Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng mất trí nhớ vĩnh cửu - đây là kết luận của bác sĩ với chứng mất trí nhớ của cô. Cho dù mổ, xác suất thành công cũng chỉ có 10%, ngộ nhỡ giải phẫu thất bại chỉ sợ quên càng nhiều, thậm chí ngay cả trí nhớ hiện có cũng có thể đánh mất.

Biết tin này đã ba ngày, Jiyeon không có lúc nào là không suy nghĩ về vấn đề này, cô không quá khiếp sợ, chỉ là có một chút thất vọng, vốn ôm hy vọng đến Đài Loan tìm về trí nhớ mất đi, nhưng mà kết quả cũng không như cô nghĩ.

Nhưng mà rất kỳ quái, mặc dù cô thất vọng nhưng cũng không cam chịu số phận, suy nghĩ suốt ba ngày, cô đưa ra quyết định, đó là - rời khỏi nơi này; nếu bác sĩ tuyên bố vô vọng, cô muốn dùng phương thức của mình tìm lại quá khứ.

Thu dọn hành lý qua loa, nhìn lại tất cả những thứ xa lạ này, mặc dù rời đi nơi này có lẽ tiếp theo sẽ trải qua những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng cô có dự cảm mãnh liệt, rời đi nơi này tự lực cánh sinh, nói không chừng có cơ hội có thể phục hồi như cũ.

Nếu tâm ý đã quyết, đi không tạm biệt là phương thức rời đi tốt nhất, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, khi cô mang theo hành lý đơn giản mở cửa phòng đi ra thì Kim Myungsoo lại lù lù xuất hiện ở trước mắt cô. Cô lắp bắp kinh hãi, không thể tin trừng mắt nhìn anh.

Không có khả năng! Anh hiện tại không phải là đi Hongkong sao?

"Em muốn đi đâu?" Thân ảnh khổng lồ của Kim Myungsoo che ở trước mặt cô, ánh sáng mờ mịt lạnh lẽo dừng trên khuôn mặt kinh ngạc của cô.

"Anh không phải —"

"Đi HongKong phải không? Thực đáng tiếc làm cho em thất vọng rồi, anh tạm thời thay đổi chủ ý."

"Vì sao?"

"Nguyên nhân ở em, em hẳn là hiểu được ý của anh."

Cô chột dạ lui ra phía sau. "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"

"Em không hiểu, anh cũng hiểu được tâm tư của em. Vì sao phải rời khỏi?" Nâng mặt của cô lên, con ngươi tinh tế của anh không cho phép cô trả lời một cách mơ hồ.

Quả nhiên bị anh nhìn thấu, cô cắn môi dưới. "Tôi đã không thể khôi phục trí nhớ, ở tại chỗ này cũng vô dụng."

"Vì sao vô dụng? Anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, chiếu cố tốt nhất, anh sẽ tiếp tục tìm bác sĩ nước ngoài giỏi nhất chữa khỏi cho em. Đáp ứng anh, ở lại đi." Anh khàn khàn năn nỉ.

"Cám ơn anh làm cho tôi nhiều như vậy, nhưng... Tôi muốn dùng phương thức của mình tìm lại trí nhớ, xin anh thả tôi đi."

"Không được." Anh phản đối ngay lập tức, đồng thời đóng cửa lại, thái độ kiên quyết.

"Anh không thể ngăn cản tôi, cho dù hôm nay tôi không đi, lần khác tôi vẫn sẽ rời đi."

"Không cho phép em nhắc lại hai chữ rời đi." Anh gầm nhẹ, giữ chặt tay cô kéo vào trong phòng.

"Anh muốn làm gì, buông!" Cô từ sau lưng tấn công anh nhằm thoát thân, nhưng Kim Myungsoo sớm có phòng bị, dễ dàng kiềm chế cô, cũng nắm cô khiêng trên vai.

"Đừng quên em không phải đối thủ của anh."

"Thả tôi xuống!" Cô cố gắng giãy dụa, đã quên anh là người đàn ông ngang ngược, tuyệt không cho phép người khác làm trái lại ý muốn của anh.

Kim Myungsoo để cô ở trên giường, chưa cho cô cơ hội đứng dậy, lợi dụng thân thể ngăn chặn cô, đồng thời bắt lấy hai tay cô giữ ở phía trên, hai người cứ như vậy dán sát vào nhau, hơi thở nam tính thành thục bao phủlấy cô.

"Anh nói rồi, sẽ không cho em rời anh nữa. Cảm giác nhớ mong ngày đêm một năm qua gặm cắn trái tim anh, em không thể biết, nếu phải mất đi em một lần nữa, anh thà rằng không từ thủ đoạn."

Tim cô đập kịch liệt, hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh, hơi thở của hai người gần trong gang tấc, nếu anh muốn cô, như vậy cô sẽ tuyệt đối không thể ngăn cản, tình huống này đối với cô rất bất lợi, cô nuốt nước miếng. "Tôi sẽ không rời đi."

"Xác định?"

"Đúng vậy."

Con ngươi che dấu dục hoả kia trừng cô đến mức khó thở, cô cúi thấp không nhìn anh.

Kim Myungsoo nhẹ nhàng vén ra những sợi tóc có chút loạn trên trán cô, say đắm sờ hai gò má nõn nà mềm mại của cô, giống như trúng ma pháp không tự chủ được,anh cúi xuống hôn cô. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, ngọn lửa dục vọng trong anh lập tức bùng cháy, anh đã sớm tưởng tượng đến hương vị ngọt ngào của cô, lúc này đây liền kích động thô bạo mạnh mẽ hôn cô để an ủi nỗi nhớ mong trong suốt một năm dài.

Sợ hãi trước sức mạnh của anh, cô cố gắng bình tĩnh, sau khi xác định càng dãy dụa lại càng khiến anh ngang ngược đoạt lấy cô liền bày ra khuôn mặt sợ hãi.

"Đừng như vậy, Myungsoo ── cầu xin anh ── "

Cô ít khi bày ra vẻ nhu nhược nhưng điều đó lại thành công ngăn chặn dục vọng điên cuồng của anh, Kim Myungsoo chửi thầm một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn cô, khàn khàn nói: "Đáp ứng anh, đừng có ý nghĩ rời anh đi trong đầu nữa."

Ôm chặt cô trong lòng, anh thở dài thật sâu thì thầmgọi tên cô.

*****

Son Naeun vô cùng tức giận. Anh Myungsoo khi nào thì có đàn bà, cô không biết chút nào!

"Tránh ra! Các người không biết tôi là ai sao?"

"Son tiểu thư, thật xin lỗi, anh Myungsoo đã dặn dò, không có sự cho phép của anh ấy thì không ai có thể đi vào." Thủ hạ phụ trách an toàn của Jiyeon ở cửa lớn khó xử giải thích .

"Chỗ của anh Myungsoo tôi trước giờ vẫn ra vào tự nhiên, chưa từng có người dám cản tôi, anh thật to gan, có tin tôi cáo trạng với cha hay không?"

"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh của anh Myungsoo."

"Bí mật như vậy, chẳng lẽ trong nhà này ẩn giấu bí mật gì? Tôi càng muốn đi vào."

Son Naeun không nói hai lời, lập tức ra tay đánh về phía thủ vệ, chỉ là công phu mèo quào của cô cơ bản không phải đối thủ của thủ vệ này, mới xông vào đến phòng khách một chút liền bị chặn lại.

"Đau quá!" Cô đau kêu kháng nghị.

"Son tiểu thư, mời cô trở về đi!"

Cứng rắn không phải biện pháp tốt, đôi mắt to linh lợi như trộm của cô vừa chuyển, đột nhiên xé rách y phục của mình rồi sợ hãi kêu lên, những thủ vệ bị hành động đột nhiên tới của cô khiến giật mình sững sờ, vài người đàn ông vội vàng buông tay ra.

"Tốt, mấy người có ý sàm sỡ tôi, tôi muốn nói với cha, bảo cha tôi chặt bỏ tay của tất cả các người!"

Mặt mọi người khẩn trương, chọc giận Son Hyunjoo là chuyện khủng khiếp. "Son tiểu thư, cô tội gì làm chúng tôi khó xử?"

"Sợ phiền phức thì tránh ra!"

"Chuyện gì xảy ra?" Jiyeon bị tiếng xôn xao dưới lầu quấy nhiễu, chậm rãi đi xuống lầu.

Son Naeun vừa thấy cô, giật mình nói: "Là cô!"

"Cô là. . ."

"Cô là gái hầu rượu! Cô không phải mất tích sao? Sao lại xuất hiện?" Son Naeun khó nén phẫn hận bất bình trừng mắt cô, thì ra gần đây không thấy bóng dáng người trong lòng là vì người đàn bà này!

Jiyeon xem kỹ mặt của cô, cố gắng tìm tòi trí nhớ. "Tôi quen cô sao?"

"Đừng giả bộ! Cô không phải cự tuyệt anh Myungsoo sao, vì sao lại chạy về? A! Tôi đã hiểu, cô là ham quyền thế của anh Myungsoo! Gái hầu rượu chính là gái hầu rượu, vọng tưởng dùng sắc đẹp mê hoặc anh Myungsoo của tôi!"

"Son tiểu thư mời cô trở về!" Tất cả vệ sĩ đều xông lên, lần này mặc kệ cô dùng lý do gì cũng không thể để cô giương oai nữa, nếu không một khi để cho anh Myungsoo biết, bọn họ gánh không nổi kết quả.

Giữa trận lôi kéo, Park Jiyeon mở miệng: "Cho cô ta lên đây!"

"Nhưng... Park tiểu thư..." Những thủ vệ mặt lộ vẻ khó khăn.

"Trang phục của cô ta đã rách, cũng không thể cứ để cô ta trở về như vậy. Đi lên, tôi lấy bộ quần áo cho cô thay."

Son Naeun dáng vẻ mười phần nghênh ngang, bỏ tay của những tên đàn ông xấu này ra, theo Jiyeon lên lầu, dọc theo đường đi không ngừng đánh giá những món đồ xa xỉ trang hoàng bên trong, đợi đến khi cô nhìn thấy bài trí trong phòng thì lập tức tức giận, rõ ràng là "Kim ốc tàng Kiều", xem ra anh Myungsoo rất coi trọng người đàn bà này.

Park Jiyeon rót chén nước cho cô. "Cô uống cốc nước mát đi, cho bớt bực mình."

"Không cần, đừng ở chỗ này giả tốt bụng. Nói! Cô tiếp cận anh Myungsoo rốt cuộc có mục đích gì?"

Park Jiyeon trầm ngâm một lát, không đáp hỏi lại: "Vừa rồi cô nói tôi cự tuyệt anh ta là ý gì?"

"Cự tuyệt chính là cự tuyệt, còn có ý gì chứ? Chính cô đã từng nói là xem anh Myungsoo như khách, một chút tình ý cũng không có, hiện tại lại da mặt dày ở nơi này, đừng tưởng rằng anh Myungsoo thích cô, thì cô có thể tùy ý đùa bỡn tình cảm của anh ấy!"

"Ý của cô là, tôi và anh ta không phải là một đôi?"

"Đầu cô có vấn đề à! Trước kia rõ ràng nói mình đã có người yêu, không hề có ý gì với anh Myungsoo, bây giờ còn đến tranh đàn ông với Son Naeun tôi. Cảnh cáo cô, tôi tuyệt không tặng anh ấy cho cô!"

Sự tình có chút không đúng, lời nói của người phụ nữ tên là Son Naeun này không giống với những lời Kim Myungsoo nói với cô. Rõ ràng Son Naeun không biết cô mất đi trí nhớ, bởi vậy trong lúc vô tình đã nói ra tình hình thực tế, nói cách khác, Kim Myungsoo đang lừa dối cô.

Cô và Kim Myungsoo thật ra không phải là một đôi, anh ta lừa cô đơn giản là để có được cô, cô khẳng định Kim Myungsoo đã che dấu mình việc gì đó.

Trong lòng cô liền trào lên một nỗi tức giận.

"Này! Tôi đang nói chuyện với cô đó, đừng tưởng rằng giả bộ câm điếc là có thể qua loa cho xong." Son Naeun không khách khí đẩy cô một cái, lại bị Jiyeon phản ứng lanh lẹ né đi, cô ta nhào vào khoảng không thiếu chút nữa té ngã, nhất thời thẹn quá hóa giận cùng cô giao thủ, nhưng cô ta cũng không phải đối thủ của Jiyeon, Jiyeon dễ dàng giữ chặt cô ta.

"Buông ra! Cô dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nói cha tôi dạy dỗ cô!"

"Cô - con bé ngang ngược này cần được dạy dỗ một chút."

"Cô muốn làm gì?"

"Đành phải ủy khuất cô tạm thời làm thế thân của tôi."

Son Naeun trừng to mắt, còn chưa kịp kháng nghị, liền thấy cổ bị đau ngất đi.

Mới gần tối Kim Myungsoo đã chạy về, một lòng hướng về người đẹp ở nhà.

"Cô ấy đâu?" Anh hỏi một gã thủ hạ phụ trách an toàn ở đại sảnh.

"Park tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng mà —" Thủ hạ có chút chần chờ.

"Nói!" Anh ra lệnh.

"Dạ, buổi sáng hôm nay Son tiểu thư có tới."

Kim Myungsoo nheo lại con ngươi không vui. "Cô ta tới làm cái gì?"

"Tới chỗ này náo loạn một chút, nhưng sau đó lại khóc lóc chạy đi."

Kim Myungsoo đi thẳng đến căn phòng ở lầu hai của Jiyeon, thấy được bóng lưng đang nghiêng người nằm trên giường của người đẹp, anh lẳng lặng đi vào ngồi xuống bên cạnh cô, gặt ra mái tóc dài đang che trên mặt, đôi mắt vốn tuấn tú nhu tình sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trên giường nháy mắt chuyển thành tức giận.

Cô gái nằm ở trên giường không phải Park Jiyeon, mà là Son Naeun đang hôn mê bất tỉnh! Kim Myungsoo tức giận hét to, khiến cho tất cả thủ hạ đều khiếp sợ. Sau khi biết mình thất trách, đám thủ hạ đều toát mồ hôi lạnh, tính tình của anh Myungsoo không ai dám chọc.

"Truyền lệnh xuống, mau chóng tìm được cô ấy, nếu cô ấy có gì bất trắc, dùng mạng của các người đến đổi, mau cút!"

"Vâng... Vâng! Anh Myungsoo!" Không người nào dám trì hoãn một giây, tranh nhau chạy như bay ra ngoài cửa.

Cô chưa nói đã đi khiến cho Kim Myungsoo mất đi bình tĩnh, hung hăng đánh gãy ván cửa. Cô rời khỏi nơi này, chẳng khác nào khiến cho bản thân rơi vào nguy hiểm. Chết tiệt! Anh phải tìm được cô trước khi người khác lấy mạng của cô!

*****

Ở vùng ngoại thành có một cửa hàng nhỏ lâu năm gần đây buôn bán không tồi, mấy hôm trước bà chủ cửa hàng có thuê một cô gái, rất được việc lại chịu khó, khuôn mặt xinh đẹp của cô rất có duyên với khách, hàng xóm láng giềng cũng đều tìm đến cô mua ủng hộ.

"Jiyeon à, cắt gừng này nhỏ một chút giúp bác." Một ông lão nói.

"Bác trai, gừng cắt ra sẽ không còn tươi như mới, không tốt bằng mua cả củ lớn."

"Quá lớn ăn không hết!"

"Bên cạnh dùng để xào rau, bác còn có thể nấu canh gừng uống, rất tốt cho sức khỏe. Cháu sẽ tính rẻ cho bác một chút!"

"Nếu như vậy, liền gói lại cho bác đi!"

Jiyeon nở nụ cười ngọt ngào, thái độ thân thiết làm cho rất nhiều bác gái bác trai thích mua đồ của cô bán.

Ông lão lại tiếp tục hỏi: "Jiyeon à, cháu xem hôm nay làm món gì thì ngon?"

"Uh... Để cháu nghĩ chút. . ."

"Này, ông già, không cần mượn cớ cùng cô gái trẻ tuổi nói chuyện phiếm, người ta còn bận rộn nhiều việc lắm!" Bác gái ở kế bên giễu cợt làm cho ông lão vẻ mặt ngượng ngùng.

Jiyeon cười nói: "Làm gừng sợi xào mướp điạ! Mùa hè ăn rất dễ tiêu, nếu muốn cầu kỳ một chút, thêm vào mấy con sò thì hương vị càng ngon đấy ạ! Hôm nay sò rất dày mình, bác mua về một ít đi!"

"Nếu như vậy, liền chọn giúp bác một cân đi!"

Cô ăn nói khéo léo, làm cho cửa hàng nhỏ vốn buôn bán bình thường dạo này lại đắt hàng hơn không ít, bà chủ cũng vui vẻ tăng lương cho cô.

Cô sở dĩ lựa chọn loại cửa hàng lâu năm tầm thường này, ngoài việc tin tưởng có thể tránh né tai mắt của Kim Myungsoo còn bởi phương thức phát tiền lương theo ngày ở đây rất phù hợp với cuộc sống cần gấp tiền mặt của cô hiện tại.

Giống như mọi ngày,Jiyeon bận rộn đến tối, sau khi dọn dẹp xong trong ngoài liền chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc, còn bà chủ lúc này đang ngồi ở trước quầy thu ngân kiểm kê tình hình buôn bán trong ngày.

Jiyeon vừa từ kho hàng đi ra vừa nói: "Bà chủ, kho hàng đã quét dọn xong, đồ ăn còn lại có thể cho tôi mang về —" lời cô nói được một nửa thoáng chốc bỏ dở vì cảnh tượng trước mắt. Một gã lưu manh cầm Khai Sơn đao, đang uy hiếp bà chủ giao tiền ra. Sau khi nhìn thấy Jiyeon từ kho hàng đi ra, hắn quát: "Lại đây! Không được kêu! Ai kêu tôi liền chém người đó!"

Bà chủ sớm bị dọa xanh mặt, ngơ ngác đứng yên không dám động, mặc cho tên cướp lấy đi tiền mặt trên bàn. Jiyeon theo mệnh lệnh của cướp chậm rãi đi vào bên cạnh bà chủ.

"Tiền...Lấy đi... Đừng có giết chúng tôi..." Bà chủ run run cầu xin.

Đánh cướp các hộ kinh doanh nhỏ không có máy ghi hình lại nhát gan, sợ phiền phức như thế này là dễ dàng nhất, gã đàn ông lòng tham còn chưa được đáp ứng, phát hiện phía dưới máy thu tiền còn có cái ngăn kéo khóa liền quát: "Mở ngăn kéo ra!"

Bà chủ liền: "Vâng! Vâng!" Nhưng lại quá mức khẩn trương làm cho cái chìa khóa rơi xuống đất, tên cướp mắng một tiếng rồi ra lệnh cho Jiyeon: "Cô, nhặt lên mở ra!"

Tên cướp khinh địch hoàn toàn không biết mình gặp phải dạng phụ nữ gì. Cho nên lúc Jiyeon giả bộ ngồi xuống, dùng thế đánh bất ngờ tóm lấy ống quần hắn kéo mạnh liền làm cho hắn mất cân bằng ngã chổng vó. Đồng thời cô cũng thừa thế đoạt lấy con dao găm đặt lên cổ hắn, chỉ qua mấy phút, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

"Cô không nên làm tôi bị thương." Gã đàn ông hung tợn trừng mắt nhìn cô.

"Anh cứ thử xem, có tin tôi đâm anh một nhát.... sau đó mình lại nói là mình phòng vệ, cái này không phạm pháp, mà anh lại hối hận cả đời, còn phải ngồi tù nhiều năm." Cô cầm dao quơ quơ ở trước vị trí quan trọng trên người hắn, tư thế bình tĩnh như băng hù dọa tên cướp, làm hắn khẩn trương không dám có hành động mù quáng.

Jiyeon quát: "Trói hắn lại mang đi!"

"Dùng. . . Dùng cái gì trói hắn?" Bà chủ co rúm lại hoang mang lo sợ hỏi.

Jiyeon sửng sốt một lát, kỳ quái mình làm sao có thể đột nhiên nói lời này, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết đột nhiên sinh ra, cảnh tượng này giống như từng xảy ra ở đâu; lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm tự hỏi, cô sửa lời nói: "Lấy dây thừng lại đây, gọi điện thoại báo cảnh sát."

Vốn tưởng là tên cướp lưu manh bình thường, không thể tưởng được hắn lại là tội phạm nguy hiểm mà cục hình sự đang truy nã, sau khi phạm nhân bị đưa tới cục cảnh sát, tin tức lập tức truyền tới tổng cục, Yoo Seungho vừa nhận được tin tức phạm nhân mình lùng bắt nhiều tháng đã sa lưới, lập tức từ tổng cục tới.

Viên cảnh sát ở phân cục vừa thấy anh, lập tức giơ tay cung kính cúi chào. "Phạm nhân đâu?" Anh hỏi.

"Ở trong phòng, đang chờ anh đến hỏi cung."

"Là viên cảnh sát nào bắt được?"

"Kỳ thật. . . Phạm nhân là bị một cô gái bắt được."

"Cô gái?" Anh kinh ngạc.

"Đúng vậy, phạm nhân vốn tính cướp bóc ở một cửa hàng nhỏ để kiếm tiền chạy trốn, lại bị nữ nhân viên cửa hàng bắt được."

"Cô gái kia đâu?"

"Đang làm ghi chép."

Yoo Seungho cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là một nữ nhân viên cửa hàng thật không ngờ dũng cảm như vậy, phải cám ơn cô đàng hoàng mới được. Anh quay sang phân phó vị cảnh sát dẫn đường đến phòng ghi chép gặp cô gái dũng cảm kia.

"Thưa cô, Tổ trưởng Yoo ở tổng cục chúng tôi muốn tự mình cám ơn sự dũng cảm của cô." Viên cảnh sát khách khí nói với Jiyeon.

Cô đứng lên, chậm rãi quay đầu, đón nhận một đôi con ngươi vốn dĩ trầm ổn trong nháy mắt liền chuyển thành kinh ngạc.

"Em —" Yoo Seungho kích động bắt lấy cô, không thể tin trừng cô gái trước mắt; người con gái anh mong nhớ ngày đêm, không thể quên được.

Đối mặt hành động đột nhiên của anh, Jiyeon nghi hoặc nhìn kỹ lại, khẳng định người đàn ông này dường như cùng mình quen biết.

"Xin hỏi anh là....?"

"Em không chết, em thật sự không chết." Yoo Seungho trước giờ bình tĩnh kiềm chế, nay khó nén được cảm xúc dao động, đơn giản là bởi anh gặp được người con gái mà anh yêu mến.

Dưới sự nhắc nhở của viên cảnh sát, anh mới có thể khắc chế xúc động của mình, tình huống trước mắt không thích hợp cho hai người nói chuyện, vì thế anh dặn dò cấp dưới xử lý việc trọng phạm, sau đó mang theo Jiyeon đến một gian phòng khác, để hai người có cơ hội ở riêng một chỗ.

Cửa vừa đóng lại, anh liền vội vã kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Nói thực ra, Jiyeon cảm thấy rất bất ngờ. Cô muốn biết người đàn ông xa lạ này rốt cuộc là có quan hệ gì với cô?

"Thực xin lỗi, nhưng anh làm tôi đau." Cô nói nhỏ.

Yoo Seungho bắt buộc mình cách cô ra một chút, kích động khàn khàn. "Vì sao mất tích một năm? Vì sao không liên lạc với anh? Vì sao —" Anh có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhiều mong nhớ muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô không buông.

"Bởi vì tôi bị mất trí nhớ." Cô trả lời

Yoo Seungho giật mình sửng sốt trong chốc lát, ngạc nhiên nói : "Em nói cái gì?"

"Tôi đã nói rất rõ ràng, theo thái độ của anh có thể thấy, tôi mất tích đã lâu, anh là cảnh sát, lại nhận ra được tôi, như vậy xin anh nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này?"

*****

Thì ra, cô là cảnh sát hình sự. Sau khi nói chuyện thật lâu với Yoo Seungho, chân tướng rốt cục rõ ràng; trước khi mất đi trí nhớ, cô đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, Yoo Seungho chỉ biết nhiệm vụ của cô có liên quan đến tổ chức trùm thuốc phiện, nhưng chi tiết cụ thể thì chỉ có vị cục trưởng phái cô làm nhiệm vụ mới biết được.

"Thảo nào tôi có súng, lại biết võ, là vì liên quan đến công việc!" Cô bừng tỉnh hiểu ra.

"Công việc của chúng ta, vì phá án, thường xuyên bị vây trong nguy hiểm, thân thủ của em tốt nhất trong các đồng chí nữ cảnh sát, do vậy đơn vị rất coi trọng em."

Jiyeon tự hỏi xong lại hỏi: "Nói như vậy, anh cũng không biết nguyên nhân tôi mất trí nhớ?"

Anh lắc đầu:"Lần cuối cùng chấp hành nhiệm vụ vì phải chấp hành mệnh lệnh giữ bí mật nên em không nói cho anh biết chấp hành nhiệm vụ gì, do vậy phải hỏi cục trưởng mới biết được. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ làm hết khả năng để em khôi phục trí nhớ." Nhìn ánh mắt của cô tràn đầy dịu dàng, anh thực tự nhiên vỗ nhẹ bả vai cô.

Động tác nhỏ săn sóc này không khỏi khiến cô nghi hoặc, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt anh liền kích động ôm cô, vì thếcô tò mò khẽ hỏi: "Anh và tôi chính xác là có quan hệ gì?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, đối mặt cặp mắt xem anh là người xa lạ kia, Yoo Seungho không khỏi đỏ mặt, mặc kệ anh khi phá án dũng mãnh phi thường cỡ nào, vào sinh ra tử không hề sợ hãi, nhưng khi đối mặt cô thì luôn luôn xấu hổ không biết làm sao. Tuy rằng bọn họ là một đôi tình nhân, nhưng anh luôn quý trọng cô, chưa bao giờ dám có hành vi vượt quá giới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC