhưng tuyệt không có màu đỏ, và chỗ kí yêu thích của tôi, dưới cổ áo, không hề có một dấu mực. Tuyệt! Đợi đã, sao cậu ta biết tất cả mấy cái này? "Cậu không cho là tôi hoàn toàn không nhớ gì giống cậu chứ?" Ờ, phải rồi, lúc nào tôi chả làm thế, đâu có khó để nhớ đúng không?
"...hmm... Tôi không ghét cậu, chỉ là không thích thôi." Người dưới tay tôi khẽ run lên một cái, nét bút cuối nguệch ra một vạch lạc lõng. Dự cảm không lành nha "Có phải, cậu thích tôi không?" Tôi tò mò, thông cảm, ngồi đoán già đoán non mệt chết đi được.
"Không! ..." Cậu ta thẳng lưng, rối rít xua tay "Cậu ... tự ảo tưởng nó vừa vừa thôi!"
Tôi nhướn mày, không thích tôi thì cậu ta để ý tôi thế làm cái vẹo gì, rảnh hơi vờ. Không nhớ thì để tôi không biết luôn đi, mắc cái gì nói ra rồi làm cho cho không khí nó awkward phát ngượng vầy không biết.
"Vậy thì tốt rồi. Thế nhé, chào." Nắng gắt quá, tôi muốn vào trong. Không hẹn gặp lại, bạn xung kích kì quái.

Hải Anh với Myl hằm hằm đứng chờ ngay cửa. Tôi lập tức giơ tay stop vụ hỏi cung, tự khai:
"Không quen, không cần hỏi."
"Điêu thuyền, bạn xung kích trực cổng đấy còn gì. Ngày nào cũng chà đạp người ta tức hộc máu giờ tính phủi sạch sẽ hả?" Myl cong môi. 

"Ờ, vậy tính là quen biết hả?"

"Thế gặp nhau nói cái gì?" Con nhợn Hải Anh nheo mắt, giọng nghi ngờ 200%.
"Nhặt được của rơi trả lại người mất." Mặc dù không phải 'nhặt được' nhưng chúng nó có biết đâu, hahaha. Tôi ngồi duỗi dài chân. Trong phòng mà vẫn nóng quá đi, muốn đến Bắc Cực định cư ghê.
"Sao lại phải kí áo cho cậu ta?" Myl trực tiếp nằm lăn ra sàn gỗ, gối đầu lên chân tôi. "Anh lười lắm cơ mà?"
"Anh viết 'Chúc bạn thành công, hoặc thành thụ.', bonus cái mặt cười toe toét." Tôi vẫn không quên được vụ 2 tháng bị chặn lại, xin lỗi nha bạn xung kích, một phút bồng bột.

"Phụt! Moahahahahahaha!" hai đứa nó cười rũ rượi như lũ động kinh khiến thầy thể dục mém tí ném giầy về phía này.
Hi vọng không tạo thành bóng ma tâm lí cho cậu ta. Nếu có, tôi thực sự cũng không quan tâm lắm đâu.

***

Duyệt văn nghệ trong truyền thuyết thật lề mề và mệt mỏi. Các bạn có thể chuẩn bị kĩ càng một chút trước khi lên không? Kiểu đâu ra dông hết lên sân khấu mà quát nạt nhau sắp xếp nọ kia vậy giời? Nhân vật quần chúng là tôi đây còn thấy sốt ruột thay cho ban giám khảo. Nhưng công nhận trường mình các bạn thật cool quá đi. Đừng nghĩ chuyên là chỉ biết học, học sinh trường tôi ca hát nhảy múa võ vẽ vân vân mây mây trò gì cũng có và dàn dựng thì cứ gọi là chất thôi rồi. Vài người còn đa tài đến độ cái méo gì cũng đỉnh, tham gia tận mấy tiết mục khiến một số đứa nửa mùa như tôi đây chết chìm trong bánh gato. Wow! Mãn nhãn ghê! Tay tôi vỗ đến tê luôn rồi.
Chỉ tiêu là có 10 tiết mục. Dance club nổi nhất trường giành một vé không nghi ngờ và con nhợn Hải Anh là thành viên kỳ cựu trong đó. Club võ thuật dưới trướng bé Myl lấy tấm vé thứ hai. Tiết mục được chọn thứ ba là của hót gái Vân Linh cover "Tiết học cuối cùng". Nhóm parkor toàn giai đẹp lớp lý được chọn ngay lập tức sau 30s biểu diễn. Mấy gái xinh lớp Văn cũng có một vé. Tiết mục kế là ảo thuật được đầu tư dã man tàn bạo. Tiếp nữa là bài solo violin mượt thôi rồi của một hót gái khác trong trường. Biểu diễn gần hết rồi mà được chọn thì toàn là nhân vật văn nghệ máu mặt, mấy cháu "thường dân" lên chưa thấy được gật phát nào là sao??? Lại là một hotboy đốn tim ban giám khảo bằng giọng vừa ngọt vừa ấm như milk chocolate nóng. Just the way you are, Bruno Marc. Lạy chúa, cậu ta tự đệm guitar nữa. Aw, cool quá đi >w<, tôi cực thích mấy bạn biết đánh guitar. Khoan nào, tôi cũng tính đệm guitar và hát bài đó, ôi không...
"Thế này thì chắc mình không được chọn đâu người yêu ạ." tôi thì thầm với em guitar sau lưng. Tôi đã về nhà lấy em ý và thay jeans với T-shirt cho thoải mái. Thêm chiếc sơ mi caro mỏng khoác ngoài, mũ lưỡi trai và đôi Converse tôi thích nhất. Tôi nghĩ trông tôi khá ổn. Họ đang gọi tên tôi. Mặt thì vẫn bình thường nhưng tôi đang run chết đi được, tim vọt lên cổ họng vẩc đàn bươm bướm bay loạn xì ngầu trong bụng. Cứng đơ bước lên sân khấu. Chưa bao giờ biểu diễn trước nhiều hơn 5 người mà nghía sơ sơ thôi 10 bàn tay chắc đếm không đủ số người ở đây. Cảm giác naked mãnh liệt hơn bao giờ hết. Myl và Hải Anh gào to tên tôi:
"Nhật An! Nhật An! Nhật An!" Hừ hừ, ai bảo có cổ vũ là hết run? Tự vả miệng mình đi, tôi run hơn đây này! Hít thở sâu nào, hít thở Nhật An. Đầu tiên, phải đổi bài, đụng hàng là điều cấm kị. Nhớ xem nào, chọn bài nào đây? Yêu đương? Quên đi, không phải type của tôi. Thầy cô, chia tay bạn bè? Quá nhàm rồi. Aizz, sao đúng lúc quan trọng lại không nghĩ ra gì nổi như này???
...Oh, I don't wanna grow up, wish I'd never grown up. It could still be simple.... hmm bài gì đây nhỉ?
"Này em gì ơi, nếu em không muốn tham gia thì chúng tôi còn phải duyệt cho các bạn khác nữa." Cô phụ trách đoàn trường mất kiên nhẫn gõ bồm bộp vào micro, loa rè lên một tiếng chói tai. Tôi giật mình, tập trung nhớ lại giai điệu vừa xẹt qua. 8 ngón tay lướt trên 6 dây đàn, tôi bắt đầu hát:
" Your little hand's wrapped around my finger and it's so quiet in the world tonight. Your little eyelids flutter cause you're dreaming..." Nhắm mắt và tưởng tượng như đang ngồi trên giường nhìn ra khoảng trời nhỏ ngoài khung cửa sổ, nhịp tim chậm dần lại. Tất cả biến mất hết, chỉ còn tôi ngồi hát giữa góc trời bỏ quên... "Oh darling, don't you ever grow up, don't you ever grow up. Just stay this little. Oh, darling, don't you ever grow up, don't you ever grow up. It could stay this simple. I won't let nobody hurt you, won't let no one break your heart. No, no one will desert you. Just try to never grow up, never grow up..." Tôi cứ thế phiêu đến những nốt nhạc cuối cùng. "So here I am in my new apartment in a big city, they just dropped me off. It's so much colder than I thought it would be, so I tuck myself in and turn my night light on. Wish I'd never grown up. I wish I'd never grown up. Oh, I don't wanna grow up, wish I'd never grown up. Could still be little. Oh, I don't wanna grow up, wish I'd never grown up. It could still be simple." Tiếng vỗ tay vang lên, mở mắt ra thấy toàn người là người, tim tôi lại bắt đầu nhảy như thỏ. Không tin nổi là tôi có thể bình tĩnh thế cơ đấy.
"Well, Never grow up, Taylor Swift. I like your perfomance! It's a smart choise, the meaning of this song's so beautiful and it's just like my feeling, the feeling of a teacher about her students!" Cô chủ nhiệm tổ ngoại ngữ cũng là một thành viên ban giám khảo "I think you play guitar very well but don't you see that your voice's not really out standing? You'd better play guitar for someone else sings along. Vân Linh might be a perfect partner. What would you say if I ask both of you work together as a team? "
... hmm, nghe như mình đang đi thi The voice vậy, và không ai trong 4 người quay lại. Dù sao tôi cũng không nghĩ sẽ được chọn, tôi tham gia cái này chỉ là bột phát nhất thời được thì ổn mà không thì thôi, càng không nghĩ phải làm nền cho ai đó để được gọi tên... Nhưng mà, cho dù cô dạy Anh đi nữa, có nhất thiết phải bắn nguyên chùm thế không ạ?
"Yeah, thank you. I think I'll be better alone." Tôi đứng dậy khỏi ghế, hơi cúi đầu cho đủ phép tắc. Okay, xong, về đi ăn kem thôi. (:
"Why don't you accepting my suggestion? You would be chosen, so change your mind and take it!" Tôi cất tình yêu vào bao da cẩn thận rồi xuống chỗ Hải Anh và Myl đứng, đáp lại lời mời mọc một cách thật cool:
"Tks, but I just don't like it that way."
"Alright, it's up to you. However we haven't made our mind up yet, sweatheart. Don't be so sad, you still have a chance. Stay and wait for awhile, ok?" Nói gì là quyền của cô, nhưng con mắt nào của cô thấy em buồn thế ạ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net