CHAP 37 : Bi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó hắn không lui tới lãnh cung như người ta tưởng . Luôn tới phòng sách đọc, chép sách . Rồi luyện kiếm điên cuồng, đôi khi còn làm bị thương Minhyung ( người tập kiếm cùng hắn ).

Ở lãnh cung, Thượng Cung Oh đi đến. Thân thể bà đau nhức mệt mỏi, coi bộ bệnh tình càng ngày càng nặng.

" Thượng cung...."

" Ta không thể sống được bao lâu nữa. Chi bằng ta đôi mạng ta để ngươi được ra ngoài được chứ ? Lãnh cung đáng sợ lắm ngươi không biết được đâu "

Bà cười nhìn nàng vuốt khe mái tóc nàng, nhìn bàn tay đầy vết sẹo kia . Bà lấy ra hộp thuốc trong tay áo rồi thoa cho nàng.

" Không... tiểu nữ không phản quốc thì làm sao có thể..."

" Trắng đen trong hoàng thất là dư thừa chẳng ai tin đâu. Công bằng là đòi hỏi của kẻ hèn yếu, ngươi phải mạnh mẽ vượt qua . Phụ mẫu ngươi đã chết ngươi cũng định từ giã cõi đời tại nơi này bỏ lại muội muội ngươi sao ? "

“ Tiểu nữ...”

“ Cuối cùng thì ta có thể bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ, mạng sống này ta không thấy tiếc ”

Nàng cứng họng chẳng thể nói lại.
Nhưng lại một mực cự tuyệt lời đề nghị của bà . Nàng nhìn bà đang nhìn mình một cách đầy yêu thương .

____________

( Khúc này hơi bị quen kk )

Tối đến trong nơi làm việc của bệ hạ. Nữ nhân đang ngồi ở dưới pha trà cho ông.

" Bệ hạ dùng trà "

" Ừm "

" Thần thiếp có thể yêu cầu một chuyện được chứ ? "

" Là gì ? "

" Thả Soo Yi ra để đứa trẻ ấy làm người hầu của giáo phường cách xa hoàng thất . Đổi lại hãy lấy mạng của thiếp. Thiếp không thể sống được nhưng ít ra cái mạng này đổi lấy được gì đó từ bệ hạ "

" ... "

" Xin bệ hạ, trước nay bệ hạ đã thất hứa với thần thiếp rất nhiều nhưng bệ hạ xin lần này thôi . Hãy hoàn thành tâm niệm cuối cùng của thần thiếp, là thần thiếp phản quốc "

" Soo Yeon à nàng ....ngu ngốc thật . Được ta sẽ hoàn thành tâm nguyện này của nàng "

Ông nói , ông quả là một bậc quân vương cay độc . Người mình yêu sắp chết, ông cũng chẳng thể nói lời yêu thương. Ông rõ là yêu tại sao lại ....?

" Đa tạ bệ hạ "

" Coi như là ta nợ nàng, ta trả. Đứa trẻ này ta thay nàng chăm sóc . Ta sẽ coi đứa trẻ này như con chúng ta..."

" Không xin hãy coi đứa trẻ ấy như nô tì không hơn không kém. Thiếp sợ rằng chàng sẽ tiếp tục gieo rắc oan ức cho đứa trẻ ấy như con của thiếp. Chỉ là con của thiếp không phải của chàng

Xin hãy ghi nhớ "

Bà nhìn ông, đôi mắt bà dịu dàng nhưng lời nói như đang thầm rủa ông vậy.

Ông đi xuống nơi bà ngồi. Kéo bà vào cái ôm, ông nói tuy giọng hơi run .

" Là một bậc quân vương ta không thể khóc khi nước chưa tàn .Ta không thể khóc khi tiễn nàng nhưng sẽ cùng nàng khóc khi chết đi. "

Ông nói khiến bà đau lòng khôn xiết.

Ở lãnh cung vào đêm hôm, một nữ nhân bị kéo xềnh xệch .

" Chuyện gì sao lại thả ta ra "

" Ngậm miệng vào đi. Là yêu cầu của bệ hạ, mau đến cảm ơn người "

Tên lính nói rồi đẩy nàng vào chính điện . Đạp vào sau gối nàng, để nàng ngã quỳ xuống, đập đầu nàng để nàng cuối đầu đa tạ ơn huệ .

" Sao lại thả tiểu nữ ra ? "

Nàng ngước mặt dậy nhìn ông, ông lại dùng đôi mắt vô cảm nhìn nàng.

" Ngươi từ nay trở thành nô tì của giáo phường. Ngươi chắc cũng đoán ra đã có điều gì để ngươi được thả ra rồi chứ ? Sự đánh đổi "

" Thượng Cung Oh... không lẽ"

" Bà ấy đang bị treo cổ. Đổi lấy ngươi được thả đi "

Nàng như không tin vào tai mình , mở to đôi mắt . Nước mắt đọng lại trong mắt mà không chảy ra .

Nàng bỗng đập đầu xuống đất cầu xin .

" Xin bệ hạ thả bà ấy ra, tiểu nữ là phản quốc xin hãy thả bà ấy ra . Hoàng hậu xin người hãy nói giúp tiểu nữ ...xin bệ hạ, hoàng hậu "

Hai tay chà sát vào nhau cầu xin, khóc thảm thiết .Chẳng một ai đọng lòng thương cả.

" Bệ hạ..."

" Thái tử, hoàng tử...xin người hãy nói giúp tiểu nữ thả bà ấy ra đi. Tiểu nữ là phản quốc xin bệ hạ, cầu xin bệ hạ, thái tử"

Nàng quay mặt lại thấy các hoàng tử đi vào liền lết tới cầu xin nhưng họ chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt lo lắng.

Họ vốn không thể giúp nàng, đang trong thời kì chọn người kế vị cho vị trí sắp tới họ làm sai điều gì cũng có thể gây mất điểm .

Ai cũng có lòng tham nhưng họ là bị mẫu hậu ép mà thôi.

" Đủ rồi, mau về giáo phường đi . Nơi giành cho ngươi "

Hắn cuối đầu nhìn nàng quỳ dưới đất , gương mặt không chút thương cảm .

" Lôi nàng ta đi đi, bẩn quá đi mất "

Sol đi tới đá vào chân bị đau của nàng rồi tỏ vẻ khó chịu kèm chút hả hê khi thấy hắn đối xử với nàng như vậy .

Nàng bị lôi đi nhưng tiếng hét của nàng vẫn còn đọng lại.

Dưới đợt tuyết lạnh lẽo nàng lại lặp lại hành động quỳ gối cầu xin như khi phụ thân nàng qua đời. Rốt cuộc thì bà ấy mất rồi . Hồi chuông nữa vang lên .

Cùng một tiếng chuông nàng đã nghe tận 3 lần. Nàng căm hận cái tiếng này, từng người quan trọng với nàng lần lượt rời đi .

Giây phút cuối đời bà đã nói một câu mà chỉ có một mình hắn nghe được
đó là : “ Cuối cùng thì ta có thể bảo vệ được đứa trẻ mình rồi ”

Nụ cười của bà là khoảnh khắc cuối đời trước khi bà nhắm mắt .

Nàng không đứng dậy mà vẫn quỳ ở đó để tuyết rơi lên tóc, lên vai, lên tay . Sự lạnh này là thể xác, tâm của nàng lại lạnh hơn nữa .

" Ngoan nào...bà ấy qua đời rồi, không phải vì nàng đâu. Bà ấy hi sinh để đổi lấy sự tự do cho nàng vì vậy hãy sống thật tốt để đừng lãng phí mạng sống đáng giá của bà ấy . "

Tiếng nói ấm áp vang lên ôm lấy nàng tự phía sau . Thì thầm vào tai nàng, sưởi ấm cho nàng , che những bông tuyết lạnh giá cho nàng.

" Sung à..."

" Nghe này, ta sẽ ghé giáo phường thăm nàng . Sống tốt nhé, đừng để hi sinh của bà ấy là uổng phí "

Cậu ôm nàng từ phía sau , đặt cầm lên vai nàng, tay choàng ra trước bao phủ lấy tay nàng .

Soo Ah vô tình thấy cảnh này, lòng đau nhói lên . Đã thành thân với nó một ngày rồi mà giờ lại ôm chính tỷ tỷ của nó .

_______________

" Đem trà tới đây "

Tại sao nàng phải dâng trà cho hắn, nhìn hắn và ả ta trao nhau nhưng ly rượu giao bôi như vậy .

" Hoàng tử đây là..." Ả ta định lên tiếng thì bị hắn cắt lời.

" Câm miệng " Hắn đập cái ly tan nát vô tình khiến văng miễng vào tay nàng. Hắn chỉ muốn đứng lên hỏi nàng có sao không . Nhưng tại sao không thể ?

" Đệ quá đáng rồi đó . Đây không phải giáo phường, bệ hạ giữ muội ấy ở lại đây vì trân trọng muội ấy. "

Tam hoàng tử Haechan đứng lên nhìn hắn .

" Huynh lo lấy nương tử của mình đi . Đệ biết mình đang làm gì ? "

" Biết mình đang làm gì ? Đi xa quá rồi đó huynh à "

Jisung đập bàn đứng dậy kéo nàng ra khỏi đống mảnh vỡ của sứ rồi quay qua quát hắn.

" Đi bênh một ả nô tì không thấy bản thân bị vấy bẩn sao ? Lục đệ "

Sol nhìn cậu cười khinh bỉ nói .

" Tỷ à, tỷ không nói lời nào tốt đẹp thì ngậm miệng lại đi. "

Soo Ah đứng dậy nói, đi tới cạnh nàng, nắm lấy tay nàng kéo nàng đi .

" Thật dơ bẩn, phản quốc "

Vừa nghe thấy tiếng nói đó, Soo Ah không thể bỏ qua mà đi tới trước mặt Ae Ro đang ngồi cạnh hắn. Giáng một cú đánh tày trời vào mặt ả ta.

" Sao mày dám..."

Ả đứng dậy giơ tay định đáng lại thì...

" NGỒI XUỐNG !!! "

Minhyung quát khiến ai nấy đều không dám nhúc nhích , nhưng ánh mắt tức giận của ả ta vẫn không nguôi.

" Soo Yi đi theo ta " Minhyung đứng dậy bỏ đi, nàng cũng lủi thủi theo sau.

Nàng ngoái nhìn lại Jo phu nhân đang
mang sắc mặt không tốt lắm.

......

" Ngồi xuống đây "

Nàng ngồi xuống đối diện Thái tử, anh nhẹ nhàng lấy tay nàng xoa thuốc vào những chỗ bị chảy máu .

" Muội dễ ăn hiếp đến vậy sao ? "

" Dù gì thì giờ tiểu nữ cũng chỉ là nô tì thấp kém, nếu muốn yên ổn thì nên sống yên phận chịu đựng "

Nàng nhìn anh, anh lấy tay xoa đầu nàng .

" Ta xem muội như muội muội nên muốn khuyên bảo . Thay vì sống một cuộc đời như thế này sao muội không thử cược một ván với ta giao đời còn lại cho Jisung đệ "

" Tiểu nữ không thể có hai đời chồng được "

" Muội và Tứ đệ đã làm gì chưa ? "

" Chưa "

" Vậy thì muội và Lục đệ cứ tới với nhau đi . Ta sẽ bảo vệ hai đứa dù sao Lục đệ và ta cũng cùng mẫu thân sinh ra " 

Nàng khẽ rụt tay lại lắc đầu cười khổ .

" Nô tì không thể từ chức phận này mà tới với Lục Hoàng tử . Chính nô tì đã gây ra cảnh huynh đệ không nhìn mặt nhau như vậy "

" Điều ước đó....muội còn nhớ chứ ? "

" Điều ước....à là bắn cung đó sao ? "

Nàng chợt lại lời hứa nếu nàng bắn cung trúng tâm thì Thái tử sẽ cho nàng một điều ước .

__________

Chuyện là tui phân vân giữa fic NCT x girls và fic Jaemin vào vai kẻ sát nhân là nam chính .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net