Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy vì sao.. . ."

"Tha lỗi cho anh hiện tại chỉ có thể nói với em chừng đó, có một số chuyện gác đến thời điểm cuối cùng nói thì tốt hơn."

Sự thật quả thực quá sức chịu đựng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho cô không biết làm sao nói ra lời.

"Đúng rồi, con chip kia —" Nói trắng ra, xảy ra nhiều chuyện như vậy toàn bộ vì con chip kia gây nên, điều cô muốn biết nhất chính là con chíp giờ đang ở chỗ nào?

Kim Myungsoo cười đến thần bí: "Đương nhiên là đặt ở chỗ an toàn nhất." Nói xong liền cầm lấy đồng hồ quả quýt trước ngực cô, không ai biết được, ở một phía khác của thứ này ẩn chứa bí mật.

Anh đè xuống một cái chốt nhỏ, đồng hồ quả quýt lung lay mở ra, con chip ẩn giấu bên trong hơn một năm giờ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Jiyeon kinh ngạc nói không ra lời, mãi đến cuối cùng, ngay cả việc cô làm sao trở lại chỗ ở, Kim Myungsoo làm sao ôm cô trở về, đều là hậu tri hậu giác.

"Anh gạt em! Biết rõ em là nằm vùng, cũng biết em có bạn trai, anh còn gạt em!" Đợi sau khi suy nghĩ tất cả lắng đọng lại, Park Jiyeon bỗng nhiên tỉnh ngộ lên án.

Kim Myungsoo trìu mến tiếp được nắm tay người đẹp đưa tới, cô tức giận như vậy là phải, nhưng anh tuyệt đối không hối hận vì đã lừa gạt cô, tuy tình thế bắt buộc nhưng dã tâm của anh đối với cô cho tới hôm nay vẫn như cũ không thay đổi.

"Anh biết làm như vậy thật đê tiện, nhưng tuyệt không hối hận, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh phá lệ yêu thương khi đang chấp hành nhiệm vụ."

Anh vẫn khí phách ương ngạnh như cũ, trái tim yêu cô không có một khắc thoả hiệp qua. Tình yêu rất mãnh liệt! Nhưng lại khiến cô rung động.

"Anh đã sớm biết con chip ở trong đồng hồ quả quýt, vì sao —"

"Vì sao không có lấy đi, đúng không?" Một đôi con ngươi nâu đậm chuyển thành thâm thúy, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, ngay cả thanh âm đều trở nên mê hoặc: "Anh nói rồi, thứ duy nhất anh muốn lấy được chỉ có em, cái khác đều là dư thừa." Hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi đưa tới gần cô, khinh bạc cánh môi tạm thời không phòng thủ.

"Anh... rất đáng giận." Cô che miệng, lúc nào cũng không có cách nắm được bắt anh.

Cô rõ ràng hiểu được, bởi vì trong lòng cô có tình cảm với anh nên mới không đề phòng, cô ngay cả trái tim cũng thuộc về anh, suy nghĩ, không khỏi cảm thấy xin lỗi thật sâu với Yoo Seungho.

"Sao vẻ mặt lại buồn vậy?" Nâng mặt của cô lên hỏi nhỏ.

"Em thực xin lỗi Seungho..." Nhớ tới sau khi nhiệm vụ hoàn thành, lần cuối cùng nhìn thấy Seungho, lời của anh làm cô cảm động.

"Một năm trước anh không thể bảo vệ tốt cho em, nên áy náy là anh. Là anh ta bảo vệ em, anh thua cam tâm tình nguyện. . ."

Sau khi để lại những lời này, anh ra đi một cách thoải mái.

Kim Myungsoo ôm cô thật chặt, Yoo Seungho không hổ là người đàn ông đội trời đạp đất, Kim Myungsoo cảm tạ sự thành toàn của anh, còn nhớ rõ lúc ấy hai người bọn họ bắt tay giảng hòa, lập được lời thề của đàn ông, anh đáp ứng Yoo Seungho tuyệt đối sẽ làm Jiyeon hạnh phúc, đây là nhiệm vụ anh vĩnh viễn không dỡ xuống.

Nếu tất cả chân tướng rõ ràng, cục trưởng cũng bị pháp luật trừng phạt, nhưng tổ chức trùm thuốc phiện còn chưa hoàn toàn phá hủy, có rất nhiều việc chưa hoàn thành.

"Phải bắt được Son Hyunjoo, một ngày không bắt được hắn, chỉ sợ gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, vĩnh viễn diệt trừ không được độc tố còn sót."

Cô lo lắng nói.

"Chuyện còn lại để anh xử lý, em ngoan ngoãn ở nhà."

"Không được, em có chức trách của em." Cô kiên quyết, không thay đổi cá tính kiêu ngạo.

Kim Myungsoo nghiêm khắc ra lệnh: "Chức trách của em chính là bảo vệ tốt sinh mệnh nhỏ trong bụng em."

Cô kinh ngạc.

"Anh... biết?"

"Đừng tưởng rằng giấu giếm được anh, toàn bộ nhất cử nhất động của em chạy không khỏi đôi mắt anh."

Ông trời, người này thật đáng sợ! Không hổ là gián điệp thâm niên, ngay cả điều này cũng nhìn ra.

Kim Myungsoo làm việc rất kế hoạch, mỗi một bước hành động đều là sau khi trải qua suy tính kín đáo mới đi chấp hành, hiệu quả thường vượt xa người khác.

Anh đặt nhẹ tay lên bụng cô, khàn khàn nói: "Anh phải bảo vệ em, cũng muốn bảo vệ con của chúng ta, tin tưởng anh, nằm vùng bảy năm không phải dễ làm."

Một khi đã như vậy, cô không khỏi buồn bực hỏi: "Vậy vì sao anh buông tha Han Sihyuk?" Rõ ràng có thể đồng thời đưa hắn đi xử theo pháp luật.

"Anh cần một kẻ chết thay."

Cô bừng tỉnh hiểu ra. "Thì ra anh tính gán cho hắn tội danh phản bội tổ chức, bị oan vậy cũng không nhẹ."

"Hắn sớm hay muộn cũng chết, nếu đã như vậy, không bằng làm cho hắn chết có giá trị chút."

"Chết có giá trị? Em nghĩ hắn sẽ chết không toàn thây." Nghĩ đến lão đại trùm thuốc phiện quốc tế dùng hết các loại thủ đoạn tồi tệ đuổi giết Han Sihyuk, cô nói.

Có kẻ chết thay, Kim Myungsoo liền có thể toàn thân lui ra, là kẻ thù của anh thật sự đáng sợ, kết cục của Han Sihyuk chính là ví dụ đẫm máu, dùng cụm từ "đẫm máu" để hình dung quả thật phù hợp, rất chuẩn xác.

"Ai bảo hắn vọng tưởng cợt nhả người phụ nữ của anh." Ngữ khí lạnh lùng rơi xuống, nồng đậm ý vị lợi dụng việc công trả thù riêng.

Cô vốn định trách cứ cách làm của anh, mới vừa nhấc đầu, lại làm cho anh hôn vừa vặn, nụ hôn nóng cháy tham lam như trước, mà ngay cả cái tay không an phận kia cũng gọn gàng thăm dò vào trong váy.

"Không cần." Một phen đẩy anh ra, biết anh muốn, nhưng cô không thể.

"Làm sao vậy?" Nâng mặt của cô lên, Kim Myungsoo nhìn kỹ khuôn mặt đang ẩn chứa tâm sự kia.

"Trí nhớ của em có lẽ cả đời không có biện pháp khôi phục hoàn toàn."

"Thì sao, anh không ngại."

"Nhưng em để ý, có lẽ một ngày nào đó em đột nhiên khôi phục, nói không chừng sẽ quên anh."

"Yên tâm, mặc kệ em quên anh bao nhiêu lần, anh đều sẽ bắt em lại, không tiếc dùng mọi cách."

"Không từ thủ đoạn giống như lúc trước phải không?" Cô hừ lạnh, nhớ tới anh lúc trước lừa cô nói hai người có quan hệ thân mật, hại cô tin là thật, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.

Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp cá tính của cô, anh lại cười đến tà khí mà ma mỵ, nhịn không được muốn âu yếm.

"Anh dừng tay!" Cô gầm nhẹ, người này không thể xem trường hợp sao? Hiện tại bọn họ ở trên xe hơi, không chỉ hai người bọn họ, còn có tài xế đó!

Kim Myungsoo ấn xuống công tắc vách ngăn, chặn lại tầm mắt của tài xế.

"Nhiệm vụ dài đến bảy năm đã hoàn thành, anh cuối cùng khao thưởng chính mình, 007 không có phụ nữ, còn anh chỉ muốn một mình em, yêu cầu này không tính quá đáng chứ!"

Lời này khiến trái tim cô đập thình thịch, nhìn vào con ngươi cuồng dã kia, cô biết chính mình đã hãm sâu trong đó.

Người tình nguy hiểm này, lưới tình nguy hiểm này dẫn cô rơi vào trong đó, sợ là cô giãy dụa cả đời, cũng khó trốn lưới tình của anh. . .

~~~END~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net