CHAP 20 : Số phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng khi ra khỏi chính điện thì một mực không đứng lên đi tiếp mà lại quỳ giữa sân rộng lớn .

" Để ta ở đây . Khi nào người chấp nhận tha cho muội muội ta thì ta sẽ đi . Ta không trốn "
Binh lính nghe thế cũng để nàng lại . Nàng quỳ ở đó . Gương mặt xanh xao thấy rõ môi càng lúc tài nhợt đi . Dù là ai đi tới bảo đứng lên nàng cũng một mực lắc đầu .

1 tiếng

2 tiếng

3 tiếng

Nàng đã quỳ 3 tiếng giữa sân rộng lớn này nhưng chẳng lấy được chút thương cảm từ bệ hạ.  Một giọt rồi hai giọt mưa rơi xuống cứ thế mà trở thành cơn mưa ào bầu trời tối sầm lại . Mưa thấm ướt y phục của nàng nhưng cũng không làm bệ hạ đồng ý

" Mau đứng dậy đi "

Hắn đứng cạnh nàng tay dùng áo choàng che bớt cho nàng . Áo hắn cũng ước nhưng hắn không quan tâm , trái tim hắn lạnh lẽo khi thấy nàng như vậy.

" Huynh là người bắt phụ thân ta muội sao ? "

Đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính điện . Vẫn quỳ thẳng gối không chút mệt mỏi . Tâm trí lại đặt hết vào chàng trai bên cạnh .

" Ừm nàng hận ta sao ? "

Hắn nở nụ cười chua chát, ông trời không muốn hắn và nàng ở cạnh nhau thì làm sao có thể đến với nhau được . Số phận đã sắp đặt rồi .

" Thiếp sẽ hận chàng mãi mãi . Thiếp đáng lẽ đã đồng ý gả cho chàng nhưng kiếp này không được "

Nước mắt nàng cứ thế tuôn ra hoà với nước mưa nên chẳng ai thấy nàng đã khóc nhiều tới thế nào . Chỉ có hắn mới biết đôi mắt nàng đã xưng lên . Vai run lên vì lạnh, vì đau đớn .

" Ta xin lỗi . Ta phải bảo vệ Sliva "

Hắn chọn nước thay vì người mình yêu. Nếu đã vậy thì nàng cũng phải từ bỏ thôi .

" Bảo vệ Sliva là nghĩa vụ của chàng. Nghĩa vụ của thiếp là bảo vệ gia tộc mình . Thiếp sẽ hận chàng đến chết "

Sau câu nói đó một hồi chuông vang lên . Ai cũng biết nó là gì đó là tiếng mặc niệm cho linh hồn vừa ra đi . Đôi mắt nàng run lên không dám tin phụ thân mình đã bị treo cổ . Nhưng chỉ có một hồi chuông nên không biết muội muội nàng thế nào rồi .

" Cứ hận ta, ta tạ lỗi với nàng ở kiếp khác "

Nàng vì quá sức mà ngất đi trong cơn mưa may mà có hắn đưa nàng về thư phòng chăm sóc nàng .

" Nàng ấy ổn chứ ? "

" Vâng tiểu thư vẫn ổn . Chỉ là mất sức nhưng mạch đập còn yếu nên nghỉ ngơi hồi sức " Thái y cạnh giường cất tiếng nói rồi cúi đầu rời đi .

Hắn đi tới ngồi vào giường vuốt ve mái tóc dài của nàng . Nếu hắn là vua thì có phải lựa chọn giữa nàng và đất nước không ? Nếu hắn là vua thì nàng sẽ không phải chịu cảnh này đúng không ?

Dòng suy nghĩ vô tình khiến ham muốn của hắn tăng lên . Hắn không còn muốn chỉ là cánh tay đắc lực hỗ trợ cho huynh của mình nữa . Hắn muốn mình là vua để có tất cả , có nàng và có đất nước .

" Hoàng tử mời người về cho . Đây là nữ nhân chưa thành thân người khác nhìn vào sẽ mang tiếng xấu cho nàng ấy "

Giọng nói nhẹ nhàng mà điềm tỉnh của Thượng cung vô tình cắt ngang suy nghĩ của hắn .

" Xin phép "

Sau khi hắn đi, bà nhẹ nhàng vắt khăn nóng chườm trán cho nàng , lo cho nàng từng chút như một người mẹ . Bà ân cần vuốt ve mái tóc dài, gương mặt thanh tú của nàng .

" Say men rượu tuy cay mà ngọt , say men tình tuy ngọt mà cay . Rượu giết ta say thì ngày mai ta tỉnh nhưng tình giết ta rồi thì bất tỉnh thiên thu .  Tiểu thư chắc bản thân sẽ từ bỏ hết tình cảm với tứ hoàng tử chứ ? "

Giọng nói bà nhẹ nhàng , thanh thoát . Từng âm tiết đều khiến như rót mật vào tai người khác .

" Ta không biết "

Nàng đã tỉnh dậy từ bao giờ . Đôi mắt nàng mở ra ,nàng nghe bà nói mới cảm thấy bản thân chưa trút bỏ hết tình cảm . Trước mặt là thù hận của gia tộc và sau lưng là thù hận phụ thân đã khuất .

Nơi này tính mạng được phán quyết bởi kẻ có quyền lực .

" Tiểu thư ,tể tướng Ji Yong đã mất người hãy làm lễ sự an táng cho ông ấy . "

" Ta biết rồi . Đa tạ người đã quan tâm ta đến vậy "

Nàng ngồi dậy , mắt chạm mắt với bà . Đôi mắt nàng run lên cứ thế nước mắt trào ra liên tục . Bà ôm nàng vào lòng vuốt ve tóc nàng, xoa xoa lưng nàng rồi an ủi . Cơ thể nàng run lên .

Bà nhẹ giọng nói : " Thế gian này mấy người vì tình mà hi sinh quyền lực ? "

Câu nói đáng để nàng suy ngẫm, dù có yêu thì nam nhân nào không muốn có quyền lực . Bà ít nhiều cũng thấy được điều đó qua các hoàng tử . Bà luôn nói nàng tránh xa họ ra nhưng phải làm sao khi nàng càng tránh xa thì họ lại càng kéo nàng vào cuộc chiến Hoàng thất .

" Tiểu thư vẫn chưa muốn cùng ta về quê sao ? Còn lưu luyến nơi này tới vậy sao ? "

Bà đẩy nhẹ nàng ra , dịu dàng nhìn nàng . Đôi mắt bà khiến nàng cảm giác như bà xem mình là con . Cảm giác rất dễ chịu nhưng làm sao nàng có thể về khi thù chưa trả .

" Hãy để tiểu nữ ở đây . Tiểu nữ lấy công chuộc tội và trả lại hết cho họ những gì tiểu nữ phải chịu "

Rốt cuộc thì bà cũng không ngăn lại lòng thù hận của nàng . Người nàng muốn giết là hắn nhưng tình cảm quá sâu đậm nàng sao nỡ ra tay .Phận này đã định không thể bên nhau rồi thì đành thuận theo.

Trong mắt nàng, hắn là duy nhất nhưng trong mắt hắn chỉ có đất nước.

" Tiểu thư cuộc chiến hoàng thất là cuộc chiến nguy hiểm nhất, tốt nhất tiểu thư vẫn nên tránh xa "

Bà lo lắng cho nàng nhưng đôi mắt nàng vốn không còn thuần khiết nữa , nó sắc bén đến lạ nỗi căm phẫn hiện rõ trong ánh mắt nàng.

______________________

Ở đồi núi cao một cô gái châm lửa thiêu người nhà đã khuất của mình .Đôi mắt bơ phờ y phục thay trắng chỉ có nàng đến dự và thăm. Đồi núi cạnh nắm mộ chỉ có mình nàng đau xót cho kẻ phản bội .Ai lại đến dự kẻ phản quốc chứ .

" Đừng khóc. " Một cánh tay kéo nàng vào lòng người đó . Xoa xoa tóc nàng, giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến nàng an tâm dựa vào . Cảm xúc vỡ oà, nàng khóc nức nở trong lòng chàng trai trẻ.

" Người không giận ta sao ? Ta là kẻ phản quốc " Nàng rời khỏi vòng tay cậu thiếu niên trẻ, đôi mắt vẫn còn đỏ hỏi .

" Ngươi cũng không biết phụ mẫu mình là người phản quốc . Ngươi vô tội "

Jisung nhìn nàng . Lòng cậu như xé nát khi nữ nhân cậu yêu bị hành hạ đến mức này . Rốt cuộc nàng đã bị thời gian cướp đi những gì mới cho nàng sắc đẹp này .

" Muội vất vả rồi "

" Nhị ca, huynh tới đây làm gì ? " Cậu nhìn vị huynh của mình đang chấp hai tay ra sau ,ung dung bước tới.

" Ta dù sau cũng coi Soo Yi như tiểu muội của mình . Ta đến chia buồn " Vị huynh trẻ tuổi cất tiếng nói . Lòng anh cũng đau xót cho người bạn của mình bị quy tội tạo phản của gia tộc và phụ mẫu mà bản thân không làm gì .

" Về thôi ở đây nữa ngươi sẽ khóc đến ngất mất " Cậu nói rồi nắm lấy hai vai nàng dìu cơ thể vốn chẳng còn chút sức lực kia . Mái tóc tuy được thả dài bay phấp phởi trong gió . Cảnh tượng vô cùng đượm buồn .

______________

Chắc chắn là SE hoặc BE nha không có chuyện HE đâuu.

Cảm ơn vì đã ủng hộ mềnh . Thật sự mình đã nghĩ fic này sẽ không được ủng hộ vì là cổ đại nên ít được mọi người thích nhưng mà sự ủng hộ của mọi người làm mình rất vui mừng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net