CHAP 4 : Chuẩn bị cho lễ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi học xong cô trở lại phòng của thượng cung rồi chăm chỉ đọc những quyển sách mà vị lão sư kia giao  .
Quả thực thời bây giờ để kiếm một người như cô rất khó , ngay đến thượng cung cũng rất trầm trồ trước  điệu bộ chăm học của cô khác với thường ngày chỉ biết quậy phá  .

" Nha đầu ngươi mau ra ngoài ta có chuyện muốn hỏi " Jisung đi vào kêu cô

" Ngươi có lớn hơn ta đâu mà kêu ta là nha đầu này nọ hả  ? Ta bận rồi đi chỗ khác chơi đi đừng làm phiền ta " Cô xua tay ý nói Jisung mau rời khỏi đây  .

Jisung nắm tay cô đang ngồi chăm chú đọc rồi kéo cô đi ra khỏi đó bằng đường cửa sổ mặc cho cô la hét .
Cậu dẫn cô tới một nơi rất đẹp , những ngọn nến đang sáng rực trên những con thuyền bằng giấy được gấp thả dài dưới sông . Ban đêm bao trùm lấy nơi này nhưng những ngọn nến cứ như ánh dương soi sáng cả hồ nước vậy .

" Đẹp quá , hôm nay là lễ sao ? "

Cô trầm trồ đôi mắt long lanh nhìn xuống hồ nước . Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ nhất khi ở nơi này .

" Không phải lễ gì cả chỉ là ta nghĩ ngươi sẽ thích "

Jisung nhìn cô ,cậu biết cô không vui khi từ bé thế này đã phải xa phụ mẫu vào trong triều đình . Cô không thể kết bạn với các công chúa hay hoàng tử thì cậu sẵn sàng là người bạn đầu tiên của cô , nếu như cô thật sự đã có người bạn đầu tiên thì cậu sẽ là thứ hai hay thứ ba . Miễn là cậu sẽ làm bạn với cô thì thứ mấy khòng quan trọng . Cậu chỉ muốn cô vui vẻ khi ở bên cậu, tuy chỉ mới quen biết nhưng cậu rất thích cách nha đầu này long lanh mắt mỗi khi muốn thuyết phục người khác ,và không ai có thể cưỡng lại đôi mắt đó .

" Vì ta sao ? "

Cô đưa đôi mắt hơi ngạc nhiên nhìn cậu . Vì cô biết ở đây rất nhiều thuyền giấy được gấp có thể hiểu đồng thời là cậu đã dành bao nhiêu thời gian để nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô.

" Ừm nha đầu nhà ngươi từ bé phải xa phụ mẫu . Ta sợ ngươi buồn nên ta làm cho ngươi vui đó ? Ngươi vui chứ ? "

Từng câu từng chữ của cậu đều là lời quan tâm của cậu dành cho cô . Nhưng những lời nói đó nó rất hồn nhiên và trong sáng . Cậu sống thật với tuổi của mình , không như các hoàng tử ở đây . Tuổi thì chỉ lên 10 mà luôn mang bộ mặt hầm hầm sát khí .

Cô gật đầu vui vẻ : " Ừm ta vui lắm cảm ơn người tiểu hoàng tử "

Cậu bất bình liếc sang cô : " Tiểu hoàng tử ? "

Cô thật to gan ,thân chỉ là một nữ nhi bình thường mà dám gọi cậu là tiểu hoàng tử . Dù gì cậu cũng không phải hoàng tử nhỏ nhất , chỉ là hoàng tử nhỏ nhất mà có mẫu thân là hoàng hậu thôi .

" Ta nói sai sao ? Ngươi rất dễ thương và ta rất thích ngươi . Ngươi bằng tuổi ta và ta rất thoải mái khi ở cạnh ngươi. "

Cô hồn nhiên thốt ra những lời nói khiến cậu cười mãn nguyện . Cô không biết trong giây phút vô tình và những câu nói không suy nghĩ kĩ càng được thốt ra thì đã để lại cho chàng hoàng tử nhỏ thầm thương trộm nhớ cô .

....

" Soo Yi tiểu thư người mau về cung đi . Nhỡ hoàng hậu nhìn thấy thì..." Nô tì kia cô gắng khuyên cô nhóc đang ngồi ngắm nghía các hoàng tử tập luyện .

" Không sao đâu . Nữ nhân không thể tới nơi này nên hoàng hậu sẽ không..."

Cô chưa kịp dứt lời đã bị giọng nói đầy uy lực đằng sau làm mặt cô không còn miếng máu vì sợ hãi .

Hoàng hậu Irene nói : " Tiểu thư Soo Yi không ngờ lại có hứng thú với các hoàng tử đến vậy . Người khác nhìn vào còn ra thể thống gì nữa "

Cô run rẩy quay lại đáp : " Tiểu nữ tham...tham kiến hoàng hậu "

" Hi vọng tiểu thư đây không làm chuyện này nữa . Nếu không sẽ làm mất mặt tể tướng Ji Yong và hoàng thất lắm "

Vị hoàng hậu kia khiến cô rất trầm trồ khi ngước nhìn gương mặt bà ấy . Bà ấy vô cùng đẹp kèm theo giọng nói uy quyền khiến người khác sợ hãi . Quả thực hoàng hậu đều là những người xinh đẹp và rất đặc biệt .

Cô ngay khi nhận thức được liền cuối mặt xuống nói : " Tiểu nữ biết lỗi rồi . Tiểu nữ không dám tái phạm "

Bà ấy không đáp lại chỉ quay đi và chẳng thèm nghe cô nói hết . Cô vì sợ hãi mà cũng nhanh chóng chạy khỏi nơi đó .

...

Ở *hậu phương lều được lên rất nhiều .Hầu hết đều để chữa cho các lính và các tướng lớn.

" Ngũ hoàng tử ngài không định trở về cung sao ? Đã tròn 1 năm rồi " Một thân cận với Jeno cất lời hỏi

" Mới đó mà đã 1 năm rồi sao ? " Jeno nhìn vào bàn tay chay sàn của mình rồi ngẫm nghĩ gì đó .

Cậu đã ở chiến trường một năm . Khác với các huynh đệ sau khi chiến đấu xong họ trở lại triều đình tập luyện trao dồi thêm kỹ năng . Riêng cậu lại chọn ở lại phụ giúp các quân lính bị thương và sẵn sàng giúp đỡ khi họ cần . Cậu xem họ là bạn chứ không phải là những người dưới quyền cậu .

Một binh lính đang được cậu băng bó nói : " Ngũ hoàng tử người nên về triều đình một chuyến . Hoàng hậu chắc đang trông đợi lắm "

Jeno bật cười : " Có lẽ sẽ về nhưng ta cần thêm thời gian . Mẫu hậu không chờ ta như các ngươi nghĩ đâu "

Jieun hoàng hậu dù đang bị thất sủng nhưng ít nhất bà dưới một người mà lại trên vạn người . Vị trí mà bà đang đứng khiến rất nhiều nữ nhân ao ước . Nhưng phần lớn khiến bà trở thành hoàng hậu là vì Jaemin và Jeno . Hai đứa con trai của bà được Jiki trọng dụng vô cùng và hết mực cưng chiều .
Nhưng Jeno luôn nghĩ rằng mẫu hậu trong mắt bà chỉ có Jaemin nên khi ở lại chiến trường , cậu cảm thấy bản thân không còn phải nhìn thấy đôi mắt hờ hững của mẫu hậu dành cho mình .

Thân cận kia nói : " Hoàng tử người còn nhỏ tuổi đừng suy nghĩ những điều lớn lao đó . Nó rất tiêu cực, người rồi sẽ phải về cung vào ngày lễ sắp tới đó sao ? "

Jeno bật cười nói : " Đương nhiên là sẽ về . Đó là dịp lễ lớn mà "

...

" Thượng cung Oh chuyện gì mà người chuẩn bị nhiều thức ăn đến vậy "

Cô nhìn lấy những dĩa thức ăn được trang trí vô cùng đẹp mắt . Rồi nhìn về phía thượng cung đang chăm chú trang trí những dĩa khác .

" Nay là lễ Vương Y . Ngày lễ này là ngày duy nhất trong năm mà các cường quốc phải tạm gác chiến tranh mà cùng ngồi với nhau , nói chuyện đàm đạo "

"  Các hoàng tử dù nước nào thì cũng phải ngồi lại với nhau . "

Thượng cung Oh cười mỉm giải thích.

Cô trố mắt hỏi : " Vậy ta có được diện kiến bệ hạ Sliva và vua của Choang Quốc không ? "

Bà bật cười xoa đầu đứa trẻ đang phụ giúp bà chế biến : " Tiểu thư sẽ là hoàng túc nên việc ngồi cùng các hoàng tử và công chúa là chuyện đương nhiên . "

Cô rất vui nhưng lại cũng có phần buồn vì dù nói là lễ thì chẳng phải có phụ mẫu sẽ hạnh phúc hơn sao ? Nhưng đây là ngày duy nhất mà các vương quốc phải ngồi lại ,dù đã từng chém giết nhau trên chiến trường thì nó cũng là một điều gì đó hạnh phúc .

" Lễ phục của tiểu thư ở kia . Mau thay đi rồi ta sẽ dắt tiểu thư đến nơi tổ chức lễ hội "

Bà chỉ tay về bộ lễ phục được xếp gọn gàng đặt trên giường . Cô cười thích thú đi tới giường cầm bộ lễ phục rồi đi thay .

*hậu phương : Hậu phương là phần lãnh thổ phía sau của một quân đội, cung cấp khả năng hậu cần chiến đấu cho lực lượng quân đội đó trong chiến tranh. Hậu phương trái ngược với tiền tuyến nhưng không phải là vùng xa với chiến tranh .
___________________

cmt

cmt

cmt

vote

vote

vote

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net