Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Seungho đưa cô về cục cảnh sát báo danh. Việc nữ cảnh sát Park Jiyeon mất tích hơn một năm không rõ sống chết nay xuất hiện đã khiến cho toàn bộ nhân viên trong tổng cục hình sự kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ.

Đồng nghiệp tốt ngày xưa như ong vỡ tổ toàn bộ chen nhau lên, tranh nhau hỏi cô rốt cuộc đi nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn mà có nhiều người như vậy khiến cô thực chống đỡ không được.

Yoo Seungho vì cô ngăn trở thịnh tình của mọi người, cười nói: "Từ từ sẽ đến đừng có vội, có rất nhiều cơ hội, trước hết để cho cô ấy gặp cục trưởng, rồi sẽ tìm thời gian cho mọi người hỏi han." Anh săn sóc bảo vệ cô ở phía sau, tránh cho bị đám người vây quanh.

"Những người ấy... Đều là đồng nghiệp của tôi?" Cô hỏi.

"Đúng vậy, có mấy người trong đó là bạn bè đồng thời cũng là chị em tốt của em. Như thế này đi, gặp cục trưởng xong anh sẽ giới thiệu từng người cho em một lần nữa." Anh cười trấn an nỗi bất an của cô.

Sau khi thông qua văn phòng lớn lại đi qua một hành lang dài, Yoo Seungho gõ cửa phòng làm việc cuối cùng.

Cốc cốc!

"Mời vào!"

"Cục trưởng, tôi muốn ông gặp một người." Anh đẩy cửa ra.

"Cậu tới vừa đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu — Hả? Cô! Cô —" Nhìn đến Park Jiyeon phía sau Yoo Seungho, cục trưởng giống như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả văn kiện trên bàn đều bị đẩy rơi trên đất.

"Là Jiyeon, cô ấy đã trở lại." Yoo Seungho cười nói, khó trách cục trưởng lại giật mình như thế, anh có thể hiểu.

"Cô... Không chết?"

Jiyeon nhìn cục trưởng, lại nhìn Yoo Seungho, có vẻ có chút bất lực.

Yoo Seungho thuật lại quá trình tìm được cô tối hôm qua với cục trưởng, đồng thời cũng báo cáo tình trạng mất trí nhớ trước mắt của cô.

"Cô bị mất trí nhớ?" Cục trưởng thử hỏi.

"Đúng vậy, Yoo.... tiên sinh nói, trước khi tôi mất tích đang chấp hành nhiệm vụ bí mật hạng nhất, khả năng có liên quan tới chuyện tôi mất trí nhớ, cho nên tôi nghĩ có thể từ chỗ cục trưởng biết được một ít tiền căn hậu quả."

Cục trưởng thoáng khôi phục cảm xúc khiếp sợ, sau khi tự hỏi chừng một phút nói: "Yoo tổ trưởng cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."

"Nhưng cục trưởng, Jiyeon là bạn gái của tôi, tôi có trách nhiệm biết nguyên nhân cô ấy gặp chuyện không may."

"Tôi hiểu được, nhưng cậu cũng biết, đây là nhiệm vụ bí mật, cần tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy chuyện này tôi chỉ có thể nói với một mình Jiyeon, cho dù cô ấy mất trí nhớ cũng vậy. Sau này cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm giữ bí mật, đây là điều mà thân là một cảnh sát nhân dân cô ấy đã từng tuyên thệ, cậu cũng biết mà phải không?"

"Vậy —"Anh do dự.

"Không sao đâu, cứ để tôi một mình nói chuyện với cục trưởng đi!" Park Jiyeon nói, Yoo Seungho thâm tình nhìn cô một cái liền không kiên trì nữa, rời khỏi văn phòng.

Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại có cô cùng cục trưởng.

"Mời ngồi." Cục trưởng bắt đầu mở miệng, nghi hoặc hỏi: "Cô... Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?"

Cô gật đầu, kể lại một lần quá trình mình từ Nhật Bản trở lại Đài Loan, ở giữa có rất nhiều chuyện cô không rõ, bởi vậy chờ mong cục trưởng có thể cho cô một đáp án.

Cục trưởng suy nghĩ sâu xa nhìn cô, trầm giọng nói: "Đúng vậy, thân phận thật sự của cô là cảnh sát hình sự. Chẳng qua, nhiệm vụ của cô là nằm vùng."

"Nằm vùng?"

"Vì phá tổ chức của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á, vài năm nay cô từng đến Mĩ, Singapore và đại lục Trung Quốc nằm vùng."

"Tôi có năm bản hộ chiếu cũng là do thực hiện nhiệm vụ này?"

"Đúng vậy, đó là ý của cấp trên, ngoài việc an bài cho cô không có cùng quốc tịch, ngay cả thân phận vũ nữ cũng là vì an bài cho cô thuận tiện điều tra. Cô là nữ cảnh sát xuất sắc, hơn nữa cô cũng cực kỳ có năng lực để gánh vác nhiệm vụ này."

Thì ra cô Park dĩ trở thành vũ nữ, cũng là vì nằm vùng.

"Như vậy rốt cuộc vì sao tôi bị mất trí nhớ?"

Cục trưởng sau khi tự hỏi nhiều lần, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc. "Có thể là vì chuyện lấy trộm con chip."

"Con chip gì?"

"Thực ra phá tổ chức trùm thuốc phiện là việc phụ, phái cô đi nằm vùng chủ yếu là vì lấy trộm con chip, bởi vì con chip kia có giấu chương trình vũ khí hiện đại nhất trên thế giới hiện nay. Lúc ấy chúng tôi có được tin trùm thuốc phiện - lão đại Son Hyunjoo thông qua con đường đặc biệt có được con chip, cũng tính bán con chip cho Trung Quốc đại lục, có lẽ trong quá trình lấy trộm con chip xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên cô mới bị mất trí nhớ."

Nghe đến đó, Jiyeon không khỏi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể tưởng được cô lại có trọng trách như thế.Nếu thật sự là như vậy, những việc mà cô đã trải qua đều có lời giải thích hợp lý, cũng coi như là cô đã tìm ra thân thế của mình rồi!

Cục trưởng tiếp tục nói: "Nhiệm vụ này vô cùng cơ mật, ở trong cục trừ cô và tôi thì không có người biết, ngay cả Yoo Seungho cũng không biết.Cô mất đi trí nhớ, theo lý thuyết thì nên cho cô rút khỏi để chữa trị cho tốt, nhưng hiện tại chỉ có cô mới có biện pháp vào tổ chức trùm thuốc phiện, tiếp cận Kim Myungsoo."

"Kim Myungsoo?" Cô không nhịn được kinh hãi khi nghe ba chữ đó.

"Hắn là thuộc hạ quan trọng của trùm thuốc phiện Đông Nam Á - lão đại Son Hyunjoo, tiếp cận hắn mới có thể thu hoạch cơ mật của tổ chức này. Còn nữa, theo báo cáo lần cuối cùng của cô, con chip kia dường như đã rơi vào tay Kim Myungsoo."

"Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ này, tìm lại con chip giao cho tôi."

"Việc này... Không được, tôi làm không được."

"Thân phận nằm vùng của cô đối phương không nắm được. Hơn nữa, theo chúng tôi biết Kim Myungsoo vô cùng say mê cô, chỉ có cô mới có thể tiếp cận hắn. Cô là một cảnh sát trung thành, yêu nước, cho dù mất trí nhớ, tôi tin rằng chính cô cũng cảm nhận được dòng máu chính nghĩa đang chảy trong người, giống như người cha đã mất của cô."

"Ông biết cha tôi?"

"Tôi cùng cha cô là bạn tốt, ông ấy cũng là cảnh sát hình sự." Cục trưởng lấy ảnh chụp ra, đó là ảnh ông chụp chung cùng cha con bọn họ.

Trên ảnh chụp cô đứng một người đàn ông trung niên anh tuấn, mặc bộ đồ cảnh sát giống như cô, ánh mắt nghiêm nghị chính khí, nhìn một cái liền biết người này là cha của cô... Cô không tự chủ được cảm thấy hốc mắt cay cay, hai hàng lệ chảy xuống.

Cục trưởng vỗ nhẹ bả vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Cha cô vẫn rất tự hào về cô, nếu có thể phá tổ chức trùm thuốc phiện, bắt Son Hyunjoo, tránh cho con chip rơi vào trong tay bọn họ, chẳng những giữ gìn an toàn của Đài Loan cùng thế giới, còn có thể an ủi linh hồn ông ấy ởtrên trời."

Cục trưởng thuyết phục cả buổi, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi nên làm như thế nào?"

"Làm tình nhân của Kim Myungsoo."

"Cái gì?" Cô không nén nổi cao giọng.

"Đây là phương pháp duy nhất, Kim Myungsoo không gần nữ sắc nhưng rất lưu luyến si mê cô."

"Không được!" Cô kiên quyết lắc đầu. "Tôi làm không được, làm người phụ nữ của hắn, điều này thật sự rất —"

"Tôi biết làm như vậy đối với cô mà nói là điều khó có thể chấp nhận, nhưng nếu cô có biết nguyên nhân cái chết của cha cô, có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ."

"Ý của ông là . . . Cha tôi là chết oan?" Cô kinh ngạc.

Vẻ mặt cục trưởng chuyển thành bi ai, đau thương nói: "Tâm nguyện của cha cô là phá bỏ và bắt giam tổ chức trùm thuốc phiện, ông ấy đã bỏ nhiều tâm huyết trong một thời gian dài để theo đuổi vụ án này. Trong một lần làm nhiệm vụ ông ấy đã chẳng may trúng đạn và hy sinh."

Jiyeon ngạc nhiên không thôi, lúng ta lúng túng nhớ lại. "Cha tôi là bị trùm thuốc phiện hại chết?"

"Lúc ấy cô thương tâm thề phải báo thù cho cha, bởi vậy tự nguyện đảm nhiệm nhiệm vụ nằm vùng, làm một vũ nữ thành công tiếp cận người trong tổ chức trùm thuốc phiện, lại còn trộm được con chip, chỉ tiếc. . ." Cục trưởng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sau đó cô liền mất tích, cho tới bây giờ chúng tôi mới tìm được cô."

Nghe đến đó, nội tâm Jiyeon trở nên vô cùng giãy dụa, thì ra... chuyện là như vậy.

Cục trưởng tiếp tục nói: "Đây là biện pháp duy nhất giúp cha cô báo thù đồng thời hoàn thành tâm nguyện của ông ấy. Quyền quyết định là ở cô, tôi không miễn cưỡng. Dù sao cô vừa mới trải qua tai nạn, lại mất đi trí nhớ. Tuy rằng chỉ có cô mới có thể tiếp cận Kim Myungsoo lấy lại con chip, nhưng — bắt cô như vậy quả thật có chút quá đáng."

Cô nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, lại nhìn vào ảnh chụp trong tay một lần nữa, do dự thật lâu sau, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm. "Tôi đáp ứng."

Cục trưởng lòng vui vẻ nói: "Thật sự? Thật tốt quá! Cha cô ở dưới suối vàng biết được nhất định tự hào về cô, sau khi kết thúc nhiệm vụ, cô muốn xin nghỉ phép bao lâu tôi đều đáp ứng. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không thể để cho bất luận ai biết, nhất là Yoo Seungho, muốn thành đại sự thì không thể để chuyện tình cảm ảnh hưởng."

"Tôi biết."

Cô rốt cục hiểu rõ mình là ai, vì sao có năm bản hộ chiếu, một cây súng, cùng với thân thủ bất phàm. Bởi vì cô là cảnh sát nằm vùng, hơn nữa, nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành. Chính nghĩa ở sâu trong nội tâm khiến cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, tính cách kiên nghị khiến cô không muốn chịu thua.

Ít nhất, đây là điều duy nhất mà cô có thể làm hiện giờ.

*****

"Cô ấy ở nơi nào?"

Kim Myungsoo vừa xuống máy bay, lập tức hỏi thủ hạ đến đón.

"Ở bệnh viện Thành Nhân, nghe nói là một người đi đường phát hiện cô ấy té xỉu nên đưa đến bệnh viện ."

"Đưa chút tiền thưởng cho người đó, lập tức lái xe đến bệnh viện." Anh ra lệnh, bước chân không trì hoãn một chút nào. Trong nửa tháng mất đi tin tức của cô, anh không ngừng tìm kiếm manh mối về cô dù chỉ một ngày, vừa có tin tức, anh lập tức bay từ HongKong về Đài Loan, chạy xe đến bệnh viện.

Vừa tiến vào phòng bệnh, Kim Myungsoo khẩn cấp ôm cô vào lòng.

"Em chạy đi đâu vậy, tôi tìm em thật lâu." Anh tha thiết ôm lấy cô, may mắn cô bình yên vô sự.

"Đừng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn." Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của anh, thành thật mà nói cô còn chưa thể làm như không có việc gì ở chung với anh.

Lần gặp gỡ này đã khác với lúc trước, anh là tội phạm buôn bán thuốc phiện tội ác tày trời, cô lại khắc sâu tinh thần chính nghĩa ghét ác như thù. Lần này trở lại bên cạnh Kim Myungsoo không phải do cô mong muốn, nhưng vì lẽ phải, chỉ có tiếp cận anh cô mới có cơ hội đánh cắp con chíp cùng với những thông tin cơ mật của tổ chức trùm thuốc phiện. Nhưng đối mặt với người sâu sắc khó dò như anh, cô không biết phần thắng của mình có bao nhiêu?

Kim Myungsoo nâng mặt của cô lên xem kỹ, ánh mắt sáng như đuốc, khiến cho cô kinh hồn bạt vía.

"Sắc mặt của em rất tái, là vì té xỉu?"

"Park tiểu thư chỉ là thiếu máu, hơn nữa thể xác và tinh thần mệt mỏi mới có thể té xỉu, chúng tôi đã tiêm chất bổ cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày sẽ không có việc gì." Bác sĩ bên cạnh giải thích.

"Vậy là tốt rồi." Hắn nhẹ nhàng thở ra, lệnh cho thủ hạ làm thủ tục xuất viện, trìu mến ôm lấy cô rời khỏi bệnh viện.

Lên xe, căn dặn lái xe về thẳng nhà, anh rốt cuộc có thời gian nhìn kỹ khuôn mặt cô gái trong lòng, cô thực trầm mặc, có chút không bình thường.

"Vì sao chạy trốn?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Tôi không có chạy trốn, chỉ là...muốn tìm một chỗ một mình mà tự hỏi."

Anh nâng mặt của cô lên, không cho phép ánh mắt của cô né tránh mình: "Tự hỏi cái gì?"

"Tự hỏi...tương lai mình nên đi nơi nào."

"Nếu là như thế, có cần bỏ đi mà không nói tiếng nào như vậy không?" Đối diện với ánh mắt dò xét như thiêu đốt, cô cố gắng dời đi lực chú ý của anh.

"Lòng tôi rất loạn, nửa tháng này tôi nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến anh ..."

"Thật không?"

"Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù không thể khôi phục trí nhớ, cũng có thể...cùng anh bắt đầu một lần nữa."

Cánh tay ôm cô bỗng dưng thít chặt, anh tha thiết nhìn cô, hoài nghi mình nghe nhầm: "Em có biết lời em nói nghĩa là gì không?"

"Em biết." Cô gật đầu, có chút e sợ.

Kim Myungsoo ôm chặt cô khàn khàn nói: "Anh tuyệt không cho em rời đi, đời này kiếp này em chỉ có thể là người của Kim Myungsoo tôi." In xuống nụ hôn thâm tình nồng cháy, tham lam hấp thu đôi môi của cô, anh rõ ràng muốn chứng minh cô là của anh.

Jiyeon không nói gì, trầm luân trong sự chiếm giữ của anh, tự mình đưa mình vào tay ác ma, điều này không thể nghi ngờ chính là dày vò vĩnh viễn không thể trở mình, nhưng vì chính nghĩa, cô có thể chịu được, việc đến bước này đã không có đường lui.

Kim Myungsoo mời cố vấn dinh dưỡng phục trách chăm sóc ngày ba bữa cho cô, che chở chiếu cố chu toàn, hy vọng cô sớm ngày khôi phục thể lực.

Để tránh cho những chuyện không cần thiết quấy rầy, anh ra lệnh tăng cường canh giữ, nghiêm khắc cấm bất luận kẻ nào làm phiền cô. Bởi vì chuyện ở HongKong chưa làm thỏa đáng, sau khi an bài tốt mọi chuyện, anh trở lại HongKong lần nữa. Điều này tạo cơ hội cho Jiyeon, có thể thừa dịp anh không ở đây lập kế hoạch bước đi kế tiếp.

Đầu tiên, cô điềm nhiên như không đi kiểm tra một vòng căn nhà này, xác định rõ số lượng cùng vị trí của máy quay phim.

"Park tiểu thư, anh Myungsoo có dặn trước khi anh ấy trở về thì cô không nên ra cửa." Một gã thủ hạ cung kính nói với Jiyeon trước khi cô bước ra khỏi cửa.

"Không, tôi chỉ muốn ở trong sân đi dạo một chút mà thôi." Cô quay đầu đánh giá gã thủ hạ này, gã là do Kim Myungsoo chỉ định ở lại làm vệ sĩ, nhớ không nhầm thì mọi người gọi gã là Sungyeol. "Làm công tác bảo vệ cả ngày hẳn rất vất vả!" Cô mỉm cười nói.

"Không vất vả, đây là nhiệm vụ của tôi."

"Myungsoo hình như rất bận rộn, anh có biết anh ấy đi HongKong làm gì không?"

"Anh Myungsoo đi bàn việc kinh doanh, sẽ trở về nhanh thôi."

"Anh có biết anh ấy bàn việc kinh doanh với ai không?"

"Tôi không rõ lắm."

"Anh ấy có nhắc tới lai lịch đối phương không?"

"Thật xin lỗi, chuyện của anh Myungsoo cấp dưới như chúng tôi chưa bao giờ dám hỏi đến."

Jiyeon giả vờ thở dài nói: "Không sao, tôi chỉ là muốn hiểu anh ấy hơn, dù sao tôi cũng không nhớ được cái gì, thân là người phụ nữ của anh ấy mà không hiểu anh ấy đó là một chuyện rất buồn."

"Anh Myungsoo đối tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, sẽ không để ý cái này."

"Tôi hiểu được." Cô cười nhẹ, trong lòng cũng rõ những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất kín miệng, không thể hỏi thăm ra cái gì, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Theo như cục trưởng nói, tổ chức buôn bán thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á do Son Hyunjoo cầm đầu, hắn giao thế lực tại Đài Loan cho hai tên thủ hạ xử lý, một là Kim Myungsoo, một là Han Sihyuk, nhưng Han Sihyuk chỉ phụ trách một phần nhỏ thị trường, đại bộ phận thị trường chủ yếu là giao cho Kim Myungsoo, có thể nhìn ra Son Hyunjoo tin tưởng Kim Myungsoo, nếu muốn bắt được Son Hyunjoo phải xuống tay từ chỗ Kim Myungsoo.

Mà con chip cũng có thể là ở trong tay Kim Myungsoo, vấn đề là vật quan trọng như vậy, hắn sẽ giấu ở nơi nào?

Ngâm mình trong bồn tắm thật to, cô đã tự hỏi vấn đề này 20 phút. Kim Myungsoo đúng là một người biết hưởng thụ, nhìn gian phòng tắm to gần năm trăm mét vuông này là biết (nguyên tác là 15 bình đại, 1 bình = 36 thước ≈ 30m2, 15 bình đại ≈ 450m2), phòng tắm được thiết kế ở tầng cao nhất, trừ bỏ kín đáo, khi ngâm mình ở trong nước còn có thể thưởng thức ánh trăng ngoài cửa sổ.

Nước ấm thích hợp cùng gió lạnh ban đêm, thoải mái đến mức khiến cho tâm tình cô thả lỏng, chỉ muốn lẳng lặng nằm hưởng thụ.

Bởi vì quá mức đắm chìm vào ánh trăng ngoài cửa sổ, cô không phát hiện một bóng dáng cao ngất đang chậm rãi bước tới, phải đến tận khi anh đến gần cô mới không thể tin được trừng mắt nhìn Kim Myungsoo - người mà theo kế hoạch thì mai mới trở về.

Cô trước giờ vốn bình tĩnh nên cũng không tỏ ra cuống, dùng khăn che đi thân mình, cố gắng trấn định mở miệng nhưng thanh âm phát ra lại có chút run rẩy.

"Không phải anh dự định ngày mai mới trở về sao?"

"Về trước thời hạn, anh muốn sớm được nhìn thấy em."

"Anh không thể tiến vào... em... đang tắm."

"Anh biết." Anh quỳ xuống, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng cô.

"Nhưng em là người phụ nữ của tôi, không phải sao?" Anh cầm lấy tay cô đặt trước miệng hôn nhẹ, trong ánh mắt lộ ra dục vọng nóng bỏng.

"Em còn chưa quen, xin anh —"

"Đừng lo lắng, em rất nhanh sẽ thích ứng." Anh khàn khàn, nghiêng về trước môi tìm đến môi của cô, hai tay mạnh mẽ vây khốn cô, không cho cô cơ hội né tránh.

Ý đồ của anh thực rõ ràng, khiến tim cô đập nhanh, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi mọi chuyện xảy đến, cô không khỏi có chút chùn bước, nếu ở trên giường cô còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng ở bồn tắm, vậy cũng quá phóng túng rồi.

"Môi của em thật cứng ngắc, vẻ phong tình vạn chủng vạn người mê đi đâu rồi?"

"Như vậy sẽ làm ướt quần áo của anh, hay là — chờ em tắm rửa xong ──"

"Nếu ướt, không bằng cởi đi!" Lại đoạt lấy hai cánh môi lần nữa, Kim Myungsoo đi vào trong bồn tắm cùng cô dây dưa ở một chỗ, cởi áo khoác của mình, hai cỗ thân thể trần trụi dán vào nhau.

Hành động của anh cuồng mãnh mà đột nhiên, khiến cô khiếp đảm lui lại, nhịn không được kháng cự lại.

Phát hiện người trong lòng tựa hồ sợ hãi, Kim Myungsoo nới lỏng lực đạo, chuyển thành tuần tự từng bước, nếu cô lấy tay chống đẩy, anh liền hôn tay cô, rút ngắn khoảng cách hai người, nếu cô nghiêng mặt, như vậy anh liền hôn lên cổ của cô, không cho cô có cơ hội lảng tránh, chỉ muốn khơi mào nhiệt tình của cô.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu rọi hai thân hình đang dây dưa, cô dứt khoát nhìn chằm chằm ánh trăng, muốn bản thân chuyên chú vào cảnh sắc ngoài cửa sổ, không muốn bị hình bóng kia cuốn vào trầm luân nhưng cảnh sắc vốn rõ ràng lại dần trở nên mơ hồ. Anh dường như đọc được ý nghĩ trong đôi mắt cô, cho nên vươn tay giữa cô nhìn thẳng vào chính mình, sau đó cúi xuống hôn sâu, như muốn tuyên bố trái tim của cô, suy nghĩ của cô chỉ có thể vĩnh viễn hướng về phía anh.

Không rõ là mồ hôi hay nước mắt, anh cố chấp ở trong này muốn cô, chung quy cô chỉ có thể nhắm mắt lại, vô lực nằm ở trong lòng anh.

*****

Yoo Seungho kích động chạy tới phòng cục trưởng, trong tay cầm bức thư Jiyeon để lại cho anh trước khi rời đi, việc cô đi mà không nói khiến anh không thể chấp nhận được, anh biết việc này nhất định có liên quan cục trưởng.

"Vì sao lại giao nhiệm vụ cho Jiyeon? Ông biết rõ cô ấy bị mất trí nhớ, theo quy định cô ấy phải rời khỏi nhiệm vụ để đi điều trị!" Anh tức giận đóng cửa lại, chất vấn cục trưởng.

Cục trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, buông công văn, đơn giản dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện cô ấy tự nguyện, tôi cũng không có bức cô ấy, chẳng qua tôi chỉ nói cho cô ấy ngọn nguồn sự tình thôi."

"Tôi không tin!" Anh kích động đánh lên bàn.

Cục trưởng trầm mặt xuống: "Chú ý thái độ của cậu, đừng quên tôi là cấp trên của cậu."

"Xin lỗi, tôi vô ý mạo phạm. Nhưng ấy cô chỉ để lại một phong thư cho tôi liền đi mất, Jiyeon sẽ không làm như vậy."

"Cô ấy mất đi trí nhớ, đối với ai cũng như người mới gặp lần đầu, cậu tưởng cô ấy đối người mới gặp lần đầu có cảm tình sâu đậm sao?"

Yoo Seungho không nói gì phản bác, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận việc Jiyeon đi mà không nói lời nào mà chỉ đơn giản lưu lại thư giải thích lý do như vậy.

Cục trưởng trấn an nói: "Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, bạn gái lần nữa biến mất, hơn nữa lại đầu nhập vào bên trong nhiệm vụ, nếu tôi là cậu nhất định không thể yên tâm, nhưng cá tính của Jiyeon cậu cũng hiểu, cho dù bị mất trí nhớ, cô ấy vẫn là cô ấy, bản tính tuyệt không thay đổi, cũng sẽ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net